Tuyệt phẩm nhân sinh

Chương 42: Xin rau thơm!



“Ưm…mau lên, Nhị Hỉ, chị sắp không đợi được nữa rồi….”, Hàn Tố Phân đỏ ửng mặt, lả lướt nhìn Lưu Nhị Hỉ rồi nói.

Lưu Nhị Hỉ hưng phấn, “cậu nhỏ” cương cứng, vội đâm vào trong, một cảm giác ấm áp, ướt át bao bọc lấy hắn.

“A…Ư…đẹp quá….”

Cảm giác lấp đầy trong cơ thể lại ùa tới, Hàn Tố Phân không kìm nổi tiếng rên rỉ, cô ta mất hết sức lực, phải ôm lấy cây hòe già trong sân, bờ mông cong đẫy đà ưỡn về phía người Lưu Nhị Hỉ, phối hợp với động tác của hắn.

Bàn tay thô ráp nắm lấy hai bầu vú trước ngực Hàn Tố Phân, Lưu Nhị Hỉ giống như tài xế cầm vô lăng, ra sức lao vọt về phía trước.

……

Một lát sau toàn thân Lưu Nhị Hỉ run rẩy, vội rút ra khỏi người Hàn Tố Phân, chất dịch dính lèo nhèo bắn vào cơ thể của cô ta.

“… A, bẩn quá, Nhị Hỉ, sao cậu lại bắn vào người chị…”

Hàn Tố Phân đỏ ửng mặt, khó chịu nguýt Lưu Nhị Hỉ một cái, trên mông toàn dịch thể của hắn, cái cảm giác nhầy nhầy thực sự rất khó chịu.

“Khụ khụ… em xin lỗi chị, nhất thời không kiểm soát được, có cần em lau giúp chị không!”, Lưu Nhị Hỉ cười trêu ghẹo, hắn cũng thấy hơi ngượng.

“Đừng, chị sợ cậu lau cho chị, cái ấy lại cương cứng lên, vậy thì không phải chị sẽ bị cậu giày vò đến chết à!”

Hàn Tố Phân xấu hổ đỏ mặt, cô ta thực sự thấy hơi sợ Lưu Nhị Hỉ, cũng không biết thằng nhóc này làm thế nào, trước đây cái ấy còn không dùng được, bây giờ sao lại mạnh mẽ như sừng trâu vậy.

“Nhị Hỉ, cậu mau mang rau thơm về đi, đừng để chị cậu chờ sốt ruột”.

“Vậy được thôi, chị Tố Phân, vốn dĩ em định lau người giúp chị!”, Lưu Nhị Hỉ cười ranh mãnh, nhìn mấy bãi dịch trắng trên mông Hàn Tố Phân rồi trêu đùa nói.

“Mả cha nhà cậu!”

Hàn Tố Phân đỏ ửng mặt, vội lấy giấy vệ sinh lau chất dịch trên người rồi nhặt rau thơm vừa rơi xuống đất đưa cho Lưu Nhị Hỉ.

“Mau về đi, sau này có thời gian rảnh, buổi tối đến trò chuyện với tôi là được…”

“Ừm, nhất định rồi, nhưng em đến tìm chị không chỉ để nói chuyện thôi đâu…”

Lưu Nhị Hỉ cười đểu, nhanh chóng kéo quần lên, cầm lấy rau thơm mà Hàn Tố Phân đưa cho.

“Thằng ranh này, mau cút đi!”, Hàn Tố Phân đỏ mặt, cười mắng một câu.

Lưu Nhị Hỉ vẫy tay với Hàn Tố Phân rồi cầm rau thơm, nhanh chóng trở về nhà.

……

“Nhị Hỉ sao vẫn chưa về chứ, chẳng phải bảo em ấy đi lấy chút rau thơm thôi hay sao, đã lâu thế rồi, có khi nào em ấy ở cùng Hàn Tố Phân không….”

Trương Ngọc Hương đang bận rộn trong nhà bếp, nhìn nồi hầm chim trĩ sôi sùng sục rồi nghĩ linh tinh.

“Chị dâu, em về rồi!”

Lưu Nhị Hỉ rảo bước nhanh vào trong sân, vội vàng đi rửa rau thơm rồi đem vào nhà bếp.

“Em đi đâu vậy Nhị Hỉ, không phải chị bảo em đi lấy ít rau thơm thôi sao, sao giờ này mới về?”, Trương Ngọc Hương mừng rỡ nhưng vẫn hỏi Lưu Nhị Hị với vẻ mặt không vui.

“Ờ…có con chuột chạy vào nhà chị Tố Phân, em giúp chị ấy bắt chuột…”, Lưu Nhị Hỉ cười hi hi rồi lấy bừa một cái cớ cho qua chuyện.

“Bắt chuột?”

Trương Ngọc Hương ngây ra, nhìn dáng vẻ tự nhiên bình thản của Lưu Nhị Hỉ, cô cũng không nghĩ nhiều, nhà ai mà chẳng có chuột.

Thấy nồi hầm chim trĩ cũng sắp được rồi, Trương Ngọc Hương cho thêm ít muối và mì chính, sau đó băm nhỏ rau thơm mà Lưu Nhị Hỉ mang về rồi bỏ vào nồi.

“Mau đi rửa tay rồi ăn cơm, Nhị Hỉ…”

Đổ chim trĩ ra bát, bát canh nổi một lớp váng mỡ, được tô điểm bởi một chút rau thơm xanh tươi, nhìn trông rất ngon, Lưu Nhị Hỉ vội múc một bát cho Vương Ngọc Hương.

“Chị dâu, chị bận bịu lâu như thế rồi, mau thử xem mùi vị thế nào…”

“Ừm…”

Trương Ngọc Hương thấy ấm áp trong lòng, húp một ngụm canh, váng mỡ khiến đôi môi mỏng trở nên đỏ thắm lạ thường, Lưu Nhị Hị đứng bên cạnh thấy kích thích muốn lao đến hôn!

“Oa! Ngon quá!”

Mắt Trương Ngọc Hương sáng rực, thốt lên một câu khen ngợi: “Nhị Hỉ, em mau thử đi, ngon lắm!”

“Thế á? Vậy em cũng thử xem sao!”

Lưu Nhị Hỉ nhấc bát lên, uống ừng ực một ngụm lớn canh chim trĩ.

“Tuyệt? Thực sự rất ngon, hôm nay canh chim trĩ này ngon như thế, chẳng trách bán được 150 tệ một con!”

“Cái gì! 150 tệ một con, sao có thể chứ, Nhị Hỉ em nói linh tinh cái gì vậy!”

Trương Ngọc Hương sửng sốt, cô thực sự không dám tin, một con chim trĩ lại bán được nhiều tiền như thế, 150 tệ bằng sinh hoạt phí mấy ngày trời đấy!

“Lừa chị làm gì chứ, hôm nay em bắt được hai con chim trĩ, chị biết quán rượu Hải Vượng đúng không, là bọn họ mua, còn cả nấm rừng của em với Nhã Lệ nữa, cộng lại bán được 2000 tệ đấy!”, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trương Ngọc Hương, Lưu Nhị Hị thấy đắc ý, nói với vẻ rất oai.

“2000 tệ…em giơ tiền ra cho chị xem nào”, rõ ràng Trương Ngọc Hương vẫn chưa tin, hỏi Lưu Nhị Hỉ với vẻ mặt hoài nghi.

“Ờ….”, Lưu Nhị Hỉ móc cái túi không của mình, lúc này hắn mới sực nhớ ra số tiền này hắn đã đưa cho Triệu Nhã Lệ rồi.

“Khụ khụ…em đưa hết tiền cho Nhã Lệ rồi, con bé đi học không có tiền đóng học phí, em nghĩ cách giúp con bé…”, Lưu Nhị Hỉ ngượng ngùng ho một tiếng, vội giải thích.

“Ha ha…không ngờ rằng Nhị Hỉ nhà mình lại hào phóng giúp đỡ như vậy”.

Trương Ngọc Hương đột nhiên cười, nói mập mờ với Lưu Nhị Hỉ: “Con bé Nhã Lệ cũng được đấy, tính cách dịu dàng, cũng khá xinh đẹp, dù sao bệnh của em cũng khỏi rồi, hay là chị nói với Xuân Hoa một tiếng, để hai bọn em đến với nhau!”

Nghe thấy lời Trương Ngọc Hương nói, đột liên vẻ mặt Lưu Nhị Hỉ trở nên lạnh lùng, dường như hắn thấy tức giận.

“Chị dâu à, sau này chị bớt nói mấy câu kiểu này đi, không phải em nói với chị rồi sao, em nhất định sẽ cưới chị làm vợ, cho dù người con gái khác có tốt thế nào đi nữa, cả đời này em chỉ lấy mình chị thôi!”

Lưu Nhị Hỉ nghiêm túc nhìn Trương Ngọc Hương, ánh mắt như ngọn đuốc rực lửa.

“Nhị Hỉ…chị…”

Trương Ngọc Hương thấy ấm áp trong lòng, nghe thấy lời tỏ tình chân thành như thế của Lưu Nhị Hỉ, cô đột nhiên đỏ ửng mặt, cơ thể nóng ran, trong đầu vô tình hiện lên hình ảnh nồng cháy cuồng nhiệt của Lưu Nhị Hỉ.

“Hazz….”

Đột nhiên Trương Ngọc Hương thở dài một hơi, trong lòng vẫn có vướng mắc, dù sao trước đây Lưu Nhị Hỉ cũng là em chồng cô.

Mặc dù hai người từng ân ái với nhau, nhưng nếu thực sự gả cho Lưu Nhị Hỉ, Trương Ngọc Hương thấy có chút không hợp lẽ phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương