Tuyệt phẩm nhân sinh

Chương 41: Giải vây



Ánh mắt của Hàn Tố Phân trở nên nóng bỏng, chiếc quần lót lọt khe kia ôm lấy cặp mông tròn đầy vô cùng gợi cảm.

Hàn Tố Phân vừa mới làm xong “chuyện ấy” với Lưu Nhị Hỉ, còn chưa kịp thay đồ lót. Chiếc áo lót ren đã sớm ướt đẫm làm cho hai trái đào non mềm thần bí dưới lớp vải mỏng tang kia lộ ra như ẩn như hiện, nhìn càng thêm quyến rũ.

Chiếc quần lọt khe mỏng manh của Hàn Tố Phân bị Vương Gia Nhạc xé ra một cách thô bạo, hắn cười thô bỉ một tiếng rồi vội vàng nhét “cậu bé” của mình vào trong.

“Đừng mà… Lão già dê Vương Gia Lạc khốn nạn…”, trong lòng Hàn Tố Phân vô cùng hoảng sợ kêu lên.

Lưu Nhị Hỉ đứng ở bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hàn Tố Phân, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một tia phẫn nộ.

Tuy bản thân hắn cũng không có quá nhiều thiện cảm với Hàn Tố Phân, nhưng dẫu sao cô ta cũng là người phụ nữ đầu tiên mà hắn chạm vào, hắn thế nào cũng phải giúp cô ta một chút mới được!

“Chị Tố Phân có nhà không, em Nhị Hỉ đây, em đến xin chị ít rau thơm!”

Lưu Nhị Hỉ nghiêm mặt đứng ở trong sân, hắn cố ý hướng về phía phòng ngủ của Hàn Tố Phân mà lớn tiếng kêu lên.

Lúc này, Vương Gia Lạc đang đè Hàn Tố Phân dưới thân, vẻ mặt gã kinh ngạc, có chút hốt hoảng nhìn Hàn Tố Phân gầm nhẹ, nói: “Mẹ kiếp, sao thằng ranh này lại tới đây quấy nhiễu, nếu để hắn nhìn thấy thì hai chúng ta xong đời!”

Khuôn mặt Hàn Tố Phân cũng tràn đầy nghi hoặc, không phải cô ta vừa mới để cho Lưu Nhị Hỉ trở về nhà hay sao? Bây giờ hắn lại tới đây làm cái gì? Còn muốn đổ thêm dầu vào lửa sao!

“Chị Tố Phân, chị có nhà không đấy, trả lời đi!”, Lưu Nhị Hỉ lại cố ý đứng ngoài cửa kêu lên một tiếng!

“Mẹ kiếp!”

Vương Gia Lạc không nén nổi căm tức, hậm hực chửi một tiếng, bản thân hắn sắp “sạc pin” thành công với Hàn Tố Phân, không ngờ giữa chừng lại nhảy ra thằng khốn Lưu Nhị Hỉ phá hoại chuyện tốt của hắn!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, nếu bản thân thật sự bị thằng ranh Lưu Nhị Hỉ này nhìn thấy việc hắn cùng với Hàn Tố Phân lén lút thông dâm thì cái chức trưởng thôn của hắn cũng chẳng còn.

Vương Gia Lạc vội vàng đứng lên khỏi thân thể mềm mại quyến rũ của Hàn Tố Phân, hắn lưu luyến không thôi nhìn thân thể lõa lồ không mảnh vải che thân kia, nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đi vào bên trong phòng khách.

Hàn Tố Phân nhìn thấy Vương Gia Lạc đã rời đi cũng nhanh chóng mặc quần áo.

“Chị Tố Phân, em vào đây!”

Lưu Nhị Hỉ nghe được động tĩnh trong phòng, hắn vội vàng đẩy cửa phòng khách, bước vào.

“Ế? Trưởng thôn, sao ông lại ở nhà của chị Tố Phân thế!”, Lưu Nhị Hỉ giả bộ kinh ngạc nhìn nét mặt khó xử của Vương Gia Lạc hỏi.

“À… Tôi đến tìm Tố Phân bàn bạc chuyện bầu hội trưởng hội phụ nữ vào trưa ngày mai ấy mà…”

Vẻ mặt Vương Gia Lạc rất bình tĩnh nhưng Lưu Nhị Hỉ vẫn thấy được một tia hung ác xấu xa trong mắt lão ta, trong lòng Lưu Nhị Hỉ âm thầm bật cười, trưng ra vẻ mặt rất chi là vô tội nói: “Ồ, hóa ra là vì chuyện này à, tôi còn cứ tưởng ông đang bắt nạt chị Tố Phân nữa kìa!”

Vương Gia Lạc giật thót tim, lúc này sắc mặt lão ta trở nên vô cùng khó coi, vội vàng lớn tiếng hét: “Mẹ nó, thằng ranh kia nói nhăng nói cuội gì đấy, tao là cái loại người đó sao, nói năng bậy bạ, có tin tao vặt trụi lông mày không!”

Lưu Nhị Hỉ khinh thường nhìn Vương Gia Lạc, trong lòng hắn không khỏi phỉ nhổ một câu, ông không phải cái loại đó, thế vừa nãy ông ở trong đó làm cái quần què gì.

Nhưng câu này Lưu Nhị Hỉ chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, dẫu sao bây giờ bản thân hắn cũng chả có thế lực gì, nếu vạch trần bộ mặt thật của Vương Gia Lạc, thật đúng là không dễ dàng!

“Nhị Hỉ… Cậu… Sao cậu lại tới đây…”

Hàn Tố Phân vừa mới thay xong quần áo, vội vàng từ trong nhà đi ra, vẻ mặt ả ta đầy nghi hoặc nhìn Lưu Nhị Hỉ.

“Hì hì… Chị Tố Phân, không phải vườn nhà chị có rau thơm sao, có thể cho em một ít không”, Lưu Nhị Hỉ cười tinh nghịch nháy mắt về phía Hàn Tố Phân nói.

Khuôn mặt của Hàn Tố Phân đỏ bừng, cô ta nhanh chóng hiểu được ý của Lưu Nhị Hỉ, liền vội vàng nói: “Ừ, thế cậu đi theo chị, chị đi hái cho cậu ít rau thơm”.

“Vậy được rồi, nếu nhà Tố Phân có khách đến thăm, thế tôi đi trước đây…”

Vương Gia Lạc oán giận liếc Lưu Nhị Hỉ một cái, lão ta biết mình không thể nán lại quá lâu nên mặt mày xám xịt từ trong nhà Hàn Tố Phân đi ra.

Mẹ kiếp, hôm nay thật là xui xẻo, chuyện tốt như thế vậy mà lại bị thằng ranh Lưu Nhị Hỉ phá bĩnh, thôi được rồi, mình về nhà “đánh nhau” với vợ thôi!

Lưu Nhị Hỉ nhìn Vương Gia Lạc rời đi, vội vàng đi tới bên người Hàn Tố Phân, hắn nhìn dấu tay trên gương mặt xinh đẹp đang cười nhàn nhạt của ả ta, không khỏi có chút đau lòng.

“Chị Tố Phân, có đau không?”

“Không sao, không đau lắm, chị đã sớm quen rồi, Nhị Hỉ…”

Trong lòng Hàn Tố Phân cảm thấy quá đỗi ấm áp, vành mắt cô ta bắt đầu đỏ lên, phụ nữ góa chồng đã lâu như cô ta thì làm gì có ai quan tâm cơ chứ.

“Tên khốn nạn Vương Gia Lạc này, đợi khi nào có cơ hội, em nhất định sẽ xử đẹp lão ta một phen!”, Lưu Nhị Hỉ dùng lực siết chặt bàn tay thành nắm đấm, thề thốt nói.

“Không cần đâu Nhị Hỉ, lão ta là trưởng thôn vừa có tiền vừa có quyền, em chỉ là một chàng trai còn chưa đủ lông đủ cánh thì làm sao có thể xử lý lão ta!”, Hàn Tố Phân dường như đã chấp nhận số phận nên thở dài một hơi, lắc đầu nói.

“Phải rồi, Nhị Hỉ, không phải chị đã để cho cậu đi rồi sao, sao cậu lại quay lại!”

“Ồ, em không phải là đột nhiên nhớ ra phải đến nhà chị xin ít rau thơm hay sao!”

“Vậy được, cậu chờ ở đây, chị đi hái một ít nhé…”

Hàn Tố Phân cười nhàn nhạt, nhanh chóng từ phòng khách đi đến phía vườn rau ở trong sân, Lưu Nhị Hỉ cũng vội vàng đuổi theo.

… …

Hắn chỉ thấy cặp mông của Hàn Tố Phân vô cùng nở nang đang vểnh lên ở trên mặt đất, ngắt từng ngọn từng ngọn rau thơm, hai quả mông đầy đặn nhấp nhô lên xuống.

Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ trở nên nóng rực kinh người, hắn không nhịn được vươn tay ra sờ một cái.

“A! Đáng ghét quá…”

Vẻ mặt của Hàn Tố Phân đỏ bừng, cô ta quyến rũ liếc xéo Lưu Nhị Hỉ một cái, mới vừa rồi cuống cuồng đi ra nên mặc đại một bộ quần áo lên người, hơn nữa ngay cả quần lót cũng còn chưa kịp mặc, thế mà lại bị Lưu Nhị Hỉ sờ đúng vào chỗ ấy.

“Hì hì… Chị Tố Phân, sao nơi đó ướt đẫm rồi thế này…”

Lưu Nhị Hỉ cười dâm dê một tiếng, bàn tay to lớn thô kệch bắt đầu thăm dò vào trong khu rừng bí ẩn kia.

“Ưmm… Aaa… Nhị Hỉ, đừng như thế, chị không chịu nổi nữa rồi…”

Hàn Tố Phân run lên bần bật, nơi nào đó của cô ta làm sao có thể chịu được sự trêu đùa này, vừa nãy bị Vương Gia Lạc đè ở trên giường, cơ thể đã bắt đầu phản ứng, bây giờ lại bị Lưu Nhị Hỉ giày vò như vậy, nơi ấy nào có thể chịu đựng.

“Nhị Hỉ, đừng có đùa chị nữa, chị sắp không chịu nổi rồi, mau nhanh lên một chút đi mà…”

Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ bừng bừng ngọn lửa ham muốn, hắn mượn ánh trăng soi sáng, vội vàng ôm lấy Hàn Tố Phân từ phía sau rồi nhanh chóng vén váy của cô ta. Hắn nhìn thấy khu vực thần bí đã ướt đẫm như suối kia, từ từ ngồi xổm xuống, không nhịn được lè lưỡi ra liếm.

“Á… Ưmm… Không được… Nhị Hỉ… Đó là nơi để đi vệ sinh… bẩn lắm…”

Cả người Hàn Tố Phân run lên, khuôn mặt động tình đỏ ửng, cảm giác sung sướng đê mê ấy làm cho cô ta suýt chút nữa đứng không vững, dâm thủy như nước của một con thác lớn ồ ạt phun trào không ngừng.

Lưu Nhị Hỉ chậm rãi đứng lên, trong miệng hắn còn vương lại một chút mùi tanh ngọt cùng hương thơm nhàn nhạt. Hắn từ phía sau ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Hàn Tố Phân rồi đem cái khối to lớn nóng bỏng như lửa đâm thật sâu vào “nụ hoa” đã vô cùng ẩm ướt kia.

“Chị, em vào nhé…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương