Từng câu từng chữ mà chú nói ra không thể nào khiến tôi quên được, chính ngày trước chú đã từng nói với tôi như vậy, Chú nói rằng không muốn nhìn thấy tôi khóc trước mặt mình vậy tại sao bây giờ chú lại làm tôi đau lòng đến thế chứ? Thiên đứng bên cạnh thấy vậy thì liền chắn ngang trước mắt tôi, cậu ta đưa tay lên lau đi giọt nước mắt của tôi và nói:
– Chị đã hứa với tôi rồi mà, đừng để người khác biết vai diễn của chúng ta chứ.
– Tôi biết rồi, Tôi không sao đâu.
– Vậy thì hãy mau cười lên đi, đừng có ủ rũ như vậy nữa.
Nghe cậu ta nói vậy nên tôi mới gật đầu đồng ý, tôi gượng cười một cái thật tươi rồi nhìn chú đáp:
– Chúc mừng chú đã khỏi bệnh và được xuất viện về nhà ạ.
Một tiếng ừ Sao giờ lạnh lẽo quá, một tiếng ừ cũng đủ khiến trái tim tôi đau lên từng hồi rồi, ngồi đó chơi với chú và bà chủ một lúc thì chúng tôi đứng dậy đi về, mọi chuyện cũng sẽ chẳng có gì khi cô Thoại Mỹ theo chúng tôi ra đến hành lang rồi kéo lấy tay tôi lại nói:
– Những chuyện trước tao sẽ bỏ qua và không nói đến nhưng lần này mày không được quyến rũ anh ấy nữa rõ chưa?
– Cô lấy tư cách gì để yêu cầu tôi làm điều đó hả?
– Tư cách gì à? Với tư cách là bạn gái anh ấy, tao yêu cầu mày né xa người yêu của tao ra 100 mét, vậy đã đủ chưa?
– Người yêu? Vậy cô nghĩ tôi và con tôi sẽ im lặng và chấp nhận theo lời của cô sao? Cô bị ngớ người hay là ảo tưởng quá mức rồi hả?
– Nhìn vào hiện tại đi, quá khứ mày và con mày có thể quan trọng thật đó nhưng bây giờ nó đã trở nên vô nghĩa rồi, vậy nên tốt nhất là mày hãy yên phận với cái thằng nhãi ranh này đi, rõ chưa?
– Yên phận, tôi không bao giờ chấp nhận việc chồng tôi bên cạnh cô, cô hãy cứ chờ đi.
– Nếu không chấp nhận thì mày sẽ làm gì?
– Định giả vờ yêu thương với tên nhóc này để anh Dũng ghen lên vì mày sao? Mày nghĩ rằng chuyện hai đứa mày làm sẽ qua mắt được tao à? Mơ đi..
Vừa nói cô ta vừa chỉ thẳng tay vào mặt tôi nhưng lúc này đã bị Thiên nắm lấy ngón tay đó siết chặt và nói:
– Cuộc Đời Tôi ghét nhất là ai chỉ tay vào mặt mình, và kể cả cô cũng thế.
– Ahhh, đau, mày làm tao đau đấy, mau bỏ ra.
– Cô làm cho người ta đau khổ, sao cô không hét lên như thế này đi.
– Mày bị điên rồi hả? Tao làm ai đau khổ chứ, ahhhh.
– Đến bây giờ mà cô vẫn còn chưa biết ai đau khổ sao?
– Đừng bẻ ngón tay của tao, ahhh, đau..
Cô ta hét lớn ở đây khiến cho những người ở viện giật mình mà nhìn về phía này, tôi sợ làm ồn nơi đây sẽ không tốt nên liền lắc tay cậu ta rồi cất giọng nói:
– Được rồi, đừng để người khác chú ý nữa chúng ta về thôi.
Thiên im lặng không trả lời lại tôi nhưng cậu ấy cũng buông ngón tay của cô ta ra, tôi thật sự rất ghét cô ta nhưng lại không thể trả thù ở nơi đây được. Ngày còn dài, muốn vạch mặt cô ta và để chú nhớ lại tất cả mọi thứ thì tôi cần phải kiên nhẫn hơn nữa, cô ta khi được thả ra thì liền liếc Thiên bằng ánh mắt đáng sợ vừa quay đi vào trong vừa chửi mắng nói:
– Đồ thần kinh, hai đứa bọn bây coi chừng đấy.
– Cô nói cái gì, mau đứng lại nói lần nữa xem.
Vừa nói câu đó cô ta vừa bỏ chạy vào phòng thật nhanh, Thiên nói nhiều nhưng được cái cậu ta cũng hành động nhiều nữa. Cứ mỗi lần thấy cô ta lên mặt hay ức hiếp tôi thì cậu ấy liền ra mặt giải nguy ngay, nhìn thấy cậu thành thật giúp đỡ mình như vậy tôi cũng thấy an lòng hơn được một chút.
Thiên đưa tôi trở về nhà, dạo này cậu ta được nghỉ hè nên không có đi học mà ở nhà nên rảnh rồi lại đến đây chơi mãi. Cậu ấy bảo cậu càng xuất hiện thì tỉ lệ khỏi bệnh của chú sẽ rất cao, tôi cũng hy vọng vào điều ấy, bước vào trong nhà cậu xem đây như chính ngôi nhà mình mà thản nhiên nhìn chị Xuân sai bảo:
– Tôi muốn uống nước, chị làm cho tôi ly ép ỏi đi.
– Thái độ gì vậy hả? Còn gì thì cứ làm cái đó, đừng để tôi méc anh Dũng là chị xong đời.
– Cậu làm ơn đừng có mơ miệng ra hù tôi, cậu nghĩ tôi sợ cậu méc à?
– À, bật lại rồi nhỉ? Đến bây giờ mới lộ mặt ra đấy à?
Tôi thấy Thiên làm khó chị ta nên tôi liền thở dài một tiếng rồi nói:
– Cậu ngồi chờ đi, để tôi vào làm cho.
– Không cần đâu, chị cứ để chị ta làm.
– Chỉ là ép nước thôi mà, cứ để tôi.
Vừa nói dứt câu tôi vừa quay đi vào trong bếp ngay, tôi thấy cậu ta cứ kiếm chuyện với chị Xuân nên tôi cũng có chút thương chị ấy mà giải vây ngay. Tôi đứng ở trong bếp lúc này nghe tiếng của Thiên ở bên ngoài vang lên:
– Anh đang nói gì vậy? Chẳng phải lúc sáng San đã giới thiệu với anh rồi sao? Em chính là bạn trai của cô ấy mà, anh sao thế?
– Mười sáu tuổi thì đã sao ạ? Còn đi học thì sao chứ? Nhà em có tiền mà, anh đã quên rồi sao anh Dũng?
– Đúng rồi, em không có tiền bằng anh nhưng em không làm cho chị ấy đau khổ như anh đâu ạ. Nếu anh cứ mãi không nhớ đuược những gì xảy ra gần đây thì xin chúc mừng anh, anh đã rơi vào tấm vé mất lượt rồi anh Dũng ạ.
– Thôi được rồi, San đang ép nước cho em uống, có gì ngày mai chúng ta gặp nhau ở nhà anh nhé, chào anh.
Nghe cậu ta nói tôi chắc chắn người đó là Dũng rồi, đáng lẽ ra tôi sẽ ngăn cậu ấy nói như vậy với chú nhưng để thực hiện theo kế hoạch thì tôi lại im lặng để mặc cho cậu ấy giúp mình và không ý kiến gì. Ép nước trái cây xong tôi mang ra cho cậu ta và ngồi xuống đối diện cất giọng hỏi:
– Ừ. Anh ấy ghen rồi đấy, chị thấy tôi đoán hay không?
– Bí mật, đợi đến bao giờ thành công giúp được chị và anh ấy rồi thì tôi sẽ nói cho chị biết, còn bây giờ thì chị chỉ cần biết anh ấy đang ghen tôi với chị đấy, cố diễn thân mật thêm vài ngày nữa xem anh Dũng có điên lên vì ghen không?
Tôi không biết những lời Thiên nói có phải là sự thật hay không? Nhưng chỉ cần có chút tia hy vọng thì tôi vẫn tin rằng gia đình chúng tôi có thể đoàn tụ được, nhìn cậu ấy dò xét một lúc rồi tôi cũng thở dài, Thiên ở đây chơi thêm một lúc rồi cũng ra về, tiễn cậu ta ra khỏi nhà tôi mới lên phòng nghỉ ngơi, nhưng chân vừa bước đến cầu thang thì tôi đã nghe tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, thấy chị Xuân không có ở đây nên tôi liền đi đến nhấc điện lên nghe:
– Thằng Thiên nó ở lại nhà à? Mau bảo nó về ngay đi.
– Sao vậy ạ? Chẳng phải Thiên là em trai của bạn chú sao? Mà bây giờ anh ấy cũng đang là bạn trai của con nữa nên việc anh ấy đến đây chơi cũng là điều bình thường mà, không phải sao chú?
– Bình thường à? Lỡ như chồng mày đến thấy rồi đánh ghen thì sao hả? Chú không muốn nhà mình rối lên vì mày, hiểu chưa?
– Nếu không ghen vậy chú lo làm gì ạ?
Nghe tôi hỏi câu đó chú liền im lặng không nói gì, ở đầu dây bên kia tôi lại còn nghe thêm giọng nói của cô Thoại Mỹ vang lên văng vẳng trong điện thoại:
– Em đã chuẩn bị nước rồi, anh vào tắm luôn nha.
– Để em lấy quần áo cho anh, vào là tắm ngay thôi.
Nghe đến đó tôi lại bắt đầu suy nghĩ xa vời hơn nữa, lòng chẳng thấy vui khi nghe hai người nói chuyện như vậy nên tôi thẳng tay tắt điện thoại ngay lập tức. Chỉ là tưởng tượng thôi nhưng đã khiến tôi khó chịu rồi, nếu như ngày mai cô ta cũng theo chú về đây thì tôi chẳng biết mình phải cố gắng kiềm chế đến bao lâu nữa, đúng là đáng ghét mà.
Thời gian cứ thế trôi qua cũng đến ngày hôm sau, sáng thức dậy thật sớm tôi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn cùng với chị Xuân, tôi muốn nấu những món mà chú thích nhằm hy vọng rằng sẽ giúp chú nhớ ra một chút gì đó về thời gian chúng tôi bên nhau. Lúc này tiếng xe ngoài cửa cũng chạy vào, biết là chú về nên tôi đã vội vã chạy ra ngoài đón, miệng đang cười bổng nhiên chợt tắt khi thấy cô Thoại Mỹ cũng đến đây cùng với chú, thở dài một hơi tôi lại thấy không ổn nữa rồi. Bà chủ bước vào thấy tôi thì liền cười nói:
– Hôm nay con dậy sớm thế? Hai mẹ con ngủ ngon chứ?
– Ừhm. Hôm nay thằng Dũng về rồi, ta hy vọng là nó sẽ nhớ ra những gì nó đã hứa với con, người làm mẹ làm bà nội này cũng chỉ mong được như thế thôi con ạ.
Cả ba người họ bước vào nhà, tôi lặng lẽ đi sau lưng mà lòng cảm thấy nặng nề quá. Cái cảnh này rất giống với thời gian trước đây, cái lúc mà tôi chưa vào đời vẫn còn hồn nhiên không hiểu chuyện, vẫn thản nhiên trước mối quan hệ của chú và cô ta nhưng so với bây giờ thì khác, tôi rất sợ nhìn thấy cảnh thân mật đó, thật sự rất sợ.
Cô ta lên mặt với tôi vì bây giờ chú chỉ nhớ mỗi một mình cô ta, còn chị Xuân thấy cô Thoại Mỹ xuất hiện thân thiết bên chú thì liền cau mày khó hiểu, chị Xuân thấy vậy thì liền kéo tay tôi đi về phía vắng rồi vội vàng hỏi:
– Chuyện này là sao vậy hả? Sao cậu Dũng lại thân thiết với cô ta? Chẳng phải họ đã chia tay và mày đang qua lại với cậu ấy à?
– Như chị thấy đó, bây giờ là vậy đó?
– Là sao chứ? Vậy còn đứa nhỏ thì sao? Lần xuất viện này tao thấy cậu Dũng lạ lắm.
– Ừ. Chú ấy bị bệnh nên đã quên tôi rồi.
– Gì cơ? Bị bệnh? Chẳng lẽ cậu Dũng quên mày thật luôn sao?
Nếu là mấy ngày trước khi nhắc đến việc chú quên mình thì chắc chắn tôi sẽ rất buồn nhưng đến thời điểm hiện tại thì tôi đã dần chấp nhận việc đó rồi. Tôi thở dài một hơi định đáp trả lại lời của chị Xuân thì đột nhiên ở bên ngoài có tiếng của Thiên vang lên:
– Con chào cả nhà, chào bác gái, chào anh Dũng nhé.
– Hôm nay em không đi học à?
– Em được nghỉ hè mà, anh mất trí nhớ nên quên luôn ngày tháng hả anh Dũng?
Bị Thiên nói đúng tim đen nên chú liền im lặng, tôi thấy Thiên đến nên cũng nhanh chóng bước ra, chưa kịp nhìn thấy tôi nữa thì Thiên đã lên tiếng ngay rồi:
– Bạn gái của em đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy còn ngủ sao anh?
– Không biết, không quan tâm đến.
– À, anh không quan tâm đến cũng đúng vì bây giờ cô ấy là bạn gái của em rồi mà, phải không anh?
Từng câu từng chữ của Thiên phát ra đều mang tính chất khịa ông chú, không cần phải nói cũng biết là chú đã cay đến nhường nào, ánh mắt đỏ lên còn gương mặt thì xám xịt đến khó coi khiến tôi bất giác nở ra một nụ cười, tôi vác chiếc bụng đang to lên theo thời gian của mình rồi đi lại gần phía họ, Thiên thấy thế thì liền mỉm cười choàng tay ra phía sau lung tôi và dõng dạc nói:
– Anh cứ tưởng là em vẫn còn ngủ chứ? Thì ra là đã dậy rồi à?
Tôi hơi ngạc nhiên trước hành động và lời nói của Thiên nên bất giác đứng hình mất mấy giây, đến khi định lên tiếng trả lời lại cậu ta thì ông chú ngồi ở bên cạnh đã lên tiếng ngay rồi:
– Học sinh cấp ba mà cũng đua đòi nuôi vợ thằng khác à? Mày không sợ anh nói với thằng Thành là mày quen người lớn tuổi hơn mình lại còn đang mang thai sắp sinh nữa sao hả?