Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhận thấy được địch ý của đám người Ngải Khắc, ánh mắt ngưng lại một chút, đem kiếm laser ra.
Ngải Khắc tuy rằng không biết trong tay Mạc Vân Quả là thứ gì, nhưng trực giác thú nhân nói cho hắn ta biết, cái đồ vật kia rất nguy hiểm.
Tức khắc, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Mạc Vân Quả càng thêm không tốt.
“Mục đích của ngươi.” Ngải Khắc ôm chặt báo nhỏ, cơ bắp căng chặt, chỉ cần Mạc Vân Quả có bất kì động tác gì, hắn ta nhất định sẽ đánh đòn phủ đầu.
Đương nhiên Mạc Vân Quả sẽ không nói ra nhiệm vụ của mình, bởi vì hệ thống đã hạn định cô không thể nói ra chuyện phát sóng trực tiếp, cho nên cô chỉ nhìn chằm chằm Ngải Khắc, không nói một câu.
Khí thế hai bên càng ngày càng lớn, mắt thấy ngay sau đó có khi phải đánh nhau rồi.
Mà ngay lúc này, lực chú ý của Mạc Vân Quả lại bị phòng phát sóng nói chuyện phim hấp dẫn.
“Oa! Đây là tiết tấu muốn đấu võ sao!”
“Bộ dáng lầu trên thật hưng phấn nha! Sưng sao có thể như vậy!”
“Báo báo đáng yêu như vậy, sao có thể đánh hắn nha!”
“Lầu trên…… Ha hả”
“Tiểu Quả Quả, ta cảm thấy ngươi không nên đánh nhau với bọn họ, nếu không tiếp theo nhiệm vụ của ngươi sẽ rất khó hoàn thành!”
“Lầu trên nói có lý!”
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu Quả Quả, ngươi nên suy xét đến nhiệm vụ của ngươi a!”
…………
Mạc Vân Quả nghĩ đến nhiệm vụ của mình, hơi nhấp môi, ở trong đầu hỏi: “Nên làm như thế nào?”
“Đầu tiên, tiểu Quả Quả, ngươi nên thu hồi kiếm laser……”
Mạc Vân Quả theo lời đem kiếm laser thu hồi vào không gian hệ thống, sau đó tiếp tục chờ đợi chỉ thị bước tiếp theo.
Từ trước đến nay cô không cùng người khác kết giao, đối mặt với ác ý từ người khác, cô chỉ có một suy nghĩ là hủy diệt.
Nhưng hiện tại, vì nhiệm vụ, cô lại không thể làm như vậy.
“Sau đó tận lực biểu đạt thiện ý của ngươi……”
Mỗ vị ở phòng phát sóng trực tiếp hướng dẫn từng bước, cố tình Mạc Vân Quả lại không biết như thế nào là thiện ý.
Cô nhìn Ngải Khắc trước mặt, hơi hơi đi lên phía trước một bước, mở miệng nói: “Ta muốn biểu đạt thiện ý.”
Ngải Khắc:……
Báo con vẫn như cũ lâm vào trạng thái hôn mê, sắc trời cũng càng ngày càng tối, Ngải Khắc biết nếu hiện tại còn không chạy về bộ lạc mà nói, như vậy nghênh đón bọn họ sẽ là các loại nguy hiểm trong rừng rậm.
Ngải Khắc nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, phất tay ý bảo các tộc nhân lui về sau.
Mạc Vân Quả nhìn động tác của bọn họ, lại tiến lên một bước.
Khuôn mặt Ngải Khắc trầm xuống, thấp giọng nói: “Lăn trở về bộ lạc của ngươi.”
“Ngươi dạy ta đi.” Mạc Vân Quả vô cùng nghiêm túc trả lời, ngược lại Ngải Khắc cười nhạo một tiếng.
Lúc này, trong đó một người tới gần Ngải Khắc thì thầm vài câu, Ngải Khắc gật gật đầu, lại nhìn về phía Mạc Vân Quả, rõ ràng ánh mắt có biến hóa, đó là ánh mắt sâu không thấy đáy mang theo tính kế.
“Được, ta dạy cho ngươi, ngươi về phía trước đi vài bước.” Ngải Khắc nói như thế nói, Mạc Vân Quả theo lời tiến lên hai bước.
Mà ngay lúc này, từ sau lưng Ngải Khắc đột nhiên rải ra một ít bột phấn, Mạc Vân Quả lập tức nín thở, nhưng vẫn hít vào một ít.
Thời gian dài tiếp xúc với các loại dược vật nên đối với loại bột phấn này cô cực kỳ mẫn cảm, nhanh chóng có thể xác định đây là loại khiến cho người khác hôn mê.
Thân thể của cô vì tiếp xúc nhiều với dược vật đã sớm có miễn dịch, bây giờ vừa tiếp xúc lại bất đắc dĩ giả vờ ngất xỉu.
Cái này hoàn toàn dựa vào chỉ đạo của cao nhân trong phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì bọn họ nói, chỉ khi cô té xỉu, Ngải Khắc mới có thể mang cô trở về, mà như vậy nhiệm vụ của cô, mới có khả năng hoàn thành, tuy rằng cô không hiểu trong đó có liên hệ gì, nhưng trước mắt cô cũng nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn.