Nhân Duyên An Bài

Chương 25



Kiều Băng được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, mất máu rất nhiều, Duy Khiêm lo lắng không yên, lần đầu tiên Thư Kỳ thấy sự sợ hãi, đau lòng hiện rõ trong mắt anh.
Ngoài phòng cấp cứu, Duy Khiêm bất ngờ đấm thẳng mặt Hoàng Bách một cú rất đau, khóe miệng anh ấy lập tức rướm máu. Duy Khiêm túm cổ áo Hoàng Bách xốc lên:
– Tao đã bảo mày biến đi, sao mày còn lởn vởn trước mặt em ấy? 4 năm trước mày hại Kiều Băng chưa đủ thảm, 4 năm sau còn muốn lấy mạng con bé? Trần Hoàng Bách, mày có còn là con người nữa không, loại đàn ông khốn kiếp như mày có thấy táng tận lương tâm không?
Thư Kỳ vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng Ngọc Yến thì ngờ ngợ đoán ra người đàn ông này hẳn là thủ phạm hại đời Kiều Băng.
Trần Hoàng Bách giật tay Duy Khiêm xuống, kiên định nói:
– Tôi không hại Kiều Băng, chỉ muốn bù đắp chuyện năm xưa.
– Gia đình tao và đặc biệt là em ấy đều không cần loại người như mày bù đắp. Nhìn thấy mày chỉ khiến con bé thêm hoảng sợ, tinh thần bất ổn hơn thôi. Chuyện mày gây ra cho Kiều Băng, tao sẽ bắt mày trả giá gấp bội.
– …
– Mẹ kiếp. Chết đi.
Duy Khiêm nghiến răng nghiến lợi, vung tay đấm liên tiếp vào mặt Hoàng Bách. Anh ấy không đứng yên chịu trận mà đánh trả, hai bên cứ thế không ngừng đấm đá lẫn nhau làm loạn trước cửa phòng bệnh. Mặc Thư Kỳ và Ngọc Yến bước tới can ngăn đều bị hai người đàn ông đang hừng hực khí thế chiến đấu gạt phăng ra ngoài, làm họ không dám tới gần vì không cẩn thận sẽ thương tích.
Thư Kỳ cản không được thì bực bội nói lớn:
– Hai người có thôi đi không? Đừng đánh nhau nữa.
– …
– Dừng lại đi.
– …
– Kiều Băng đang cấp cứu, ai cũng đều lo lắng cho cô ấy. Hai người đừng làm loạn nữa, đây là bệnh viện đó.
Nhắc đến Kiều Băng, bọn họ cuối cùng cũng chịu dừng lại, Duy Khiêm hướng tầm mắt đến Thư Kỳ, nhếch miệng cười nhạt:
– Lo lắng. Anh em cô cũng biết lo lắng cho em gái tôi?
– Duy Khiêm, anh nói vậy là có ý gì chứ?
– Cô tự hỏi chuyện tốt mà anh trai cô đã làm với em gái tôi đi. Anh cô chính là nguyên nhân khiến em ấy trầm cảm dẫn đến điên loạn đấy. Cả cô nữa Trần Thư Kỳ, Trần Hoàng Bách còn nhớ ra Kiều Băng, chẳng lẽ cô lại quên?
– Là sao? Anh nói gì em không hiểu?
Duy Khiêm cười lạnh khinh khỉnh không thèm trả lời Thư Kỳ. Cô quay sang hỏi anh trai:
– Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh quen biết Kiều Băng từ khi nào? Anh đã làm gì cô ấy?
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Bách trùng xuống, tận sâu trong lòng anh là hối hận vô vàn:
– Anh và Kiều Băng từng xảy ra tình một đêm, nhưng anh không nghĩ vì chuyện đó mà Kiều Băng mắc bệnh tâm lý.
Duy Khiêm tức giận nói:
– Tình một đêm? Mày cưỡng hiếp em gái tao mà mày xem đó là tình một đêm? Không vì mày làm nhục thì Kiều Băng có bị điên không, mày còn không chịu nhận sai, muốn biện minh gì nữa? Thằng khốn kiếp này.
Thư Kỳ bất ngờ trợn tròn mắt như thể không tin nổi những lời mình vừa nghe là sự thật. Cô biết ngày trước anh trai là một chàng thanh niên phóng túng đào hoa, thay rất nhiều cô gái, nhưng không nghĩ Hoàng Bách lại c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c con gái nhà lành, bắt ép một người không tình nguyện cùng anh ấy làm chuyện đó, bởi phụ nữ muốn leo lên giường anh ấy đếm không hết thì việc gì phải làm vậy. Hoàng Bách ăn chơi là thật nhưng chắc chắn không làm ra loại chuyện bị ổi kia. Thế nên Thư Kỳ rất sốc, khó khăn hỏi lại:
– Gì cơ? Anh… anh Bách c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p Kiều Băng?
– Phải. Ngày đó cô cũng có mặt, cô còn giả vờ không liên quan đến bao giờ nữa? Em gái tôi đã cầu xin cô cứu nó nhưng cô lại ngoảnh mặt bỏ đi, để mặc con bé bị Trần Hoàng Bách làm nhục. Trần Thư Kỳ, cô cũng là phụ nữ, tại sao cô lại nhẫn tâm đến vậy, tiếp tay cho anh trai làm chuyện xấu?
– Không. Không thể nào. Tại sao em lại có mặt ở đó được, 4 năm trước em đang đi du học. Nếu gặp Kiều Băng, biết anh Bách có ý định xấu thì em đã ngăn anh ấy rồi.
– Vậy sao? Chả lẽ em tôi lại vu oan cho cô?
Thái độ không tin của Duy Khiêm làm cô rất thất vọng, Thư Kỳ hỏi anh trai:
– Anh. Anh nói rõ ràng đi. Chuyện này là thế nào? Tại sao anh lại c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p Kiều Băng? Em có mặt ở đó khi nào?
Hoàng Bách mệt mỏi đáp:
– Em có nhớ hơn 4 năm trước, vào cái ngày em bất ngờ trở về Việt Nam, còn đến nhà tìm anh nhằm tạo bất ngờ cho anh không? Cô gái hôm đó em gặp, chính là Kiều Băng.
Từng câu từng chữ của Hoàng Bách như sét đánh bên tai Thư Kỳ, đoạn kí ức ngày đó từ từ ùa về trong đầu cô. Nhưng Thư Kỳ không hề tiếp tay cho Hoàng Bách làm chuyện xấu, mà anh ấy cũng không ngờ sự việc năm đó lại trở thành bản thân c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p Kiều Băng.
Hơn 4 năm trước, khi đó Kiều Băng 20 tuổi, một lần đến quán bar tụ họp cùng bạn bè, cô đã vô tình lọt vào tầm mắt của Hoàng Bách. Trong lúc trò chuyện với bạn bè, Kiều Băng chốc chốc lại nâng tầm mắt lén nhìn đến người đàn ông ngồi phía đối diện cách mình một khoảng rất xa đang chăm chú quan sát cô. Mà mỗi lần như vậy, Hoàng Bách sẽ cầm ly rượu hướng về phía Kiều Băng, khóe môi mỉm cười, gật đầu với cô tỏ ý muốn làm quen. Còn Kiều Băng thì e thẹn cúi đầu, lảng tránh ánh mắt anh.
Đàn em đi cùng Hoàng Bách thấy đại ca để mắt đến cô gái xinh đẹp khép nép bên kia thì hỏi:
– Anh Bách, anh thích cô gái đó ạ?
– Cũng không tệ. Rất xinh.
– Nhìn mặt non choẹt cứ như sinh viên ý. Phong cách ăn mặc kín đáo nhưng sang chảnh chứ không hở hang, lố lăng.
– Ừ. Quen mấy em sexy nóng bỏng chán rồi, tự nhiên lại thích cô em ngây thơ, trong sáng.
– Nếu anh thích cô gái tiểu bạch thỏ kia thì để bọn em qua mời cô ấy sang đây uống với anh vài ly nhé.
– Không. Kệ cô ấy ngồi với bạn, tôi ở đây ngắm là đủ rồi. Đừng làm cô ấy sợ.
– Anh Bách nay ăn chay ạ? Tình trường dày đặc lại bị một cô em ngây thơ thu phục sao?
– Vớ vẩn. Uống đi.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Hoàng Bách đã thích Kiều Băng, mặc dù chưa tiếp xúc nói chuyện nhưng cảm giác anh đối với cô khác hẳn so với những cô nàng anh quen trước đó. Hoàng Bách chưa từng chủ động với phái nữ mà đều là họ sẵn sàng sà vào lòng anh, nhưng với Kiều Băng, anh rất muốn làm quen, có điều tính kiêu ngạo trong anh vẫn giữ anh ngồi lại phía bên này.
Một cô bạn của Kiều Băng thấy cô có điều khác lạ, lại phát hiện cô hay hướng mắt đến bên kia thì hỏi:
– Cậu sao thế Kiều Băng? Say nắng anh nào rồi à?
– Không có.
– Rõ ràng là có nha. Có phải cậu bị hút hồn bởi cái anh đẹp trai mặc áo sơ mi trắng tháo bung mấy cúc ở bên kia không? Anh ta đúng đẹp thật đấy, bao nhiêu cô gái cũng đang nhìn anh ta kìa, nhưng mà hình như anh ta chú ý về phía bọn mình đó. Chắc chắn anh ta cũng để mắt đến cậu rồi.
– Không phải đâu. Cậu đừng đoán mò linh tinh.
– Vừa nãy mình thấy anh ta nâng rượu hướng về cậu nhé. Còn cứ chối nữa. Hay cậu làm quen với anh ta đi, biết đâu hợp rồi thành một đôi thì sao.
– Không. Mình chưa muốn yêu đâu, mình còn đang học mà.
– Trời. Học là việc của học, rung động thì vẫn phải yêu chứ.
Kiều Băng không thể phủ nhận nhan sắc của Hoàng Bách, nhìn kiểu gì anh cũng rất đẹp trai, cuốn hút, so với anh trai Duy Khiêm đúng là một chín, một mười, đẹp hơn cả mấy anh idol bên Trung mà cô thần tượng. Nhưng Kiều Băng không thích đàn ông quá chơi bời, mà Hoàng Bách nhìn qua đã biết rõ 8 phần là badboy.
Kiều Băng chắc sẽ không ngờ, cô bạn xởi lởi bên cạnh mình lại chính là người bày mưu tính kế hại cô chỉ vì ghen tị cô cái gì cũng tốt hơn cô ta, còn Hoàng Bách lại vô tình trở thành người giúp cô ta đạt được ý đồ xấu.
Trong lúc Kiều Băng vào nhà vệ sinh, cô bạn kia đã bỏ thuốc vào ly rượu của cô, sau đó đứng dậy đi đến chỗ Hoàng Bách. Cô ta cười cười, tự nhiên cụng ly với Hoàng Bách:
– Anh trai, em mời anh một ly được chứ?
Cả người Hoàng Bách dựa vào thành ghế, im lặng nhếch miệng cười nhạt, đàn em của anh lên tiếng:
– Cô em muốn mời rượu đại ca bọn anh không dễ đâu. Thích uống thì bọn anh tiếp em.
– Không ạ. Em chỉ muốn mời rượu đại ca các anh thôi.
– Cô em khinh bọn anh không đủ trình uống với em à?
– Dạ không, em không có ý đó. Nhưng em qua đây là vì cô bạn của em.
Hoàng Bách biết cô ta nhắc đến Kiều Băng, anh cuối cùng cũng mở miệng:
– Vì bạn cô?
– Vâng.
– Nói thử nghe.
– Bọn em biết tối giờ được anh chú ý đến, vừa hay cậu ấy cũng thích anh, nhưng cậu ấy tính hay mắc cỡ nên chẳng dám qua đây làm quen. Thế nên có nhờ em làm cầu nối giúp, hỏi xem anh có muốn kết bạn với cậu ấy không? Lát nữa cậu ấy quay lại rất mong nhận được câu trả lời từ anh.
– Vậy à? Nếu là chủ ý của cô ấy, vậy cô về bảo cô ấy qua đây uống với tôi một ly, chúng tôi sẽ thành bạn.
– Em có thể nói nhỏ với anh một câu này không, là cậu ấy nhờ em chuyển lời.
Hoàng Bách ngoắc ngón tay trỏ ra hiệu cho cô ta lại gần. Ả ghé sát bên tai Hoàng Bách thì thầm:
– Cậu ấy bảo, nếu anh không phiền, đêm nay muốn được hẹn anh đi chơi.
Hoàng Bách hiểu đi chơi đêm là đi đâu, nhưng anh không tin Kiều Băng sẽ nói những lời đó bởi trông cô rất đơn thuần, không thể là người khoác bộ mặt ngây thơ, giả nai mà bên trong lại phóng túng. Anh nói:
– Là ý cô ấy hay ý cô? Lời cô nói, tôi tin được bao nhiêu phần trăm?
– Anh không tin thì đợi đi ạ. Lát nữa cậu ấy quay lại chắc chắn sẽ nâng ly với anh.
– Được thôi. Tôi chờ kết quả.
Sau khi cô ta rời đi, đàn em của Hoàng Bách hỏi:
– Anh Bách. Cô ta vừa nói gì với anh thế?
– Nói bạn cô ta muốn rủ tôi đêm nay đi chơi.
– Thật không thế? Cô gái kia nhìn e ấp vậy mà bạo dạn quá nhỉ?
– Chưa chắc đã là chủ ý của cô ấy, đợi xem thế nào.
– Chắc là đúng rồi đó anh, chứ bạn bè với nhau ai lại bán đứng nhau. Còn nữa, các cô gái đến đây phần lớn đều ăn chơi cả thôi, chứ gái nhà lành mà mặt non choẹt thế kia khéo đang cắm đầu vào đống sách vở đấy chứ.
Nghe đàn em nói, Hoàng Bách liền nghĩ tới Thư Kỳ, em gái anh cũng đang tuổi ăn học, cô ấy rất ít đi chơi chứ đừng nói đến những lời nhiều rủi ro thế này. Mà Hoàng Bách một khi đã đến Bar, đêm đó chắc chắn không cô đơn ngủ một mình, nếu lời cô gái kia vừa nói là chủ ý của Kiều Băng, anh đương nhiên không từ chối mà cùng cô đi vui vẻ một đêm.
Và rồi khi Kiều Băng quay lại, cô gái kia đã nói dối lừa cô:
– Này, cậu vừa vào nhà vệ sinh thì anh kia tới đây xin số điện thoại của cậu đó.
– Hả?
– Nhưng mình không cho, mình bảo cậu chưa muốn yêu đương, nếu có duyên cả hai sẽ gặp lại.
– Ừ. Cảm ơn cậu nhé.
– Nhưng mà…
– Nhưng mà gì?
– Anh ta có vẻ không vui, bảo nếu không cho số thì cậu cũng nên mời anh ta một ly vì ban nãy anh ta mời cậu nhiều rồi.
– Mời rượu? Mình không đi đâu.
Kiều Băng phản đối, cô ta giải thích:
– Không, không cần qua đó chỉ cần ở bên này nâng ly với anh ta là được rồi.
– …
– Mình nghĩ cũng chẳng thiệt thòi gì nên đã đồng ý thay cậu. Hơn nữa, anh ta là người có quan hệ rộng, có máu mặt đấy, bọn mình thân con gái đến đây chơi không nên đắc tội với người ta thì hơn. Anh ta đẹp trai mà, cậu uống với anh ta một ly đi, coi như mời lại anh ta vì nãy giờ đã mời cậu.
Kiều Băng ngẫm nghĩ mấy giây, thấy bạn nói cũng có lí, chỉ là mời rượu từ xa không có vấn đề gì, hơn nữa lúc cô ngẩng lên nhìn Hoàng Bách thì anh cũng ngồi yên giương mắt nhìn cô. Kiều Băng ngượng ngùng cầm ly rượu hướng về phía Hoàng Bách, khẽ mỉm cười gật đầu với anh, sau đó ngửa cổ uống cạn ly rượu có tẩm thuốc trong đó.
Hoàng Bách nhếch miệng cười khẩy, uống hết rượu trong ly, nói một câu:
– Đúng là phụ nữ, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Và rồi cứ mỗi lần hai người nhìn nhau, chỉ cần đối phương nâng ly thì người còn lại đều sẽ uống. Chẳng bao lâu thì đầu óc Kiều Băng quay cuồng, cô tưởng do rượu nặng nên bản thân đã uống say chứ không hề nghi ngờ rượu có vấn đề. Cô bạn kia giả vờ quan tâm hỏi:
– Kiều Băng, cậu sao vậy?
– Mình chóng mặt quá, hình như uống say rồi.
– Vậy cậu nên về nhà nghỉ ngơi đi.
– Ừ. Cậu đưa mình về được không?
– Mình còn muốn ngồi thêm lúc nữa, hay cậu gọi taxi nhé.
– Ừ.
Bạn đã từ chối, Kiều Băng chẳng nài nỉ làm phiền, cô tạm biệt mọi người rồi loạng choạng đứng dậy rời đi. Khi đó Hoàng Bách cũng đứng lên, Kiều Băng vừa tới chỗ anh thì chỉ kịp ngước đầu lên nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt mình, chưa nói lời nào đã ngất đi ngã vào lòng anh. Hoàng Bách cho rằng cô giả vờ say, gọi mãi Kiều Băng không trả lời, chỉ dụi dụi vào lòng anh rên rỉ vài tiếng thì nổi hứng bế cô ra xe. Đàn em được một phen trầm trồ, còn cô bạn kia của Kiều Băng không giấu nổi nụ cười đắc ý, thầm nói trong lòng: “Đặng Kiều Băng, để xem mày còn cành cao được nữa không, một con bé tiểu thư như mày cũng thành món hàng cho bọn đàn ông chà đạp mà thôi.”
Hoàng Bách đặt Kiều Băng ngồi bên ghế lái phụ, anh thắt dây an toàn, hỏi cô trong cơn mê man:
– Em muốn đi đâu? Khách sạn hay về nhà anh?
Kiều Băng mơ màng chẳng biết gì, hai mắt nhắm tịt, miệng lẩm bẩm:
– Về nhà… Cho em về nhà…
– Ok.
Hoàng Bách đưa Kiều Băng về chung cư của mình, khi anh vừa mở cửa thì Thư Kỳ bật điện sáng hù anh:
– Anh! Em về thăm anh nè. Ngạc nhiên chưa?
Hoàng Bách thoáng bất ngờ mà Kiều Băng đang mơ mơ hồ hồ cũng bị tiếng nói của Thư Kỳ làm giật mình, cô ấy cố gắng mở mắt thì thấy một phần góc mặt của người đàn ông xa lạ nên sợ hãi muốn giãy ra, nhưng toàn thân mất hết sức lực, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn. Hoàng Bách ôm chặt Kiều Băng, hỏi em gái:
– Thư Kỳ, em về từ khi nào thế?
Nụ cười trên môi Thư Kỳ sượng cứng, cô không trả lời câu hỏi của anh trai mà nhìn cô gái hai má ửng hồng, không tỉnh táo nằm trong lòng anh, hỏi ngược lại:
– Anh. Cô ấy là ai vậy?
Hoàng Bách chép miệng đáp:
– Bạn gái anh. Không có việc gì thì em về trước đi. Mai anh qua tìm em nói chuyện sau.
Vẫn biết phụ nữ vây quanh anh trai không ít, nhưng Thư Kỳ có cảm giác Kiều Băng khác hẳn với những cô gái trước đây cô từng gặp ở bên anh trai, có điều cô không thể xác định cảm giác khác lạ đó là gì.
– Anh. Người ta say rồi mà anh còn không đưa cô ấy về nhà.
– Cô ấy thích ở với anh. Em đừng nhiều chuyện nữa, mau về đi.
Lúc này, Kiều Băng khó khăn lắm mới bật ra tiếng nói:
– Tôi… muốn về nhà… giúp tôi…
Tiếc là giọng Kiều Băng rất nhỏ nên Thư Kỳ không nghe rõ cô ấy nói gì, chỉ thấy hình như ánh mắt cô ấy phảng phất tia cầu cứu, nhưng chưa đợi Thư Kỳ lên tiếng thì Hoàng Bách đã bảo:
– Về đi.
Thư Kỳ không thích thói ăn chơi này của anh trai nên khuyên anh:
– Anh! Anh có thể nghiêm túc với phụ nữ được không, đừng có hôm nay cô này, ngày mai cô khác nữa.
– Là anh trai em số đào hoa, phụ nữ tự tìm đến, muốn lên giường với anh chứ anh không ép.
– Anh nên biết từ chối chứ. Anh không sợ bẩn à?
– Em yên tâm, anh trai em có chọn lọc, không ăn tạp.
– Anh…
Kiều Băng biết mình rơi vào tay người xấu, đang gặp nguy hiểm nên dùng chút sức lực ít ỏi của mình, vươn tay muốn chạm vào người Thư Kỳ cầu cứu. Nhưng Hoàng Bách lại không hay biết ý định thật sự của Kiều Băng, tưởng cô ấy sau khi nghe em gái vạch trần tật xấu của mình thì đổi ý, không muốn “chơi” cùng anh nữa. Thế nên khi ngón tay Kiều Băng vừa chạm vào Thư Kỳ liền bị anh nắm lấy thu về.
Nói suông em gái chưa chịu đi, Hoàng Bách bế Kiều Băng đặt trên ghế sofa:
– Ngoan ngoãn ngồi yên đây đợi anh. Đã tới đây thì không có chuyện anh để em về dễ dàng đâu cô gái à.
– Anh… anh…
Hoàng Bách quay lại chỗ Thư Kỳ, vừa nói vừa đẩy em gái ra cửa:
– Về đi, đừng làm anh mất hứng.
– Anh!
– Nhanh.
Sự chú ý của Thư Kỳ đổ dồn về phía Kiều Băng đang nằm sõng soài trên ghế hướng mắt nhìn cô, miệng cô ấy không ngừng cầu xin Thư Kỳ giúp đỡ nhưng trước sự thúc ép của anh trai, cộng với việc không nghe rõ Kiều Băng nói gì, sau cùng bị đẩy ra ngoài, cánh cửa đóng lại trước sự tuyệt vọng của Kiều Băng.
Thư Kỳ đứng ngoài cửa phòng, trong lòng nôn nao một cảm giác bất an khó tả, không biết là lo lắng cho an toàn của cô gái kia hay là bất lực với thói ăn chơi, phóng túng của anh trai. Nhưng rồi cô cho rằng hai người họ là tự nguyện, anh đã nói cô ấy là bạn gái mình, chắc sẽ không có chuyện anh cưỡng bức làm hại cô gái vô tội, nên Thư Kỳ hít sâu một hơi rồi cũng xoay người bỏ đi.
Trong phòng, Kiều Băng sợ hãi gắng gượng ngồi dậy, nhưng cả người cô cứ mềm oặt ra. Khi Hoàng Bách đứng trước mặt cô, đáy mắt Kiều Băng sớm đã ngấn nước, run lẩy bẩy hỏi:
– Anh… muốn làm gì? Đây là đâu?
– Em biết rồi còn hỏi, đừng giả vờ ngây thơ với anh nữa.
– Tôi muốn về nhà… Làm ơn hãy để tôi về.
– Cứ coi đây là nhà em đi. Nào. Anh bế em về phòng vui vẻ.
Nói rồi, Hoàng Bách bế bổng Kiều Băng lên, mặc cô yếu đuối vùng vẫy vẫn ôm cô vào phòng ngủ đặt xuống chiếc giường êm ái. Nước mắt Kiều Băng tràn khỏi khóe mắt, rơi lã chã ướt đẫm gương mặt, nằm trên giường van xin:
– Xin… anh… tha cho tôi.
– Chính em là người mời gọi anh. Muốn cùng anh vui vẻ một đêm, giờ lại muốn đổi ý à?
– Tôi… tôi không mời gọi anh. Tôi muốn về nhà… Làm ơn cho tôi về nhà.
– Được thôi. Chúng ta chơi xong, sáng mai anh sẽ đưa em về.
Dứt lời, Hoàng Bách cởi sạch quần áo trên người mình phơi bày thân hình cường tráng cùng vật đàn ông sớm đã sừng sững trước mắt Kiều Băng. Cô sợ hãi nhắm tịt hai mắt, miệng không ngừng cầu xin nhưng Hoàng Bách lúc này chỉ muốn giải phóng con thú trong người.
Tiếng nói của Kiều Băng lọt vào tai Hoàng Bách như một lời mời gọi mãnh liệt, khiến cơ thể anh nóng rực, ham muốn tột cùng, thẳng tay xé rách chiếc váy trên người Kiều Băng, mặc cô từ van xin chuyển sang chửi bới.
Hoàng Bách cho rằng Kiều Băng đang giả vờ e thẹn nhằm kích thích ham muốn trong anh tăng cao. Rõ ràng vừa rồi còn nhiệt tình mời rượu anh, chính miệng nói muốn cùng anh về nhà, vậy mà lúc lên giường lại ra vẻ không cam tâm.
Kiều Băng dùng hết sức bình sinh đẩy người đàn ông nằm bên trên đang hôn ngấu nghiến khắp người mình, nhưng sức lực của cô chỉ như gãi ngứa, miệng cô mắng không ngừng:
– Cút đi… tránh ra…
– …
– Đừng động vào tôi… cút đi…
– …
– Huhu…
Giọng Kiều Băng lải nhải bên tai làm Hoàng Bách bực mình quát nhỏ:
– Câm miệng. Em còn nhiều lời tôi nhét khăn vào miệng em đấy. Đừng có giả vờ ngây thơ với tôi.
Kiều Băng không nghe lời, miệng gào thét thất thanh, Hoàng Bách bực bội dùng môi mình chiếm lấy môi cô, một tay không chế hai tay đang loạn của Kiều Băng giữ trên đỉnh đầu, tay còn lại tách chân cô ra, nhấn hông xâm chiếm. Nhưng sự khít khao chặt chẽ của Kiều Băng khiến anh khựng lại, Hoàng Bách không ngờ cô còn trong trắng, nhất thời đờ đẫn nhìn cô:
– Em… em còn trinh?
– Cút đi… Đồ khốn… Buông tôi ra… Cút đi
Phụ nữ lên giường với Hoàng Bách đều là người có kinh nghiệm, giỏi quyến rũ chiều lòng đàn ông, mà anh cũng không thích dính tới những cô gái còn trinh. Vậy mà tối nay anh lại phát sinh với cô gái trong trắng. Đến bước này, Hoàng Bách không thể dừng lại, anh nhắm mắt hít sâu một hơi sau đó nhấn hông vào tận sâu nhất bên trong cơ thể Kiều Băng trước tiếng hét chói tai vì đau đớn khi bị xé nát của cô.
Bỗng Hoàng Bách nói ra một câu mà chính bản thân anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh nói với cô gái mới quen:
– Xin lỗi… Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương