Buổi tối ngày hôm ấy, trong chiếc xe hơi sang trọng, tôi và Thành, chúng tôi cuốn lấy nhau không biết bao nhiêu lần. Thời gian này nghỉ hè, tôi về quê bận rộn giúp bố mẹ làm việc nên chúng tôi ít có thời gian gặp gỡ nhau. Nữa là, nếu như tôi thường xuyên đi chơi sẽ khiến bố mẹ tôi nghi ngờ. Chính vì vậy, mỗi lần có dịp gặp nhau sẽ luôn là những trận cuồng phong bão tố, long trời lở đất. Thành nhất định sẽ rủ tôi cùng tham gia vào những trò điên rồ mà cậu ấy nghĩ ra. Nhưng tôi không phủ nhận, khi được trải nghiệm những điều ấy cùng nhau, tôi thấy rất vui và hạnh phúc. Giữa chúng tôi có một sợi dây gắn kết vô hình, cảm giác như không thể nào tách rời được.
Càng lúc tôi càng cảm thấy bản thân bị chìm đắm vào cuộc yêu với Thành. Mặc dù đã cuốn lấy nhau cả buổi tối nhưng Thành nhất định không muốn buông tay để tôi về sớm, cậu ấy viện lý do là cả tháng trời không được ôm tôi ngủ đến sáng, lúc nào cũng gặp gỡ vội vàng, những cảm xúc bị thiếu hụt ấy khiến Thành không chịu được. Sau cùng, tôi phải năn nỉ hết cách, nói rằng tôi sẽ đồng ý lên trường sớm hơn dự kiến, khi ấy Thành mới miễn cưỡng đồng ý đưa tôi về nhà.
11h đêm tôi về đến nhà. Bố mẹ tôi vất vả cả ngày nên đã đóng cửa và tắt đèn đi ngủ. Tôi tháo đôi guốc cầm trên tay, lặng lẽ đi chân trần dưới nền đá hoa, vội vã trở về phòng mình. Khi đi qua tầng 2, bỗng, bóng dáng của mẹ xuất hiện khiến tôi giật mình suýt vỡ tim. Tôi ôm ngực thở hổn hển, vừa tự trấn an mình tôi vừa cất lời hỏi:
— Mẹ, sao me còn đứng đây? Mẹ không ngủ được ạ?
— Con với Thành đi đâu mà bây giờ mới về?
Tôi sững người. Mẹ tôi vì chuyện này nên vẫn đợi tôi về nhà để hỏi cho cụ thể ư? Tôi chậm rãi bước lên phòng mình, mẹ tôi cũng đi theo. Khi cửa phòng vừa đóng lại, tôi bật đèn sáng, rót một ly nước đầy và uống một hơi cạn đáy. Mẹ tôi ngồi xuống bên giường, đôi mắt của người phụ nữ từng trải ấy chất chứa nhiều tâm sự. Nghĩ một lát, mẹ tôi nói:
— Mẹ nghe bố con kể, nhà cậu Thành rất giàu có. Nhưng mà hôm nay thấy cậu ấy đi xe sang đến đón con như vậy… Mẹ bỗng thấy sợ.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
— Mẹ sợ điều gì ạ?
— Nhà cậu ấy giàu có quá. Còn nhà mình thì… rõ ràng là không tương xứng với nhau. Mẹ chỉ sợ sau này con phải chịu nhiều thiệt thòi.
Xem kìa, mẹ tôi nói những lời này là ý gì chứ?
— Mẹ đang suy nghĩ đi đâu vậy? Tự nhiên lôi chuyện gia cảnh nhà Thành ra so sánh với nhà mình? Chúng con chỉ là bạn bè thôi mà.
— Con còn định giấu mẹ nữa à?
— Con… con có gì giấu mẹ đâu.
Tôi hơi cúi mặt, đôi hàng mi cụp xuống và phụng phịu đáp.
— Con bảo đi chơi với bạn cấp 3, cuối cùng cậu Thành đến đón. Nhìn cách ăn mặc của cậu ấy, mẹ đoán hai đứa đi hẹn hò cùng nhau. Con đang yêu Thành, đúng không?
Tôi như ngồi trên đống lửa, bỗng nhiên bị mẹ truy vấn chuyện tình cảm nên tôi không biết phải đối diện với chuyện này ra sao.
— Ai nói với mẹ thế? Chúng con… chỉ là bạn thôi!
Rõ là ngay trong cách trả lời của tôi đã tố cáo tôi không nói đúng sự thật. Nếu như chúng tôi chỉ là bạn, hà tất tôi phải hoang mang, sợ sệt như thế?
— Vân. Mẹ sống đến từng tuổi này. Tuy mẹ ít học, cũng không được đi đây đi đó ngoài kia, nhưng có những chuyện chỉ cần nhìn bằng mắt thường mẹ cũng cảm nhận được.
Khi nghe mẹ nói câu này, tôi bỗng cảm thấy thương mẹ ghê gớm. Mẹ nhấn mạnh cụm từ “ít học, không được đi đây đi đó” càng làm cho trái tim tôi thêm vỡ vụn.
— Mẹ!!
Tôi bất lực thốt lên.
— Nếu con và Thành thực sự yêu nhau, điều đó hoàn toàn bình thường, không có gì xấu cả. Nhưng có chuyện này mẹ hơi lấn cấn…
— Là chuyện gì vậy mẹ?
— Nếu như nhà cậu ấy và nhà mình có hoàn cảnh tương tự nhau thì mẹ cũng không suy nghĩ nhiều làm gì. Cơ mà, mẹ nghe bố con nói, cả tìm hiểu một chút thì biết, gia đình cậu ấy thuộc giới đại gia ngầm ở thành phố này. Chỉ cần mỗi ngày thức giấc, họ không ước tính được tài sản của họ sẽ nhân lên bao nhiêu. Con có hiểu ý mẹ không?
Những chuyện mẹ tôi nói, tôi hoàn toàn đã nghĩ qua. Không những vậy, tôi đã nghĩ rất nhiều là đằng khác. Tuy nhiên, tôi trót phải lòng chàng trai ấy rồi, những điều đó tôi làm ngơ như không biết. Cũng có những khi tôi tự an ủi mình rằng, chúng tôi cứ yêu nhau thôi, chuyện tương lai sau này ai mà biết trước được? Chắc gì chúng tôi đã đến được với nhau?
— Mẹ sợ… gia đình Thành sẽ không đồng ý cho chúng con ở bên nhau ạ?
Tôi ngập ngừng hỏi lại.
— Đó chỉ là một vế rất nhỏ thôi. Nếu như nhà mình giàu, điều kiện kinh tế ngang ngửa nhà họ, các con yêu nhau, ở bên nhau thì sẽ được cho là môn đăng hậu đối. Nhưng mình nghèo, nếu như con có duyên đến được với cậu ấy, người khác sẽ nghĩ, con ở bên Thành là vì tiền, vì gia sản nhà cậu ấy. Con không hiểu được cuộc sống này phức tạp đến nhường nào đâu.
Tôi vội vàng phân bua:
— Mẹ, con ở bên Thành chỉ đơn thuần là vì cảm động trước tình cảm cậu ấy dành cho con. Con tuyệt đối không đòi hỏi hay tham lam bất kỳ điều gì từ Thành cả.
— Mẹ biết. Mẹ hiểu con gái của mẹ ra sao. Nhưng người khác, họ có hiểu cho con không?
— Ý mẹ là… chúng con không nên ở bên nhau ạ?
— Mẹ không nói vậy. Mẹ chỉ nhắc nhở con thôi. Mọi thứ vẫn là do con quyết định. Nếu như sau này con có gặp phải những trường hợp tương tự, lúc ấy con sẽ hiểu được suy nghĩ của mẹ là không dư thừa.
Tôi ngồi thộn mặt ra. Bao nhiêu cảm giác vui sướng hạnh phúc cả buổi tối, bây giờ mẹ tôi nói chuyện này, thực chẳng khác gì tặng cho tôi một gáo nước lạnh. Mẹ tôi thấy vậy liền mỉm cười nói lời xoa dịu:
— Mẹ xin lỗi, mẹ già rồi, tính tình lại cổ hủ nên hay suy nghĩ xa xôi. Con đừng để tâm quá, tuổi thanh xuân còn dài, hãy cứ trải nghiệm thật nhiều. Đừng vội chọn bến đỗ dừng chân sớm quá kẻo sau này ân hận.
— Không ạ. Những gì mẹ nói đều rất sâu sắc. Con sẽ ghi nhớ lời mẹ. Con cảm ơn mẹ vì đã thấu hiểu tâm lý của con.
Vừa nói tôi vừa vùi đầu vào lòng mẹ. Đã bao lâu rồi nhỉ? Đúng vậy, từ ngày lớn lên, tôi rời xa vòng tay mẹ, không còn quấn quýt bên mẹ nữa. Không động chuyện gì cũng tìm mẹ để cầu cứu giúp đỡ… Tôi phát hiện ra, mẹ ngày càng già đi, và khoảng cách giữa tôi với mẹ ngày càng xa dần.
Im lặng một lát, mẹ tôi chậm rãi nói:
— Con có biết, khoảnh khắc lúc cậu Thành mở cửa xe bước xuống, trên người cậu ấy tỏa ra một loại khí chất mà chỉ người giàu có mới sở hữu được. Lúc ấy, mẹ đã nghĩ gì không?
Tôi lắc đầu, khẽ hỏi:
— Mẹ đã nghĩ gì ạ?
— Mẹ nghĩ, nếu như một ngày nào đó, chuyện tình cảm giữa con và cậu ấy thực sự có kết quả. Sau đó sẽ là hai bên gia đình gặp mặt nhau. Mới chỉ nghỉ thôi mẹ đã thấy lúng túng, không biết phải làm sao rồi.
— Sao mẹ lại nghĩ như vậy?
— Con nhìn cậu ấy xem, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ bóng bẩy, hào nhoáng. Bố mẹ cậu ấy, chắc chắn cũng sẽ giống như vậy. Mẹ chỉ tưởng tượng đến cảnh mẹ chìa bàn tay này của mình ra để bắt tay với mẹ cậu ấy thôi… cũng không có can đảm rồi. Cuộc sống của họ giàu có, sung túc, cả ngày chẳng phải động chân động tay đến việc gì, 10 đầu ngón tay trắng nõn mịn màng, sơn màu này màu kia. Con nhìn đôi bàn tay của mẹ đi…
Rõ là mẹ tôi chỉ đang tâm sự nhưng không hiểu sao tôi lại khóc, tôi nghe theo lời mẹ, khẽ nhìn xuống đôi bàn tay đầy những vết chai sần, thỉnh thoảng còn có những vết đồi mồi nữa.
— Mẹ, con hiểu rồi. Mẹ đừng nói nữa.
Tôi nghẹn giọng ôm lấy mẹ.
— Mẹ xin lỗi, đáng lý mẹ không nên nói ra những điều này với con. Chắc do mẹ nghĩ nhiều quá… Mẹ già rồi, không kiểm soát được cái miệng nữa rồi. Con còn trẻ mà, chưa cần tính xa những chuyện đó. Hãy cứ coi như mẹ chưa nói gì nhé. Mẹ lẩm cẩm quá, mẹ toàn nói những lời không hay thôi…
Không gian bỗng chốc rơi vào im lặng. Mẹ cứ ngồi bên giường và vuốt ve mái tóc của tôi, sau cùng mẹ nhắc nhở tôi đi ngủ sớm rồi mẹ rời khỏi phòng. Tôi vào wc, tẩy trang rửa mặt rồi trở lại phòng ngủ. Nằm trên giường, đôi mắt tôi thao thức nhìn ra ngoài trời đêm. Trong cùng một buổi tối nhưng có quá nhiều luồng cảm xúc hỗn độn chi phối lấy tâm trí của tôi. Một bên thì tôi muốn bất chấp yêu Thành, bất chấp muốn được ở bên cậu ấy… Mặt khác, những lời phân tích của mẹ tôi không phải là không có lý. Tôi suy nghĩ nhiều đến mức đầu óc sắp nổ tung ra. Thật sự rất mệt mỏi.
Vì mải suy nghĩ nên tôi quên mất không xem điện thoại, lúc tối đi hẹn hò cùng với Thành, vì không muốn bị làm phiền nên tôi bật chế độ yên lặng. Bây giờ cầm điện thoại lên tôi mới thấy, Thành gọi nhỡ mấy cuộc, cả nhắn tin. Tôi mở tin nhắn ra đọc, cậu ấy nói rất vui vì hôm nay được đi chơi cùng với tôi, sau đó không thấy tôi trả lời nên Thành lại quay ra hờn giận và trách móc. Rõ là tính khí như trẻ con mà!
Tôi loay hoay soạn tin reply:
— Em xin lỗi, điện thoại tắt âm nên không biết anh gọi điện cả nhắn tin đến. Chúc anh ngủ ngon!
Tôi cứ ngỡ, hôm nay gặp nhau và cuốn vào nhau quên trời đất, Thành mệt nên ngủ say rồi. Tôi nhắn tin gửi đi là để sáng mai thức giấc, đọc được tin nhắn Thành sẽ không giận dỗi nữa. Cơ mà tin nhắn vừa gửi đi chưa lâu, số máy của Thành đã lập tức gọi tới. Tôi nhẹ nhàng ấn nghe máy. Tôi còn chưa kịp nói gì thì giọng Thành ở đầu dây bên kia đã trách móc:
— Em làm gì mà từ lúc về nhà đến giờ không cầm đến điện thoại? Hay là em nói chuyện với người khác?
Tôi mỉm cười khẽ đáp:
— Ai là người tự tay bật chế độ im lặng điện thoại của em?
— Là anh. Nhưng không lẽ về nhà em không nghĩ gì tới anh à? Chí ít cũng nhắn tin hỏi xem anh về đến nhà chưa? Anh đi đường có an toàn không?? Em vô tâm với anh quá đấy.
— Từ khi nào anh mắc bệnh suy diễn thế này nhỉ?
— Em nói xem, từ lúc về đến giờ em làm gì?
— Em tẩy trang, thay đồ, tranh thủ tắm một lượt… Anh làm gì mà chưa ngủ?
— Gọi điện cả nhắn tin cho em, không thấy em hồi đáp nên anh lo… Em nghĩ là anh có thể ngủ được sao??
— Hôm nay anh mệt rồi, nghỉ sớm đi nhé.
— Này Vân… Bỗng nhiên anh cảm thấy em hơi khác. Em có chuyện gì giấu anh đúng không?
— Anh nhạy cảm quá đấy. Em có chuyện gì giấu anh đâu? Chúng mình vừa mới ở bên nhau cả buổi tối mà!?
— Anh thấy em đối xử với anh rất lạnh nhạt.
Tôi thực sự không nhịn được mà bật cười. Sao Thành lại đáng yêu đến mức này được chứ? Ước gì nhà cậu ấy không giàu như vậy… thì tốt biết bao. Tôi thầm nghĩ.
— Em cười gì hả? Anh nói không đúng à?
— Anh đúng. Anh nói cái gì cũng đúng hết. Như thế được chưa? Em lạnh nhạt, em hờ hững với anh. Em là người xấu. Anh hài lòng chưa?
— Chưa được. Phụ nữ sẽ không bao giờ nhận sai. Nếu như phụ nữ chủ động nhận sai… rất có thể họ đang có mục đích gì khác thôi. Em nói đi, em định dụ dỗ anh làm gì phải không?
— Em chỉ muốn nói là anh ngủ đi, bớt suy diễn và hờn dỗi vô cớ. Em thề là em quên không xem điện thoại, nếu như điện thoại có âm thanh thì có lẽ em cũng biết anh gọi tới. Đây cũng là lỗi của anh mà. Anh không nhận sai mà đổ hết tội lỗi sang cho em.
Anh như thế là hư.
— Tạm chấp nhận, mặc dù anh không có được vui lắm.
— Vậy bây giờ mình đi ngủ nhé!?
— Muốn được ôm em ngủ…
— Đợi khi nào lên trường đi…
— Ngày nào em cũng nói câu này. Anh đợi cả tháng nay rồi. Hay chúng mình cưới nhau luôn đi, cứ lén lút như thế này phiền chết đi được.
— Sao tự nhiên anh lại có suy nghĩ này?
— Mình yêu nhau lâu rồi, đủ hiểu nhau để tính chuyện kết hôn rồi. Có gì mà không thể chứ?
— Nhưng em chưa muốn…
— Em không muốn về chung một nhà với anh à?
— Em không nói vậy, chỉ là hiện tại mình chưa có gì, em không muốn vội vàng kết hôn.
— Anh, cái gì cũng có thể cho em được. Em còn muốn có cái gì nữa? Em chỉ cần có anh thôi là đủ rồi!
— Em nghĩ là mình nên đi ngủ, cứ nói chuyện qua lại nữa sẽ thành mâu thuẫn và tranh luận đấy.
— Hôm nay em rất lạ. Toàn viện cớ đuổi anh đi ngủ thôi.
— Em xin anh đấy. Anh càm ràm như mấy bà bán rau ngoài chợ vậy!
— Bây giờ em lại chê anh nữa??
— Thànhhhh!!
Tôi bất lực gọi tên.
Thấy tôi hơi cáu nên Thành cũng không cố ý trêu tức tôi nữa.
— Được rồi, anh nghe lời em. Bây giờ chúng ta sẽ đi ngủ. Em ngủ ngon!
***
Ngày cuối tuần.
Theo lời tâm sự của tôi, khi biết gia đình tôi có ý muốn đi tham quan du lịch và nghỉ dưỡng ở một resort 5 sao cách trung tâm thành phố khoảng 50km, Thành chủ động lái xe đến nhà, tình nguyện làm tài xế đưa mọi người đi chơi. Dù tôi hết lòng từ chối nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết thuyết phục tôi cho kỳ được. Yêu nhau lâu, tôi phát hiện ra Thành có tính độc chiếm rất cao, chính vì vậy nên cậu ấy hay ghen tuông và suy diễn. Nếu như tôi không đồng ý để Thành làm tài xế riêng, chắc chắn cậu ấy sẽ suy diễn ra đủ lý do để trách cứ rồi giận dỗi tôi. Mà như vậy tôi càng thấy mệt mỏi hơn. Nên tôi đành phải chiều theo ý của Thành. Mẹ tôi vì sợ say xe nên nhất định không tham gia chuyến đi này. Chỉ có tôi, bố tôi, anh Tú và chị Linh cùng đi.
Đó là một khu nghỉ dưỡng nằm giữa khu vực núi non hùng vĩ, khung cảnh làng quê yên bình, mộc mạc. Với lối kiến trúc riêng biệt, gam màu chủ đạo tại nơi này là màu trắng – đen, gần gũi và thân thiện với môi trường. Chúng tôi như được bước vào một thế giới khác, không khí trong lành, tươi mát, bỏ quên khói bụi thành phố và hòa mình với thiên nhiên.
Cuộc đời bố tôi lam lũ, bươn chải kiếm sống, rất ít có những phút giây hưởng thụ thế này. Khi đặt chân tới đây, ông luôn miệng trầm trồ khen ngợi vì cảnh vật đẹp đẽ, gần gũi, nữa là ẩm thực rất ngon miệng. Anh Tú và chị Linh tình tứ dắt nhau đi tham thú rất nhiều nơi, còn đặc biệt chụp hình cho nhau làm kỷ niệm. Nhìn đôi trẻ ríu rít bên nhau, bố tôi mừng lắm. Có vẻ như ông rất mong có cháu nội để bồng bế rồi.
Lúc ngồi nghỉ dưới mái lá bên cạnh bể bơi tuyệt đẹp, bố tôi chăm chú quan sát ly nước màu xanh đỏ, chậm rãi nếm thử rồi lại luôn miệng khen resort rất biết cách làm đồ uống. Tôi nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười. Đoạn, bố quay sang thì thầm với tôi:
— Nếu như con và Thành là một đôi thì tuyệt quá. Bố cảm thấy 2 đứa rất hợp nhau!
Tôi bỗng chột dạ, không hiểu trong câu nói bóng gió này của bố chứa đựng ý tứ sâu xa gì. Nhẽ ai cũng nhìn ra được chúng tôi đang yêu nhau ư? Hoặc, người khác chỉ cần nhìn vào cũng thấy được, chỉ có tôi ngốc nên mới nghĩ rằng bản thân che giấu rất tốt.
— Chúng con chỉ là bạn thôi, bố đang có suy nghĩ gì thế ạ?
Tôi ngập ngừng đáp.
— Bố chỉ cảm thấy như vậy thôi. Nhưng nếu chuyện đó thành hiện thực không phải là chuyện tốt sao?
Qua cách nói chuyện của bố, tôi cảm thấy bố và mẹ có suy nghĩ rất khác nhau. Mẹ tôi là phụ nữ, có lẽ cuộc đời của mẹ nếm trải nhiều đắng cay, sóng gió… nên khi nhìn nhận về hôn nhân lâu dài, bà ấy cực kỳ đắn đo và suy xét. Bố tôi thì ngược lại, dường như ông chỉ cảm thấy nếu như tôi được gả cho Thành, khi ấy ông sẽ nở mày nở mặt, được hãnh diện vì có rể quý, kết thông gia với gia đình tài phiệt. Rõ ràng, đàn ông và phụ nữ luôn có những suy nghĩ trái ngược nhau.