Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn

Chương 35: Em là đường ngọt



“Không phải chỉ là hai cái rương nát thôi sao?” Hoắc Thiến đối chọi gay gắt, giọng điệu châm chọc: “Chỉ là cái rương nát mà cũng quan trọng như vậy, quả đúng là từ dưới quê lên, Hoắc gia chúng ta tốt bụng thu nhận cô, cho cô ăn mặc, dù chỉ ở phòng giúp việc cũng chắc chắn hơn ở nông thôn các người gấp ngàn lần, cô nếu như không ở thì liền biến đi khỏi đây!”

Cái rương nát?

Ánh mắt Thư Tình nhìn Hoắc Thiến tựa như xem một tên ngốc, đày là chiếc rương da mà ông nội cô đặc biệt tìm bậc thầy thiết kế người Ý chế tác ra, từ thiết kế, tay nghề đến chất liệu đều thuộc hàng đẳng cấp thế giới, vậy mà tới trong miệng Hoắc Thiến lại trở thành một cái rương nát, xem ra người của Hoắc gia kiến thức cũng chỉ có vậy.

“Có chuyện gì?” Vừa mới tan làm trở về Hoắc Vân Thành đã nghe tiếng cãi vã, qua loa hỏi.

“Anh.” Nhìn thấy Hoắc Vân Thành, Hoắc Thiến vội vàng nắm lấy cánh tay anh, ấm ức nói: “Anh đến đây phân xử cho em đi, người ta tốt bụng giúp Thư Tình dọn dẹp đồ đạc vậy mà cô ấy lại còn nói oan em trộm đồ của cô ấy, chính là hai cái rương nát kia, ngay cả ăn mày ngoài đường cũng không thèm lượm nữa sao em lại ăn trộm nó làm gì?”

Thư Tình mỉm cười: “Hoắc Vân Thành, anh cũng nghe rồi đó, cô ta chưa được sự đồng ý của tôi mà lại dám tự tiện động vào đồ của tôi.”

Hoăc Vân Thành khẽ cau mày, âm thầm rút tay về, mặt không biểu cảm hỏi: “Hoắc Thiến, em cho người di chuyển đồ của Thư Tình?”

Khí thế lạnh lùng của anh khiến Hoắc Thiến bất giác lùi lại một bước: “Anh họ, đây là lệnh của dì.”

Hoắc Vân Thành gật đầu, anh biết mẹ anh không thích Thư Tình, nhưng dù sao Thư Tình cũng là khách, nếu ông nội biết Thư Tình bị đuổi đến phòng giúp việc, ông nhất định sẽ tức giận.

“Mang đồ của Thư tiểu thư trở về phòng tôi.” Hoắc Vân Thành ra lệnh cho người hầu, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Thư Tình cắt ngang.

“Không cần.” Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Thư Tình nhíu mày từ chối.

Thái độ của cô khiến Hoắc Vân Thành có chút khó chịu, cô thà rằng ở phòng của người hầu cũng không muốn ở cùng anh?

Sắc mặt Hoắc Vân Thành trầm xuống, nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy sau này cô vào ở phòng cho khách đi.”

“Được thôi.” Thư Tình nhún vai, cô không ngại ở phòng cho khách, quan trọng hơn là cô không muốn ở trong phòng của Hoắc Vận Thành thêm nữa, nếu như chuyện tối hôm qua lại xảy ra lần nữa vậy thì quá xấu hổ.

Phòng cho khách của Hoắc gia trang trí cũng khá độc đáo và thoải mái, sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Thư Tình ngồi trên ghế, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Lâm Nam gọi.

“A lô, Thư Tình đây.” Thư Tình bắt máy.

“Chị Tình, là em đây.” Giọng Lâm Nam truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tối chủ nhật này chị có rảnh không?”

Chủ nhật cô không phải làm thêm giờ, cũng không có hẹn gì đặc biệt, Thư Tình cười nói: “Chị rảnh, có chuyện gì sao?

“Phim của em vừa mới đóng máy, chị Tình, em muốn mời chị tối mai đến quán bar ăn mừng.” Lâm Nam nhiệt tình mời, giọng nói tràn đầy mong đợi.

“Chúc mừng cậu!” Phim mới của Lâm Nam lại thành công, Thư Tình thực sự cảm thấy vui cho cậu ta: “Chủ nhật bảy giờ, quán bar Charming, được, hẹn gặp nhau hôm đó nhé.”

Thư Tình cúp điện thoại, một giọng nói âm trầm đột nhiên từ phía sau vang lên: “Cô vừa mới nói chuyện với ai?”

Giọng nói thình lình vang lên khiến Thư Tình giật mình, cô quay lại, xuất hiện trong tầm mắt cô là khuôn mặt anh tuấn quen thuộc của Hoắc Vân Thành.

“Tôi gọi điện cho ai thì liên quan gì đến anh?” Thư Tình đứng lên, cau mày nói: “Nhưng còn anh, vì sao lại tự tiện vào phòng của tôi? Không biết gõ cửa hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương