“Khiêm Tổng vừa gặp tai nạn, hiện giờ tình trạng nguy kịch đang hấp hối trong bệnh viện, có thể… Khiêm Tổng sẽ không qua khỏi.”
“Thế cậu đợi chồng tôi tắt thở rồi hẵng gọi cho tôi, lúc đó tôi còn rủ lòng thương mua hoa đến viếng.”
“Phu nhân không đến thật ạ, dù gì Khiêm Tổng và phu nhân cũng là vợ chồng kết hôn được 2 năm, chuyện này mà bị đồn thổi ra bên ngoài thì không hay.”
Hân Hân nghe xong bật cười, chất giọng vẫn rất điềm tĩnh bình thản, cô thở sâu nghiêm nghị nói.
“Không cần phải cất công nói dối!”
Lúc này cậu trợ lý cắn môi nét mặt xanh xao, haizz thật xui, nói thế nào vẫn bị phu nhân bắt thóp.
“Trợ lý Bắc này, nếu chồng tôi có gặp tai nạn nguy kịch đến tính mạng thì người phải lo là cô tình nhân bé nhỏ kia chứ không phải tôi.”
Cậu nghe xong cổ họng ứ đọng không nói được câu nào, không thể ngờ chuyện này phu nhân cũng biết, nếu đã vậy tại sao không vạch trần? Rốt cuộc Khiêm Tổng biết chưa ta?
“Phu nhân… chuyện… chuyện này…”
“Khi sáng quản gia gọi thông báo, chắc bây giờ tình trạng đã ổn, giải quyết xong công việc tôi sẽ đến.”
Dứt lời Mộc Hân Hân liền cúp máy, lúc này cậu trợ lý vò đầu sắc mặt tái ngắt tức tốc chạy vào phòng bệnh.
“Chuyện gì? Mộc Hân Hân có đến không.”
“Phu nhân nói giải quyết xong công việc sẽ ghé.”
“Tôi đã dặn cậu nghĩ kế gì kêu cô ta đến liền, giờ thì sao? Vẫn tiếp tục làm việc.”
Chí Khiêm cau mày, nổi giận đùng đùng, nhìn qua cậu trợ lý Bắc quát.
“Em có nghĩ cách nhưng phu nhân lường trước do khi sáng quản gia đã thông báo.”
Chí Khiêm nghe xong lặng thinh, không thèm đếm xỉa, thôi thì cứ để Hân Hân muốn làm gì thì làm? Trợ lý Bắc ngập ngừng, chân tay lóng ngóng chột dạ lo lắng nói tiếp.
“Phu nhân đã biết sự tồn tại của cô Uyên Khanh.”
Chí Khiêm hoảng hốt đứng bật dậy, anh im lặng trạng thái âu rầu ngẫm ngợi suy tư chuyện đã đến nước này thì Chí Khiêm không muốn giấu giếm.
“Cậu đón Uyên Khanh về biệt thự ở đi.”
“Sao ạ? Còn phu nhân? Chuyện này báo chí biết e rằng…”
“Mộc Hân Hân sẽ không đưa chuyện này lên báo, không cần lo lắng, tôi tự khắc có hướng riêng giải quyết.”
“Uyên Khanh còn 4 tháng nữa hạ sinh, cô ấy cần được chăm sóc kỹ càng.”
Cậu cúi đầu, lập tức rời khỏi bệnh viện đến đón cô gái Uyên Khanh tình nhân nhỏ của Chí Khiêm về biệt thự an dưỡng thai nhi.
Chí Khiêm ở lại, sau khi bà tỉnh sức khỏe đã bình phục ổn định được phần nào bà gắt gỏng tức giận đuổi cổ anh.”
Bà không muốn nhìn thấy mặt thằng con bất hiếu này, Chí Khiêm lặng thinh cam chịu nghe bà mắng chửi.
Hiện tại biệt thự đang có Uyên Khanh đến, nên dĩ nhiên sẽ đưa bà về thẳng nhà riêng nhờ người hầu chăm sóc.
“Trông mẹ tôi cẩn thận, ngày mai tôi sẽ ghe qua.”
Chí Khiêm gật đầu rồi lên xe rời đi.
Đến biệt thự, đúng lúc Hân Hân cũng vừa về tới vô tình chạm mặt Chí Khiêm, anh có vẻ chán ghét khi nhìn thấy cô và Hân Hân cũng vậy.
“Cô còn hỏi, một ngày không thấy bóng dáng, cô thương mẹ tôi quá nhỉ.”
Hân Hân đang định phản bác, đột nhiên trong nhà có bóng dáng một cô gái, phần bụng dưới cũng đang to dần hớn hở bước ra, Hân Hân nhếch mép khinh bỉ.
Mẹ nó, 2 tháng nữa mới li dị mà anh ta đã rước tình nhân về nhà?
“Chí Khiêm? Anh gấp gáp quá rồi.”
“Tôi thấy cô đã biết, không muốn giấu nữa.”
Hân Hân liếc anh một cái, nghiến răng khoanh tay sang chảnh bước đi, lại gần chỗ cô gái kia.
“Chào chị, em về đây ở, chị không phiền chứ.”
“Không phiền, chỉ cần cô không động vào đồ của tôi thì không có vấn đề gì.”
“Ơh, nhưng em lỡ động vào chồng chị mất rồi giờ phải làm sao đây chị.”
Uyên Khanh cũng không phải dạng vừa, giọng nói thách thức, khuôn mặt vênh váo, bàn tay yêu kiều xoa xoa bụng.
Hân Hân mỉm cười dịu dàng, tiến lại sát hơn.
“Đồ chị vứt đi em gái được quyền nhặt lại sử dụng.”