Hãy Thay Tôi Yêu Cô Ấy

Chương 3-4



“Phải! Là thuốc k.í.c.h d.ụ.”
“Vợ anh đã cho tiền kêu tôi làm, xin lỗi, nhưng cô gái đó thật sự rất…”
Người đàn ông nghẹn ngào nói không ra lời nhưng anh ta cũng không thể dùng tấm thân ngủ với Chí Khiêm.
Thà rằng không có tiền tuyệt đối không có chuyện ngủ cùng đàn ông, anh ta chỉ đám bỏ thuốc rồi sẽ tìm một cô gái tươi trẻ cho Chí Khiêm giải quyết.
Sau đó sẽ quay clip, tuy không như thỏa thuận trước đó, nhưng cũng làm cô gái kia vui.
Chí Khiêm tức đến mức tím tái mặt mũi, gân xanh xuất hiện chằng chịt trên vầng chán, bàn tay cuộn tròn, anh gắng gượng từng chữ.
“Vậy anh nói ảnh ngủ với vợ tôi…”
“Là giả, tôi vẫn chưa làm ăn được gì thì đã bị phát hiện.”
“Chết tiệt.”
Dứt lời, Chí Khiêm loạn xạ cầm áo bước đi, bây giờ trong người anh đã vô cùng rạo rực, cơn nóng làm anh hoa cả mắt say sẩm.
“Anh trụ không nổi đâu, hay để tôi…”
“Cút!”
Lập tức người đàn ông kia ngậm miệng, từ phía ở ngoài trợ lý Chí Khiêm tình cờ bước vào, thấy cảnh Khiêm Tổng nét mặt khó coi liền vội vàng chạy lại.
“Khiêm Tổng, ông Chu vừa gọi muốn gặp mặt bàn bạc công việc.”
“Tôi không ổn, không thể gặp.”
“Mau về nhà.”
“Vâng!”
“Tôi… nhất định sẽ nghiền nát cô, Mộc Hân Hân.”
Chí Khiêm nghiến răng, cay độc nói.
Trợ lý nhanh chóng đưa Chí Khiêm ra xe, ngồi trong xe anh không thể kiểm soát được hành động, đôi tay thon dài cởi từng nút áo để lộ phần cơ bụng 6 múi cuồn cuộn.
Cậu trợ lý quay đầu, xót ruột hỏi.
“Khiêm Tổng…”
“Im lặng, mau lái xe về nhà.”
Nghe Chí Khiêm nói vậy, cậu cũng im bẳn đi lo tập trung lái xe.
Về đến biệt thự, Chí Khiêm quần áo xộc xệch, nút gài nút tháo lao thẳng vào nhà.
“Cậu… cậu chủ.”
“Cô ta đâu, mau gọi ra đây!”
“Phu nhân vừa mới lên phòng nghỉ ngơi…”
Còn chưa nghe ông quản gia nói hết Chí Khiêm đã khập khiễng đi lên cầu thang, ông quản gia ngơ ra không hiểu chuyện gì, làm sao cậu lại nổi giận lôi đình như vậy?
“Khiêm Tổng hình như bị hạ thuốc bác ạ!”
Cậu trợ lý mang áo, túi của anh vào nhà, giọng bẽn lẽn nói, ông quản gia nghe xong liền sáng mắt mỉm cười nhẹ nhõm.
“Hạ thuốc? Nhà họ Hà sắp có cháu rồi.”
(…)
Lên đến nơi, vì tiếng mở cửa làm Hân Hân tỉnh dậy thấy Chí Khiêm loạng choạng bước vào, nét mặt cô có chút không vui, miệng rủa.
“Tên vô dụng, nhiêu đó làm cũng không xong.”
“Giỏi!”

“Mộc Hân Hân, cô dám cho người bỏ thuốc chồng mình sao?”

“Mộc Hân Hân, cô dám cho người bỏ thuốc chồng mình sao.”
“Anh Khiêm, anh đã quá lời, chẳng phải anh cũng cho người chơi vợ mình đó.”
“Kẻ tám lạng người nửa cân, anh thì có thua gì tôi đâu.”
“Cô…”
Chí Khiêm bị Hân Hân chọc tức đến mức muốn thổ huyết, bản thân anh đâu muốn dùng kế sách hèn hạ
Nhưng Mộc Hân Hân rõ ngoan cố không chịu hợp tác ly hôn, sống đã không hạnh phúc cơ chi phải cam chịu?
Kết hôn 2 năm, Chí Khiêm và Hân Hân chưa từng xem nhau như vợ chồng, ngay cả chuyện chăn gối họ cũng chưa có tiến triển.
Ban đầu mục đích dẫn đến hôn nhân, căn bản là muốn công ty hai bên hợp tác phát triển lớn mạnh
Bây giờ công ty đã vượt mức mong đợi vậy tại sao không chịu ly dị?
Chí Khiêm say sẩm không trụ nổi liền ngã quỵ xuống sàn nhà, anh chầm chậm cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng ném sang một góc.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hân Hân vẫn không một chút lung lay gương mặt hết sức thản nhiên chẳng hề sợ hãi?
Vì Hân Hân biết dù có kìm nén dục vọng đến chết, anh ta cũng không bao giờ động thủ trên người cô.
Hân Hân thở dài, điềm nhiên bước xuống giường sải chân bước đến mạnh bạo kéo Chí Khiêm vứt ra khỏi phòng.
“Quản gia?”
“Phu…phu nhân gọi tôi.”
“Mau gọi cho chồng tôi vài tên đàn ông, đêm nay chắc chồng tôi cần dùng tới.”
“Mộc Hân Hân, cô…”
“Phu nhân? Chuyện này thì…”
Ông quản gia nghe xong điếng người chết lạng một lúc, Hân Hân quay lưng, vênh váo mỉm cười tà mị, hất tóc bước vào phòng. Ông thấy cậu chủ có vẻ không ổn liền lò mò chạy lên cầu thang.
“Ông chuẩn bị nước cho tôi, tôi cần ngâm mình.”
“Dạ được!”
Dứt lời, ông nhanh chóng dìu Chí Khiêm về phòng nghỉ, xả nước cho anh hạ hỏa cơn nóng.
“Cậu có chắc dùng cách này sẽ ổn không.”
“Tôi không sao, ông ra ngoài đi.”
“Vâng, có gì cậu cứ gọi tôi.”
Chí Khiêm mệt nhọc gật đầu nhắm mắt, thư giãn trong bồn tắm, ông khom lưng, chậm rãi rời khỏi.
Ây da, phu nhân đúng thật cũng nhẫn tâm, trong tình cảnh này, dùng thân giúp cậu chủ có phải tốt hơn rồi chăng?
(…)
Sáng hôm sau:
Cơ thể anh đã ổn định, liền tức giận hầm hầm sang phòng tìm Hân Hân nói chuyện thì quản gia nói cô đã đến công ty từ sớm.
Quản gia bẽn lẽn móc ra trong túi một cái phòng bì đưa cho anh, giọng khẽ nói.
“Khi sáng phu nhân có dặn đưa cho cậu thứ này.”
“Là gì?”
“Giấy li hôn.”
Chí Khiêm nghe xong lòng liền mừng rỡ, nụ cười ở môi cũng hiện lên, anh vội vàng xé bao thư ra xem ông nói tiếp.
“Cậu đừng cười!”
“Phu nhân vẫn chưa ký đơn thưa cậu.”
“Khốn kiếp, rốt cuộc Mộc Hân Hân định bày trò gì nữa đây? Tại sao đưa tôi tờ giấy vô dụng này?”
“Chuyện này, phu nhân có nói thêm, sẽ kí giấy sau 2 tháng nữa.”
Ông quản gia khẽ nói cặn kẽ những gì khi sáng cô đã căn dặn, nét mặt Chí Khiêm bỗng chốc thay đổi, đôi chân mày cau có.
Chí Khiêm suy nghĩ không thông? Sao phải đợi hai tháng nữa mới kí, đang định hỏi thì bất ngờ mẹ anh từ ngoài cửa lớn đi vào, ngụ ý sang thăm hai vợ chồng.
“Bà chủ!”
“Mẹ, mới sáng qua có chuyện gì sao.”
“Sang thăm con, Hân Hân đâu rồi, sao mẹ không nhìn thấy con bé.”
Bà điềm đạm, nhẹ nhàng mỉm cười hỏi, Chí Khiêm vẫn nét mặt cũ, lạnh lùng, sắt đá, đưa lại phong bì cho ông quản gia, chầm chậm bước xuống lầu.
“Đến công ty rồi mẹ.”
“Con bé có vẻ rất bận bịu, con đấy nhớ phải quan tâm vợ nhiều vào.”
Chí Khiêm nghe xong lặng thinh không đáp, đi tới phòng khách thong thả uống ngụm trà, cầm tờ báo lên đọc, bà thở dài lắc đầu ngán ngẩm, bước lại, xem kìa, vẫn là dáng vẻ hời hợt đó, bà nhỏ giọng.
“Chí Khiêm à…”
“Nếu là chuyện con cái thì mẹ không cần nói, vợ chồng chúng con đang có kế hoạch nên vẫn chưa có.”
Mỗi lần mẹ anh sang thì đúng một chủ đề, bà hụt hẫng ngồi xuống.
Ây da, lúc nào nhắc đến cũng bảo có kế hoạch là như thế nào? Vợ chồng kết hôn 2 năm trời mà còn chưa có tin vui?
Không khéo đến lúc bà mất, chưa thấy mặt cháu.
Lần này bà cũng kiên định nhất quyết bắt hai vợ chồng nó phải có con, bà nghiêm mặt, khỏ tay lên mặt bàn.
“Mẹ nói rồi, năm nay hai đứa phải có con, nếu khó khăn thì mẹ sẽ nhờ y học can thiệp.”
“Mẹ…”
“Không nhiều lời, mẹ đã hẹn bác sĩ, ngày mai anh đưa vợ đi khám rồi tiến hành thụ thai.”
“Gì chứ? Sao mẹ làm mà không hỏi ý kiến của con chứ, con phản đối.”
Chí Khiêm đùng đùng nổi giận, gấp tờ báo ném ra một bên, nhìn bà chăm chăm, lần đầu tiên bà nhìn thấy điệu bộ này của con trai, trước kia nó không như vậy.
“Chuyện này là không thể, 2 tháng nữa chúng con sẽ li hôn.”
“Li…li hôn, Chí Khiêm, con đang nói linh tinh gì thế hả, sao lại li hôn.”
“Mẹ, con không có tình cảm, con không yêu Mộc Hân Hân.”
“Uyên Khanh, cô ấy mang thai rồi, đó là cháu của mẹ.”
Bà nghe xong điếng người, chuyện này thật sự là quá bất ngờ, bà không thể chấp nhận, bà run run, kiềm chế không nổi liền tát vung tay cho anh một bạt tai.
“Anh làm thế không thấy có lỗi với Hân Hân? Con bé nó làm gì sai.”
“Anh nên nhớ, lúc ba anh mất, con bé thức trắng đêm xuyên suốt mấy ngày chịu tang, chăm sóc mẹ trong bệnh viện không lời than vãn.”
“Bây giờ nhìn xem, anh đã làm gì, thoải mái ra bên ngoài mây mưa, ngoại tình, làm người ta có bầu.”
Chí Khiêm im lặng, nghe bà trách mắng, bà hít thở sâu, gằng giọng nói tiếp.
“Mau giải quyết đi, nhà Họ Hà này chỉ công nhận duy nhất Hân Hân là con dâu, ngoài ra không một ai được phép bước vào.”
Nghe đến đây, Chí Khiêm mới bắt đầu kháng cự, anh nhíu mày nhìn.
“Mẹ không cần cháu sao.”
“Cần, nhưng đứa bé đó phải do Hân Hân sinh.”
Từng câu từng chữ dứt khoát, nói xong bà cầm túi xách lên bỏ về, nếu còn ở lại, e rằng thằng nghịch tử này làm bà lên tăng xông mà chết mất.
“Con sẽ ly hôn, dù mẹ có cấm!”
“Sau khi xong xuôi con sẽ đón Uyên Khanh về đây sống.”
“Mày…mày mà làm…”
“Mẹ…”
Bà uất ức tức đến mức tái mặt ngã quỵ xuống sàn ngất đi.
“Quản gia, mau gọi xe cấp cứu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương