Giá Của Cái Nghèo

Chương 89



… Gặp lại người quen cũ đã mất ,bà Thamh tức , bà rít lên nói:
– Mày không yên phận mà ở dưới đấy đi lên đây làm cái gì? Định tính phá nhà tao chắc? Tao cho mày cơ hội cuối, nếu mày không đi, tao sẽ gọi thầy giỏi nhất vùng này tới, đánh cho mày khỏi đầu thai luôn.
Ngỡ tưởng dăm ba câu dọa của bà Thanh sẽ khiến Hường sợ, nhưng không, cô thoải mái ngả người nói với bà thanh:
– Vậy tôi ngồi đây chờ bà gọi thầy đến vậy. Nhưng phải gọi nhanh nhé, chứ gọi muộn, thằng Quý con trai bà không sống nổi thêm ba hôm đâu. Tôi sẽ đưa nó đi cùng..
Nghe đến đây bà Thanh càng điên lên nữa , bà toan đi đến chỗ Hường thì bị cái Thảo túm lại. Nó lắc đầu, ý cảnh báo bà trước mặt chẳng phải người, cũng chẳng phải con trai bà đâu. Nó không ngại ngần gì đưa bà xuống lỗ nếu bà dám đụbg đến nó.
– S ao mày ác với nhà tao thế hả?vì tao đuổi mày đi ư?thế thì mày cứ tính sổ với tao đây này , sao lại làm khổ con trai tao chứ.
Bà Thanh gào lên khóc bất lực ,nếu là người động đến con trai bà ,bà sẽ không ngần ngại thuê người đánh cho ra bã. Phải nỗi, Hường không phải người, mà là ma, thì biết kêu ai mà can thiệp . Dọa đến thầy cao tay nó còn không sợ thì nó chẳng phải vừa
Để chân lên bàn, nó nói chuyện với bà Thanh:
– Bà biết thừa vì sao cơ mà, chẳng qua bà không muốn biết thôi đấy chứ. Lúc sống tôi có kể cái số tôi bất hạnh, phải sống lang bạt ,gặp nhà bà cưu mang, tôi biết thân phận chỉ mong được bữa cơm chứ không cần tiền. Thằng Quý con bà thấy tôi, nói ngon nói ngọt rằng nó thích tôi thật lòng, nó bảo đợi nó thu xếp sẽ giới thiệu tôi với ông bà, xin hai người cho tôi được cưới. Nhưng đến khi bà đuổi tôi đi, con trai bà phủi đít không nói đỡ cho tôi lời nào, thậm chí đến lúc chết nó không thắp cho tôi nén nhang. Lúc trời mưa, tôi chạy ra cái nhà hoang ấy , tôi còn ngây dại nghĩ thằng Quý sẽ chạy vào đấy tìm tôi, nhưng nó cũbg không tới . Nếu không chết, có lẽ tôi sẽ không biết được gia đình bà cay nghiệt đến mức này.
Những lời oán trách muộn màng của Hường khiến bà Thanh hơi rối, xong vì không muốn liên qua, bà ngang ngược phủi bỏ trách nhiệm;
– Ai bảo mày chui vào đấy làm gì cho sét đánh? Với lại, tao với mày cũbg chỉ là chủ với người làm, tao không ưng thì tao đuổi chứ hà cớ gì mày thù?
– Bà nói nghe chối quá đấy bà Thanh. Tôi làm tốt công việc của mình, chỉ vì ghen tuông vô cớ ,bà đuổi tôi, khi tôi mang thai giọt máu của bà. Để tôi không có chốn dung thân mới chết. Bà nói xem như thế là không liên qua à?
Lần này bà Thanh im bặt , đúng thật, nếu bà không đuổi cô ấy mà để cho người ta ở lại làm, thì đâu đến nỗi phải tới nhà hoang giữa cánh đồng để ở. Hường nhìn vào cánh tay gân guốc của Quý mà nói tiếp:
– trời hành tôi chết oan,nhưng tôi lại hóa thành quỷ ,để được nhập vào người con trai bà nói chuyện rõ rành thế này. Con bé gạo với ông bà chín đã cảnh cáo bà đấy thôi, nhưng các người vẫn không ân hận, không ăn năn một tí nào . Bà cũng ít ác lắm chứ, để chín gương bát quái giam hãm tôi, còn gắn bùa không cho tôi vào nhà. Đáng lí là tôi cũng chịu chết rồi đấy, nhưng bà được đứa con dâu khôn ngoan quá ,nó Vô tình làm vỡ gương bát quái, lại còn thuận tiện cho tôi nhập vào xác thằng Quý. Công nó là lớn nhất đấy.
Hường cười khoái trá khi nhắc đến chuyện của cái Thảo khiên nó đứng hình. Bà Thanh nghe không hiểu gì, nhưng bà đủ thímh để túm gọn lại sự tình rằng Hường nhập vào thằ g Quý được là nhờ cái Thảo.
Bà Thanh hỏi nó:
– Thảo!như thế này là thế nào? Mày đã làm cái giống gì thế hả?
Thảo tái mét mặt, nó ấp úng không giải thích được. Hường ngồi phía bên kia xua tay, cô nói:
– không việc gì phải tra khảo thế đâu, cứ từ từ rồi mọi chuyện sẽ rõ. Nhưng tôi cũng báo trước cho nhà bà hay, con này cũng không đẻ được đâu, con tôi chết oan là do nhà các người, đời nào tôi để cho các người sống sung túc như thế. Nghĩ cũng buồn cười nhỉ ,hại chết cháu mình , đi rước một con điếm về làm dâu. Rồi tôi sẽ làm cho nhà bà sống cũng dở mà chết cũng không xong. Còn thằng Quý, đúng hôm rằm giờ dậu ba ngày nữa , tôi sẽ đưa thằng Quý đi,nó khốn nạn thật, nhưng dù gì nó cũng là thầy của con tôi. Cả nhà tôi sẽ đoàn tụ dưói suối vàng.
Nói xong, thì cái đèn trong phòng của Quý cũng tắt hẳn luôn ,cả nhà một lần nữa chìm trong bóng tối . Tiếng cửa đóng cái rầm lại làm cho hai người giật mình co dúm lại bấu chặt vào nhau lo sợ. Vài giây sau, đèn điện lại bật sáng, nhưng tuyệt nhiên trên ghế không còn có ai ngồi nữa, chỉ có mâm cơm vương vãi, bát đũa xô đổ mỗi chỗ một nơi đúng kiểu ma vầy.
Có thể tiếng kéo cửa ban nãy là của Hường trong xác Quý đã lên đó . Bây giờ có điện tất cả mới vơi đi một chút lo lắng. Nhưng không ai dám chắc, nửa đêm Hường có nhập vào người Quý mà xuống dưới đây một lần nữa.
Bây giờ đã là mười một giờ tối, cả bà Thanh và Thảo đều vào phòng dưới để ngủ. Nói là ngủ chứ ai chợp mắt được tí nào. Tuy đã khóa cửa trong, xong ai cũng sợ cánh cửa này không đủ vữbg trước một con quỷ nhập xác người sống chung nhà . Người ta bảo, buổi đêm là thời gian âm hồn hoành hành, tầm này muộn cũng chẳng biết đi đâu, hay kêu cứu ai được. .
Đêm nay là một đêm rất dài đối với hai người, Ngồi trên giường mắt vẫ hướng về phía cửa hoang mang sợ hãi, Thải hỏi bà thanh:
. – Bây giờ phải làm thế nào đây u ? Cứ thế này nó hại chết nhà con mất…
– Mày hỏi ít thôi, sót hết ruột, chứ chồng mày không phải con tao hay gì mà mỗi mình mày biết xót? Mà nãy nó có nói là mày làm cái gì để nó thoát ra ngoài,rồi nhập vào thằ g Quý?
Bị mẹ chồng hỏi, Thảo lắp bắp, cuối cùng nó chối:
. -Con thì làm được cái gì ,nó nói thế để u con mình cãi nhau đấy….
– Tao là tao nghi mày lắm đấy, để tao biết được mày giấu tao chuyện gì thì cứ liệu liệu cái thần hồn nhà mày.
Thảo gật đầu răm rắp tỏ ý hiểu chuyện, bà Thanh nói xomg lại trông mắt ra ngoài cửa canh chừng. Thảo hỏi bà Thanh:
– U này, hay mai mời thấy về trục vong hả u. U tímh xem có nên mượn bà thầy mà cái Gạo nó nói không?
Thảo đưa ra giải pháp để giải quyết chuyện bây giờ, nhưng bà Thanh lắc đầu,bà nói:
– tao phải xem xét xét tình hình thế nào đã, ngày mai tao hỏi ông bà Chín xem tại sao con Gạo lại biết chuyện này tường tận như thế. Con Hường không phải dạng vừa đâu, sai một tí có thể là phải đổi bằng mạng sống đấy
Thảo gật đầu hiểu chuyện, tất nhiên Thảo là người không muốn xảy ra chuyện gì nhất, bởi nếu thằng Quý chồng nó mà có mệnh hệ gì, thì nhà ông bà Thanh này chẳng điên mà giữ lại một đứa bất tài như nó.
Cả hai cứ ngồi như thế cho đến khi trời sáng, khi nhìn ra khe cửa thấy ánh sáng lờ mờ chiếu vào hai người mới mừng rỡ đi ra ngoài sân. Đêm qua thực sự là một đêm rất dài.
Thảo và bà thanh xuống trại lợn, Khi ấy ông bà Chín cũng vừa mới dậy, ông Chín định bắc bếp nấu mì . Thấy hai người đi từ trên nhà xuống thì vội dừng tay, sáng sớm đã mò xuống đây,mặt lại bơ phờ thế này, hẳn là phải có chuyện gì xảy ra.
– Bà với cô sáng sớm xuống đây có việc gì thế? Chỗ chuồng trại có mùi, hai người cứ đứng ở sân gọi để chúng tôi chạy lên…
– Tôi xuống đây là có việc, ông cứ vào hiên rồi tôi nói.
Nói xong, hai người đi thẳng vào hiên , bấy giờ bà Chín cũng mới đi ra, t hấy hai người xuống tầm này cũng hơi e dè, bởi từ hôm xin ý bà Thanh cải táng, cũng như lo lễ lạt cho cô Hường không được thì bà Chín cũng không hay lên nhà nói chuyện với bà thanh nữa. Thế nhưng bà xuống đến tận đây, bà Chín vẫn phải Chào phải hỏi .
Đợi cho ông Chín cùng vào, bà Thanh không ngần ngại mà hỏi ngay;
– chuyện ông bà với cái Gạo nói làm lễ cho con Hường là thế nào? Tại sao con Gạo bỗng tự dưng lại biết mà đi xem thầy? Có phải các người đang bày mưu tính kế gì phá hoại nhà tôi phải không?
Mới sáng ra bà Thanh đã đến gây sự, tuy đặt điều vô cớ xong không ai muốn nhắc gì về chuyện này nữa. Nên ông Chín nhẹ giọng đáp:
– Chuyện ấy bây giờ không quan trọng nữa bà ạ. Chúng tôi cũng có dám nói gì đâu, cái Gạo nó cũng chỉ là từ tâm thôi, chứ không ai trục lợi gì từ chuyện mong muốn cúng bái cái Hường cả. Bà cứ quên đi cho nhẹ đầu, cứ coi như chúng tôi chưa nói gì về vấn đề này là được.
– Nhưng đêm hôm qua con Hường nhập vào thằ g Quý nhà tôi, nó bảo đúng ngày rằm giờ dậu sẽ mang thằng bé đi. Giờ trông thằng Quý kinh lắm, da bọc xương tóc tai rậm rạm ,răng trắng ởn, mắt đỏ lòm trông rợn hết cả người. Giờ tôi muốn hỏi xem xem rốt cuộc chuyện này là thế nào? Liệu có cách gì giải quyết hay không?
Bà Thanh kể, hai người mới vỡ lẽ, hóa ra những điều bà mù nói là đúng, qua một trăm ngày Hường sẽ về báo oán. Bà Thanh mới đầu không tin , nay quả báo sắp ập xuống thì nhảy ngược lên tra khảo kiểu như ông bà là người gây nên phiền phức này, bà Chín nói mỉa:
– thôi bà Thanh ạ, bà cứ nói quá chứ ma nào dám vào được nhà bà , bà dán bùa từ trong nhà ra đến ngoài chuồng lợn thế kia thì bà cô tổ của ma cũng bó hàng thôi chứ. Nhà tôi cũbg chỉ tham gia góp ý thế thôi, chứ giờ quá hạn rồi ,làm gì còn cơ hội nào nữa. Bà tiếc một mâm cúng vài trăm, một ngày không làm việc , để đánh đổi mạng sống con trai bà , có đáng không ?
Bà được đà nói xéo khiến Bà Thanh tức định nhảy vào túm áo bà Chín, nhưng may sao ông Chín lôi được vợ sang bên cạnh, bà Thanh chỉ vào mặt ông bà Chín, trong lúc đang căng như dây đàn ,bà Thanh chửi:
– chính các người khơi mào ra chuyện này còn gì. Nhà tôi đang yên đang lành thì bị thế này, trước giờ nào có thấy cái gì bất thừong xảy ra đâu, không ông bà thì ai vào đây.
Muốn người ta giúp nhưng lại đổ lỗi lên đầu người ta khiến hai bên đôi co mãi. Cuối cùng, ông Chín liền nói :
– Thôi bà Thanh ạ, chúng tôi lúc đầu chỉ xuất phát từ cái tâm cúng cái Hường trăm ngày cho nó đi mát mẻ, nhưng gặp thầy ,thì thầy nói như những gì tôi đã kể với bà từ trước đấy, bà ngang ngược không nghe. Nay thành ra cớ sự này bà quay ra trách chúng tôi. Thôi, việc nhà bà thì để bà lo, chúng tôi miễn phận sự, trại lợn này chúng tôi cũng không làm nữa, bà kiếm người khác mà làm.
Nói xong, ô g bà Chín quay vào trong phòng thu dọn đồ đạc . Hai người làm ở trại lợn bao nhiêu năm, không hề có một lần phật lòng bà Thanh. Ấy vậy mà khi gặp chuyện ,bà Thanh lại đổ lỗi lên tất cả. Thời buổi khó khăn, kiếm được việc làm được chủ trọng dụng ưu đãi, ông Chín biết thân biết phận lắm. Nay vì chuyện này giữa hai bên xích mích , coi thường nhau, nói ra những lời như xát muối vào ruột thế này , mất đi lòng tự trọng có trả ông bà cả chỉ vàng một tháng thì ông bà cũng chẳng cần.
Bà Thanh thấy hai ông bà Chín sắp đi thì cười nhếch mép. Bà xỉa xói :
– Gớm!làm như tôi báu bở ông bà lắm đấy, để xem đi đâu đối đãi tốt bằng cái trại lợn này. Nhà tôi có tiền, tôi không tin không kiếm được thầy trừ ma cứu thằng Quý. Nó là cái thá gì mà tôi phải sợ.
Ông bà Chín không quan tâm bởi bây giờ bà Thanh muốn làm gì cũng không còn phải việc ông bà can thiệp nữa.
Xách đồ đoàn đi, ông bà Chín không quên cúi đầu từ giã, cảm ơn bà Thanh đã nuôi ăn ở, làm việc tại đây, nhưng bà Thanh vênh mặt lên không nhận. Cái Thảo đứng cạnh không nói lời nào, bởi nó cứ có cảm giác cuộc đấu khẩu này không phải ý muốn của hai bên , mà là thứ khác tác động vào. Như là ma chẳng hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương