Giá Của Cái Nghèo

Chương 90



….Tất cả không hề biết,phía trên cửa sổ có đôi mắt đỏ nhìn ra nghe hết cuộc cãi cọ vừa rồi. Vẫn là nụ cười với hàm răng trắng bóc ấy, tuy nhiên đôi mắt đỏ ngầu này không mang oán hận ,mà hơi ướt lệ vì mang ơn. Có thể , chuyện cãi nhau này một phần do cô Hường góp công vào ,cô muốn ông bà có một cuộc sống đỡ vất vả, không phải suốt ngày làm lụng luôn chân luôn tay mà vẫn bị mụ Thanh bới móc nữa.
Để cho hai người đi khỏi, bà tha h nói với Thảo:
– Đấy, ông bà ấy đi rồi, giờ trại lợn giao cho mày. Làm thế nào thì làm, dọn dẹp thế nào thì dọn dẹp, nhưng lợn mà không lên cân hay lây bệnh dịch thì mày biết tay tao.
Nói xong bà quay đi, Thảo nhìn ra trại lợn cả trăm chuồng mà thở dài, với cái thói lười biếng này, sức nào nó làm cho xuể. Thảo vội vàng chạy theo bà Thanh, nó hỏi;
– U tính đi đâu à?thế còn nhà con thì sao?
– Còn sao nữa, tao đi tìm thầy, tao không tin không có thầy giỏi vặn cổ được con đĩ này. Mày ở nhà lo chuồng trại đi, tao đi chiều tao về.
Nói xong bà Thanh đi mất, để lại cái Thảo một mình ở nhà, nó sợ lắm, lỡ dở có chuyện gì thì nó biết kêu ai. Nghĩ vậy, nó xuống trại lợn lấy chổi quét chuồng, nhưng quét được dăm ô, nó khômb chịu được lại phải chạy ra ngoài vì thối . Lần này thì hay rồi, một mình nó làm đến bao giờ mới xomg.
… Ông bà Chín đi về hướng cánh đồng sang làng bên, bởi nơi ấy có người họ hàng gần, ông bà tính ở nhờ gia đình ấy mấy hôm rồi đi xin việc làm ngay. Tuy tuổi cũng chẳng phải trẻ trung gì , xong hai ông bà siêng năng làm luôn chân luôn tay, đến việc nặng nhọc như dọn dẹp trại lợn cho nhà Long Thanh này bọn trai tráng xin vào làm dăm hôm còn phải chạy mất dép, ấy vậy mà hai ông bà làm quanh năm suốt tháng , thời gian ở trại lợn còn nhiều hơn ở nhà, đến lúc ăn cơm ngửi tay còn ám mùi phân lợn. Tuy việc nặng nhọc, bẩn thỉu là vậy, xong chưa khi nào đàn lợn khát nước hay bị đói một lần. Trông hai người Chăm bẵm chúng chẳng khác nào chăm con.
” Oạch!”
Vừa đi qua bãi tha ma của làng, Bà Chín đi vội vàng không nhìn đường liền ngã sấp mặt xuống rìa cỏ vồ lấy mấy hòn gạch ven đường. Cú ngã mạn,h xong bà lại không thấy đau chỉ bẩn hết quần áo , ông Chín vội vàng đỡ vợ dậy trách nhẹ:
-Có tuổi rồi , đi chậm thôi ,không ráu một cái lại gãy xương thì khổ.
Bà Chín không nói gì, cũng cũng mải miết phủi bụi. Ông chồng đợi vợ ,tranh thủ nhặt nhạnh đồ bị rơi cho vào trong túi. Khi ông toan nhặt nốt cái mũ vải, thì ngay bên cạnh có một bọc gì vuông vuông khuất sau rìa cỏ . Ông chỉ nhặt cái mũ lên, nhưng cũng quay ra hỏi bà :
– Bà này, cái bọc này cũbg là của mình à? Bọc gì đây?
– Không phải đâu, cái gì đấy chứ không phải của tôi.
Bà Chín lắc đầu không nhận, do dự mãi, ông chồng cầm lên. Cái cục gì bè bè được bọc cẩn thận trong sấp giấy báo. Ông quay sang bảo bà:
-Hay… tôi mở ra xem nhé… biết đâu…
– Tôi không biết đâu,mở ra nhỡ ai thả bùa thì chết. Thôi đi thôi , không phải của mình chớ có mà tham.
Bà Chín nói chồng, ông Chín chép miệng tiếc rẻ để lại cái bọc ria mép cỏ như lúc ban đầu rồi cả hai lại đi. Nhưng cái thói tò mò khiến ông Chín một lần nữa quay lại, ông hăm hăm mở cái giấy báo ấy ra, ông nói với vợ:
– Thà tôi bị bỏ bùa còn hơn bị con đĩ thắc mắc ám vào đầu.
Đôi tay gầy gò thoăn thoắt mở ra, bà Chín cũng nhìn vào tò mò. Và, cả hai cùng ồ lên khi trong ấy chẳng có lá bùa nào cả, mà chỉ có một sấp tiền khá dày.
Ông bà vừa mừng vừa sợ, mặt tái nhợt cả đi khi tờ tiền cuối cùng không phải là tiền thật, mà là tiền âm phủ ,hẳn có tận ba đồng.
– Sao… sao lại có cả tiền âm phủ lẫn trong tiền thật thế này?Không biết ai làm rơi.
Khi cả hai còn thắc mắc thì một cơn gió lốc từ phía sau thổi qua thốc mạnh vào hai ông bà. Một tờ tiền âm phủ bị gió cuốn bay thẳng lên không trung, ông bà đưa mắt nhìn theo cơn gió cuốn tờ tiền đi mãi, sau ấy, nó bay thẳng về khu mộ rồi vướng vào bia mộ cô Hường.
Ông bà nhìn nhau , hẳn hai người có chung suy nghĩ;” có lẽ rằng cô Hường biết sẽ có ngày này, ông bà phải đi, cho nên cho sấp tiền này thay một lời cảm ơn đến những người tốt, tuy xa lạ, xong hết lòmg gíup đỡ ,mong cô Hường siêu thoát về miền cực lạc. Ông bà già quay lại chắp tay về sau vái ba lạy rồi tiếp tục đi tiếp
…. cái Thảo làm được mấy chuồng thì phải chui ra vội, cái tính lười biếng từ trong trứng khiến nó không thể làm được việc gì quá một tiếng. Đi ra thở phì phò, Thảo ngước mắt lên nhìn ô cửa sổ phòng mình, bất giác nó rởn gai ốc , gió thi thoảng vẫn đưa mùi thối bay quanh nhà, nó còn nghe thấy bên trong ấy có tiếng lục lọi đồ đạc. Ở một mình cũng hãi, nó đội nón sang bên nhà ông đỏ tìm Gạo.
Gạo vừa mới cho ông Đỏ ăn xong, đang mang quần áo đi giặt thì gặp cái Thảo. Ngồi xuống kế em gái, nó kể ngay;
– này! Sao mày biết con Hường mang bầu con thằng Quý thế? Con Hường nó kể với mày hay gì? Tối qua nó nhập vào thằng Quý khiến tao hú vía đấy.
Nghe cái giọng kể của cái Thảo mà ghét, Gạo vừa giặt quần áo vừa nói:
– Chẳng ai kể cho tôi sất hôm trước tôi có giải thích rồi. Giờ có thánh mới cứu được nhà chị, không nghe thì cho chết. Mà…. sao chị phải hú vía, chị không làm gì người ta thì chị sợ cái gì.
Thảo nghe em gái thản nhiên thì chột dạ, nó nói sang chuyện khác:
– Này, sang làm trại lợn với tao đi, ông bà Chín đi rồi, giờ bà Thanh để tao quán xuyến trại lợn. Mày sang đấy phụ tao trả lương cho.
Thảo lải nhải khiến Gạo phải dừng lại , cô ngước mắt lên nhìn chị rồi cười đểu, cô nói:
– Tay tôi què tôi không làm được đâu, chị về mà kiếm người khác. Thầy còn ốm đau thế này, tôi không đành để thầy một mình. Hơn nữa, bà Thanh cũng nói rồi, tôi không liên quan gì đến nhà ấy nữa thì tôi chẳng việc gì phải sang. Chẳng phải chị nói chồng chị bị ma nhập hay sao, tôi cũng sợ lắm chứ, trong tầm ngắm của nó, nó lại vặn cổ cho thì chỉ có chết.
Gạo nói khiến cái Thảo nghe cũng sợ, nó ngồi im không kể lể gì nữa. Trong thâm tâm, nó đang ân hận vì đã yểm bùa thằng Quý , giờ lấy được chồng thì nó cũng nguy hiểm đến tímh mạng, không những thế, lúc nào cũng phải sống trong lo sợ bị lộ chuyện. Nếu nó biết cô Hường có con với Quý, nó sẽ không điên mà cho thằng Quý ăn cái nồi móng giò có thịt người ấy. Oán nghiệp của cô Hường với thằng Quý đã quá nặng rồi , bây giờ nó còn đổ thêm dầu vào lửa khiến chuyện càng thêm tệ. Tối qua khi nghe cô Hường nhập vào thằng Quý bảo chính cái Thảo là người khiến cô thoát khỏi trấn yểm, cũng như nhập vào xác thằng Quý dễ dàng, nó nghe hiểu ngay là đang nhắc đến cái gương bát quái trong quan tài nó vô tìmh làm vỡ và nồi chân giò có chứa xác người.
Thảo giật mình thôi không nghĩ ngợi khi thấy em gái giặt quần áo đã đứng dậy đi về. Thảo long tong chạy theo sau đi vào nhà, đến nơi thấy ông Đỏ vẫn đang ngồi ngoài hiên cho ánh nắng chiếu vào người,da ông nổi lên xanh dẹo yếu ớt. Thấy con gái về chơi ,xong ông mệt chẳng buồn hỏi.
Một lúc sau thì nhà Hiếu Vui kia cũng về ,nghe đâu sớm bảnh mắt mụ Vui bảo thèm bún đậu nên bắt chồng chở đi. Nhìn cách hắn chăm vợ mà ngưỡng mộ , Gạo không dám tưởng tượng nếu hiếu biết hắn không đẻ được con, và đứa con này là con của một gã nào đấy bắt hắn đổ vỏ thì ai dám chắc hắn sẽ để con mẹ vui này thở nữa.
– Thảo sang chơi đấy hả em?sao trông em mệt mỏi thế ,chắc là chú Quý bắt ấm trứng nhiều quá đúng không . Nghĩ mãi vẫn thấy cô sướng thật đấy , lấy con nhà giàu, lại là con một , người ta không cung phụng cô thì cung phụng ai nào.
Vui trông cái Thảo lại càng khen tợn, nhưng lần này nó chỉ biết cười méo cả mặt. Tầm này giàu mà bị ma dí thì nó cam tâm nghèo còn hơn. Nhưng ân hận lúc này cũng chỉ bằng thừa.
Nghe đâu, mấy hôm trước hiếu lại sang nói chuyện với Lão Long mượn tiền không cần thế chấp, bởi hắn cũng có công giúp lão làm thêm được mấy cái sổ đỏ cho nên ông Long cũng nể mà cho vay mượn. Gạo không biết Hiếu mượn tiền của ông Long làm cái gì mà nhiều thế, bởi tiền xây nhà hắn cũng chẳng trả người ta được đồng nào. Còn cái dự án của hai người đàn ông kia thì nghe đâu vẫn đang xây dựng. Cũng khá thắc mắc xong Gạo không thèm hỏi, bởi đã có bao giờ anh em hòa thuận mà quan tâm hỏi han nhau đâu.
Vui làm thân đưa cho Thảo một bọc xoài , ả thấy Gạo đang phơi quần áo thì sẵng giọng sai:
– Gạo này, gạo có làm gì không sang giặt chị ít đồ cho cháu với. Chị bụng to không ngồi giặt được ấy.
Gạo vẩy cái áo nghe cái bạch khiến nước văng ra tứ tung, cô không nói năng gì, Hiếu đứng đấy nghĩ em gái mình khômg nghe thấy thì nói lại;
– Chị Vui bảo có rảnh không thì samg gíup chị..
– Đéo ai rảnh?mù không thấy hay sao mà còn hỏi rảnh? Nghĩ buồn cười nhỉ , chở vợ đi ăn thứ nọ thứ kia ở chợ õng ẹo từ sáng ,mà không nỡ lòng nào mua cho thầy được bát cháo thịt về ăn để uống thuốc. Có vợ rồi đội vợ lên đầu còn người đẻ ra mình đem vứt phải không? Nhờ giặt quần áo Thảo nó cũng ngồi đây sao không nhờ, tại giàu quá nên sợ à. Ăn thì mỗi nó ăn, còn đứa không cho ăn thì vác mồm đi nhờ. Nhờ cái cứt ấy chứ nhờ.
Gạo vừa phơi quần áo vừa chẫu mồm lên chửi. Hiếu quay ra nói ông đỏ:
– Thầy xem nó có láo không thầy, nó gọi anh chị bằng nó đấy. Sao này có học mà mày láo thế hả?
– thầy đang ốm đấy, đừng có lôi thầy vào. Láo thì mới biết chăm thầy chứ ,người ngoan bỏ thầy chăm vợ. Bầu được mấy tuần mà làm như sắp đẻ ấy mà vướng bụng to. Chắc có mỗi vợ anh chửa thôi còn người khác chửa thì nằm liệt. Đúng là người ta nói cấm có sai, người chuyên bắt bẻ nói đạo lí thì sống như cái cứt vậy. Tôi nói cho các người hay, u thì chết rồi, còn mỗi mình thầy thôi lo mà đối xử cho đàng hoàng. Chứ sống thì không lo chết thì khóc to nhất nhà. Giờ ai cũng là con thầy, mỗi người chia ra tuần người này chăm, tuần sau người kia chăm .
Một lần nữa gạo nhắc đến chuyện chăm ông Đỏ, Vui nhếch mép cười đáp;
– tưởng thế nào, hóa ra em cũng so đo thua thiệt. Thế mà bảo thương thầy lắm …
– Đây không phải là so đo ,mà tôi nói về trách nhiệm. Chẳng cớ gì thầy u đẻ ra ba đứa chứ không phải một mình tôi. Hay là chị nghĩ thầy u cho tôi ăn cơm còn chồng chị ăn cám lợn nên không cần trách nhiệm. Người đang trông mong con cái như anh chị đáng lẽ phải hiểu rõ hơn ai hết chứ.
Gạo nói câu nào chết câu ấy ,không vòng vo ,không văn vở. Hiếu thở hắt ra rồi hứa với em:
– Thôi được, nếu cô gạo đã nói thế thì anh chị sẽ chăm thầy từ ngày mai. Còn hôm nay cô cứ trông, anh đi giải quyết nốt việc rồi tính.
Gạo gật đầu đồng ý, vợ chồng hiếu lại phóng xe đi. Ông Đỏ mắt ngấn lệ nhìn con ,ông trách bản thân mình:.
– Đábg lẽ ôm đau thế này, thầy phải chết quách đi mới phải, sống lay lắt để khổ con khổ cái, anh em lại cãi nhau…
Gạo thấy thầy cứ trách mình thì đi đến , cô nói với thầy;
– Đấy không phải là cãi nhau thầy ạ, thầy cứ để chúng con báo hiếu thầy. Con chỉ là đang nói chuyện về trách nhiệm ở đây thôi. Nếu hai người đấy không chịu, thầy còn con cơ mà.
Một lần nữa Gạo lại động viên ông Đỏ, cô biết người già yếu không làm được gì , lại ốm đau thì rất hay tủi thân. Nghĩ con gái mình gầy còm sức không có, ông Đỏ nhắc con:
-Thí dụ như thầy có bệnh nặng chết thì thôi, anh em trong nhà phải đoàn kết nhé. Chứ thầy mà chết chúng mày tan đàn xẻ nghé thầy khổ lắm con ơi.
Gạo gật đầu nhất trí, người già có những tâm tư mà những người trẻ đôi khi chẳng bao giờ hiểu được. Nếu lúc khỏe mạnh trẻ trai, họ sẽ mơ ước thật nhiều điều, nào tiền bạc của cải, vợ đẹp con khôn. Nhưng khi về già, họ chỉ có một ước nguyện duy nhất đấy là con cái báo hiếu, hòa thuận. Nói thì nghe đơn giản thế thôi, xong nó là tất cả đối với một người lăn lộn lam lũ như ông Đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương