Đừng gọi tôi là chú

Chương 12



“Cái con ngốc này mày nhanh mua thuốc tránh thai đi, mày phải biết tự bảo vệ mình chứ, nhỡ anh ta mắc bệnh truyền nhiễm gì sao. Chị cũng chịu mày thật.”
“Thì lần đầu nên em cũng hoang mang không biết làm như thế nào mà chị.”
“Thôi mày đi mua luôn uống đi, mày mua nhanh còn kịp đó.”
Biết chú là người có gia đình, tôi cũng không muốn sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chú, mới cả mối quan hệ hôm qua là mối quan hệ tình tiền.
Vậy nên tôi cũng nhanh chóng đi mua thuốc tránh thai.
Chẳng hiểu sao dư vị ngày hôm đó vẫn luôn trong tâm trí tôi. Tôi không ngờ chú ấy lại là người đàn ông đầu tiên của đời tôi. Tôi nhìn hộp quà đựng chiếc caravat lại thấy nhớ đến chú.
Hùng đang ở phòng làm việc, anh mở trong ngăn kéo lấy ra một chiếc dây buộc tóc của con gái, đó là chiếc dây buộc tóc của Ngân, anh trầm ngâm nhớ lại mọi chuyện ngày hôm đó. Nhớ lại sự ngọt ngào trong trẻo đó cũng như sự lạnh lùng vô tình và dứt khoát của Ngân. Khi anh tỉnh dậy Ngân đã đi rồi, cô để lại 100 triệu và một tờ giấy với nội dung là:
“Tô gửi trước chú một trăm triệu còn 350 triệu tôi sẽ thu xếp giả đủ cho chú sau.”
Từ ngày bị Châu Giang cắm sừng anh cũng mất niềm tin vào con gái, nhưng khi gặp lại Ngân và đã xảy ra quan hệ trong lòng anh lại thấy có chút gợn sóng. Sau đó hình bóng của Ngân thi thoảng lúc ẩn lúc hiện lại xuất hiện trong tâm trí của anh. Đến khi anh đi ngủ với người con gái khác thì vẫn nhớ lại đêm đó với cô. Khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.”
Tôi cầm hai trăm triệu về quê lo việc cho cái Thảo, mọi thứ cũng đã ổn định. Tôi hy vọng nó đừng có gây chuyện gì cho tôi đỡ khổ, 200 triệu này thật sự giúp tôi được rất nhiều việc giúp tôi giữ được tương lai tương sáng cho cái Thảo, gắn kết tình chị em giữa tôi và nó. Nó cũng chuẩn bị lên lớp 12 bước sang tuổi 18 rồi, hình như đã có sự trưởng thành hơn. Nó đã biết xin lỗi và tôn trọng tôi rồi. Tôi thắp hương cho mẹ xong đang chuẩn bị đi về sắp đồ đi Hà Nội, thì cái Thảo nhìn tôi lắp bắp mở miệng:
“Em…em…xin lỗi vì ngày trước đã hỗn láo với chị.”
Tôi quay lại nhìn con bé rồi nở nụ cười hiền dịu nhẹ nhàng, tôi không ngờ nó đã trưởng thành rồi. Nó nhìn tôi với anh mắt chan chứa nhiều nỗi niềm rồi bất chợt hỏi:
“Chị có tình cảm với anh Thành không, nếu chị còn tình cảm với anh ấy thì hãy quay lại với anh ấy, em không tranh anh ấy nữa đâu.”
Tôi nhẹ nhàng cốc vào đầu nó và nói:
“ Con bé ngốc này, Anh Thành không phải đồ vật mà chị em chúng ta nhường nhịn hay tranh cướp, cảm xúc là một cái gì đó rất bất ổn, theo thời gian năm tháng ở một một trường mới con người ta cũng sẽ thay đổi.”
“Vậy chị đã thích ai khác chưa?”
Chẳng hiểu sao, câu hỏi này của cái Thảo lại làm tôi nhớ đến chú Hùng, nhưng tôi chợt nhớ ra chú Hùng là người đã có gia đình rồi. Tôi không muốn làm tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người ta. Dù sao gia đình tôi cũng bị người thứ ba chen vào. Vậy nên mới dẫn đến việc cuộc sống của mẹ và chị em tôi bị đảo lộn. Tiếng gọi của cái Thảo làm đứt mạch suy nghĩ của tôi.
“Chị Ngân.”
“À, thôi muộn rồi chị về đây, em nhớ chăm sóc tốt cho mình nhé.”
Chào tạm biệt cái Thảo tôi lại trở về ngôi nhà quen thuộc đến ngột ngạt của mình. Thật may dì Mai đưa cu Khôi đi ngoại chơi không có ở nhà tôi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tôi định xin làm việc ở bar chỗ chị Nhung làm, nhưng mà nghĩ chú Hùng hay đi đến đó, tôi nên nghĩ mình không nên gặp chú sẽ tốt hơn. Vì vậy tôi lại quyết định không đến đó làm nữa. Tôi đang chuẩn bị sắp đồ để bắt xe lên Hà Nội thì nghe thấy tiếng chân bố bước lên tầng, bố bước vào phòng tôi và hỏi:
“Giờ lên Hà Nội à.”
“Vâng ạ, giờ con sắp đồ lên Hà Nội.”
“Ừ ta có việc lên Hà Nội, để ta chở con đi.”
“Vâng ạ.”
Sau đó bố chở tôi lên Hà Nội, ngồi trên xe mà tâm trí của tôi cứ hiện lên hình bóng của chú, tôi cũng không hiểu mình bị sao nữa. Nhưng mà tôi nghĩ mình không nên dây dưa đến chú vẫn tốt hơn. Đang ngồi trên xe thì tôi thấy bố gọi điện cho ai đó:
“Lâu lắm không gặp cậu, nay anh có việc lên Hà Nội cũng có thời gian rảnh rổi anh em mình gặp nhau làm vài ly.”
Nói chuyện điện thoại xong, bố quay sang bảo với tôi:
“Tí đi ăn cơm cùng bố luôn, lâu lắm hai bố con không ăn cơm cùng nhau.”
“Dạ.”
Hai bố con tôi vào quán ăn, bố gọi nhiều món lắm, chắc tiếp đón khách quý. Truyện làm ăn của bố tôi cũng không quan tâm lắm. Thấy tôi lau bát bố liền lên tiếng:
“Phải chi cái Thảo ngoan ngoãn hiểu chuyện giống con thì tốt biết mấy, mối quan hệ giữa ta và nó cũng không đến nỗi này.”
Tôi chưa kịp trả lời bố thì có tiếng bước chân vào, ôi sao người tôi không muốn gặp nhất lại xuất hiện ở đây. Tôi lấy tay vuốt tóc để che đi sự ngại ngùng của mình. Chú Hùng liếc nhìn tôi, thấy chú nhìn tôi liền lấy tay che mặt. Sau đó Chú hùng bắt tay với bố và nói:
“Lâu lắm không gặp anh, nay anh lênh chơi lâu không.”
“Anh lên chốc lát thôi, tối anh còn đi có việc rồi. Giới thiệu với chú đây là con gái lớn nhà anh tên Hạnh Ngân, đang học ở học viện báo chí.”
Tôi đành giả vờ không quen đứng dậy cúi người chào chú:
“Chào chú.”
Chú hùng nhìn tôi gật đầu.
Lúc này bố tôi bắt đầu khoe con gái làm tôi ngại gần chết, sau đêm đó những dư âm vẫn đọng lại trong tâm trí tôi. Hôm đó tôi lại còn là người chủ động nữa, giờ tôi cũng chưa biết nên đối mặt với chú ra sao.
Ai ngờ chú lại chủ động nói:
“Ngân cũng làm vài ly cho vui chứ.”
Bố tôi luôn tự hào rằng tôi là đứa con gái ngoan nên vội đáp:
“Cái Ngân nhà anh không biết uống rượu, anh em mình uống với nhau thôi.”
Chú Hùng nghe bố tôi nói vậy liền nhìn tôi rồi cười, tôi ngại ngùng không biết nên cư xử ra sao, lại còn có bố ở đây.
Bố tôi lại nói tiếp:
“Cái Ngân nhà anh nó tồ lắm, giờ sinh viên năm 2 rồi còn chưa yêu đương gì? cậu xem có mối nào thì giới thiệu cho nó”
Tôi đang gắp miệng thịt cho vào miệng nghe bố nói vậy tôi bỗng mắc nghẹn, rồi ho, Chú Hùng chủ động đưa ly nước cho tôi. Tôi ngại ngùng nhận ly nước và nói:
“Cảm ơn chú.”
Sau đó bố tôi có điện thoại đi ra ngoài nghe. Chú nhìn tôi cười và nói:
“Nhóc có quên đồ chỗ tôi đó.”
“Là cái gì vậy?.”
Chú lấy trong túi quần một chiếc dây buộc tóc ra, tôi đang định cầm lấy chiếc dây buộc tóc thì chú úp tay lại không cho tôi lấy. và con trêu tôi:
“Hôm đó sao vội vàng đi vậy.”
Chú vừa nói xong thì bố tôi bước vào, hai người chúng tôi liền vội vàng dãn ra để giữ khoảng cách. Sau đó bố tôi bảo có việc bận cần đi gấp. Chú Hùng liền bảo:
“Vậy anh cứ đi đi, em cũng có việc đi qua trường báo, để tí em chở Ngân cho.”
“Thế thì ngại quá, anh gọi chú ra mà giờ lại phiền chú.”
“Không có gì đâu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương