Lục Mộng Thần cầm Vân Vụ kiếm tra vào vỏ kiếm Quy Long. Với sự thần bí mờ ảo hoàn toàn trái ngược của vỏ kiếm, thanh Vân Vụ kiếm to lớn càng trở nên hùng vĩ lạ thường, khí thế cực kỳ hùng hậu.
Chợt nghe vỏ kiếm Quy Long, tức Long nhi, nói: “Mộng Thần, sắp tới đây ta phải tu luyện một thời gian, nếu ngươi có việc gì thì chỉ cần dụng tâm truyền ý niệm vào vỏ kiếm, ta lập tức sẽ biết ngay.”
Lục Mộng Thần gật đầu đáp lại. Thì ra lúc đầu hắn tưởng rằng sẽ có người bầu bạn, vui đùa và trò chuyện với hắn cả ngày, hoặc giả có thể biến hóa này nọ giúp vui, nhưng bây giờ lại nghe Long nhi nói thế, thì chẳng khác nào đã đập tan cái dự kiến nhỏ nhoi của hắn. Hắn miễn cưỡng trả lời: “Được rồi, Long nhi, ngươi từ từ tu luyện đi.”
Long nhi khoan khoái đáp ứng, rồi hướng đến nơi có vân vụ quần vũ mạnh nhất của vỏ kiếm mà bơi tới. Tại nơi đó có linh khí sung túc nhất và cần thiết nhất với nó nên khiến nó rất hoan hỷ, lại thêm viên lam châu trong suốt khiến nó vừa sợ vừa thích cũng ở đó sẽ trợ giúp cho nó nhanh chóng hồi phục.
Lục Mộng Thần thấy Long nhi bơi đi rồi, nên hắn cũng tự mình trở về phòng, lên giường đánh một giấc.
Sáng sớm ngày thứ tư, Lục Mộng Thần cuối cùng cũng tỉnh dậy. Hắn cảm thấy toàn thân sung mãn, tràn trề khí lực, đầu óc cũng hoàn toàn thư thái an tường. Sau khi ra ngoài lót dạ bằng vài trái quả rừng, hắn liền tìm chỗ ngồi xuống, rồi nhắm mắt suy nghĩ, tìm hiểu thuật ngự kiếm phi hành.
“Thuật ngự kiếm của Phong Thần Tông chủ yếu là dùng tầng thứ hai của Tinh Tiên thần công làm cơ sở, lúc ngự kiếm, cần phải đứng trên lưỡi kiếm, dùng ba phần tinh thần khống chế thân kiếm, bảy phần tinh thần dùng để khống chế phương hướng và nắm rõ hoàn cảnh xung quanh. Và khi đứng trên lưỡi kiếm, phải toàn lực phát động Tinh Tiên thần công.” Lục Mộng Thần đã tìm thấy khẩu quyết ngự kiếm phi hành mà Thiên Phong chân nhân đã lưu lại trong não hắn.
Lục Mộng Thần nắm lấy thanh Vân Vụ kiếm đang đeo sau lưng, vận khởi Tinh Tiên thần công, tâm ý hợp nhất, tay trái vừa khẽ nhấc thì ngay lập tức Vân Vụ kiếm từ sau người bay lên, như một con cự long nằm ngang lơ lửng ngay trước mặt. Lục Mộng Thần tung người nhảy lên, rồi khởi động tầng thứ hai của Tinh Tiên thần công, liền thấy toàn thân bay vọt lên không. Hắn thất thanh kêu lên một tiếng “ối chà”, rồi đầu dưới chân trên, cả người té nhào xuống đất.
Cũng may, Lục Mộng Thần đã đạt đến ngưng thần hậu kỳ, nên cú ngã này không đáng kể gì, nhưng trong tiềm thức, hắn cũng đã kêu la thất thanh lên rồi. Lúc này toàn thân hắn bám đầy bụi đất, bộ dáng có vẻ như khá chật vật.
“Sao lại thế này? Hay là khẩu quyết không đúng?” Hắn nhướng mày tự hỏi.
Lục Mộng Thần đứng lên tiếp tục tập luyện, nhưng luyện thêm vài lần nữa vẫn không nắm được yếu quyết. Hắn cứ thế mà luyện đi luyện lại cả ngày trời mà vẫn không thành công. Điều này khiến cho Lục Mộng Thần cảm thấy rất chán nản.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Lục Mộng Thần lại ra ngoài luyện tiếp, nhưng hắn lại bị thất vọng vì kết quả của ngày hôm nay vẫn giống ngày hôm qua, tựu trung vẫn là bị té ngã hết lần này đến lần khác. Luyện hơn nửa ngày mà không có tiến bộ gì thêm, Lục Mộng Thần cảm thấy tâm thần vô cùng mỏi mệt. Hắn cầm Vân Vụ kiếm đeo lên lưng, rồi ngồi trên mặt đất ngơ ngẩn tự hỏi bản thân nguyên nhân thất bại nằm ở đâu?
Trong lúc bất tri bất giác, Lục Mộng Thần ngã người nằm xuống mặt đất, lưng gác lên thanh Vân Vụ kiếm cự đại đó. Lúc này, hắn nhắm hai mắt lại, không để tâm nghĩ đến chuyện gì cả, trong lòng rất bình tĩnh và chỉ nằm tự nhiên như thế.
Vào lúc này, tâm linh của Lục Mộng Thần chầm chậm khai mở. Hắn phảng phất cảm thấy bản thân mình như đang cùng với Vân Vụ kiếm hợp thành một thể, kiếm chính là hắn, mà hắn cũng chính là kiếm. Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, toàn lực phát động tầng thứ hai của Tinh Tiên thần công để điều khiển Vân Vụ kiếm. Kỳ tích chợt phát sinh, Vân Vụ kiếm bất ngờ nâng cơ thể của Lục Mộng Thần lên, rồi phiêu phưỡn bay lên không, càng lúc càng cao.
Trong lòng Lục Mộng Thần nảy sinh cảm giác kỳ dị, lúc này kiếm và bản thân đều không tồn tại, nhưng lại đồng thời tồn tại, chỉ có vân vụ xung quanh không ngừng trôi qua, càng đi càng xa Mộng Thần phong. Mộng Thần hơi điều chỉnh tâm thần lại một chút, Vân Vụ kiếm liền mang hắn rẽ sang một hướng khác mà bay đi. Dần dần, Lục Mộng Thần bắt đầu học hiểu được cách điều khiển tốc độ và phương hướng.
Lục Mộng Thần đối với việc phi hành và khống chế kiếm càng lúc càng thuần thục, và hắn cũng hoàn toàn không tuân theo phương thức nhất tâm nhị dụng của tu chân nhân sĩ. Đối với hắn mà nói, tất cả là một, một là tất cả, tại sao phải làm cho sự tình phiền phức thêm lên? Dù cho có nhắm mắt, thì kiếm chính là mắt của hắn, sẽ báo cho hắn biết phương hướng đang tiến đến ở trước mặt. Dù cho có thả lỏng tứ chi, thì kiếm chính là tâm của hắn, sẽ tự do khống chế tốc độ phi hành và góc độ.
Lục Mộng Thần cưỡi Vân Vụ kiếm xuyên qua các tầng mây, dần dần ra khỏi phạm vi của Mộng Thần phong, bay về hướng bắc. Trong lòng Lục Mộng lúc này rất thư thái và thanh tĩnh. Hắn cảm thấy được mây gió đang lướt sát bên cạnh người, và sông núi lớn nhỏ ở dưới mặt đất đan xen lẫn nhau. Từ từ trong thần thức của hắn hiện lên khẩu quyết của tầng thứ ba Tinh Tiên thần công. Vì vậy, Lục Mộng Thần từ tầng thứ hai là Càn Nguyên Sơ Sanh tiến nhập vào cảnh giới tầng thứ ba là Lưỡng Nghi Hỗn Thành một cách rất tự nhiên.
Bạch sắc chân khí cuồn cuộn nơi đan điền của Lục Mộng Thần bắt đầu phân thành hai dòng mà chảy đến túc tâm, chân khí theo túc tâm càng tụ càng nhiều, càng lúc càng dồn nén lại, cuối cùng thì hình thành hai viên bạch sắc cầu. Hai viên bạch sắc cầu này xoay chuyển không ngừng, mỗi lần chúng xoay chuyển hết một vòng thì lại thấy trên đầu Lục Mộng Thần sinh ra một luồng chân khí thuần chánh, rồi hạ xuống chạy ra khắp tứ chi bách mạch, vận hành với tốc độ rất cao ở bên trong. Không biết hai viên bạch sắc cầu này đã xoay chuyển được bao nhiêu vòng, chỉ biết là lúc này chân khí trong kinh mạch toàn thân của Lục Mộng Thần rất sung mãn, không ngừng phát triển. Cơ nhục toàn thân hắn toàn bộ bành trướng lên, huyết quản căng phồng thấy rõ. Mắt thấy thân thể dường như không thể tiếp thụ cỗ chân khí cường đại này, hai viên bạch sắc cầu ở túc tâm liền đột nhiên quay trở về đan điền, cùng lúc đó, chân khí trong bách mạch cũng đồng thời quay về đan điền. Ba cỗ lực lượng cường đại trong cùng một sát na trùng kích vào một điểm, nhưng lại kỳ quái là không hề phát sinh ra tiếng nổ nào. Bạch cầu và chân khí hoàn toàn dung hợp lẫn nhau tại một điểm, hình thành một viên kim đan lấp lánh ngân quang.
Lục Mộng Thần có cảm nhận rất rõ ràng đối với biến hóa trong nội thể. Thông qua thần thức, hắn hình dung được viên kim đan lấp lánh ngân quang tại đan điền của bản thân. Kinh nghiệm mà sư phụ lưu lại trong nguyên thần tố cáo cho hắn biết là hắn đã thành công đạt đến cảnh giới tầng thứ ba Tinh Tiên thần công. Trong lòng hắn mừng rỡ, mở bừng hai mắt, nhìn lên trời xanh vời vợi trong thiên không, trong lòng say sưa khôn tả. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Vân Vụ kiếm vẫn không ngừng nhắm hướng bắc mà bay tới, cũng không biết đã phi hành được bao nhiêu dặm rồi nữa.
Giữa lúc Lục Mộng Thần đang say sưa, đột nhiên ở không gian phía trước mặt hắn khoảng mười thước có xuất hiện một quầng hắc vụ, sau đó lại nghe một giọng nói âm trầm truyền đến: “Ha ha, hảo bảo kiếm! Thật không ngờ sau khi ta bế quan suốt ba trăm năm, thì tu chân giới lại có thể xuất hiện một thanh kiếm kỳ dị đến thế này, nhưng lại không phải là thiên hạ tu chân thập đại thần kiếm, thật là kỳ quái. Tiểu tử, nếu ngươi chịu thần phục ta, ngoan ngoãn dâng bảo kiếm lên cho lão nhân gia ta, thì ta sẽ buông tha cho cái tiểu mệnh của ngươi. Bằng không, ta sẽ nuốt chửng nguyên thần của ngươi, khiến cho ngươi vĩnh viễn bất siêu sinh.”
Liền sau đó, quầng hắc vụ ở phía trước ngưng tụ thành hình, để lộ ra một hắc bào quái nhân trên mặt tràn ngập yêu khí đang lơ lửng giữa không trung. Chân lão đạp lên một đám hắc vụ, và trong đám hắc vụ đó lại truyền ra từng trận kêu khóc thê lương, khiến cho người nghe thấy có một loại cảm giác ớn lạnh đến tận xương cốt. Hắc bào quái nhân thân cao hơn hai thước, người gầy ốm, tóc đỏ mắt xanh, xung quanh cổ mọc ra chín cái đầu rắn rất nhỏ, mỗi cái đều nhe nanh lè lưỡi trông rất hung tợn, tán phát ra một khí thế bức người nhằm hướng Lục Mộng Thần không ngừng ép tới.
Lục Mộng Thần khống chế Vân Vụ kiếm, giữ cho thân người đứng vững lại, vừa nhìn thấy một quái nhân khủng bố như vậy khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi trong lòng. Từ sau khi Lục Mộng Thần xuất đạo cho đến nay, hắn chưa từng cùng người quá chiêu bao giờ, trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy tâm thần hoảng loạn. Đang lúc hồ tư loạn tưởng, hắn chợt cảm thấy toàn thân đã bị khí thế cường đại của đối phương áp tới khiến cho không thể động đậy được.
Lục Mộng Thần vận khởi tầng thứ ba của Tinh Tiên thần công, kim đan tại đan điền liền phát xuất ra vô số luồng khí ấm, chảy vào kinh mạch toàn thân, cơ thể liền lập tức có thể hoạt động được. Trên mặt Lục Mộng Thần nở nụ cười, ẩn bên trong nụ cười đó lại là vẻ trào phúng trong dạng si ngốc cố hữu, lúc này hắn ấp úng hỏi: “Ngươi……ngươi là ai?”
Nhìn thấy nụ cười trào phúng đó của Lục Mộng Thần, đôi lục nhãn của hắc bào lão quái bắn ra tia quang mang cực nhanh, cười ha hả, nói: “Tiểu tử, ta là Yêu Tông Cửu Đầu Xà Quân, ngươi dám đối đầu với ta thì chẳng khác nào đi tìm tử lộ, ngươi hãy chờ chết đi.”
Nói xong, từ trên đỉnh đầu chín con tiểu xà đó liền phun ra thật nhiều đạo hắc khí.
Nụ cười trào phúng trên mặt Lục Mộng Thần trở nên cương ngạnh, tinh thần phấn chấn, đưa tay rút Vân Vụ kiếm, rồi bày ra khởi thế chuẩn bị giao đấu.
Cửu Đầu Xà Quân buông ra một tràng cười cuồng dại, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh hắc sắc trường kiếm mang theo một quầng hắc vụ, nhắm thẳng Lục Mộng Thần đâm tới.
Lục Mộng Thần toàn lực vận khởi tầng thứ ba của Tinh Tiên thần công, thi triển chiêu thức “Húc Nhật Đông Thăng”. Vân Vụ kiếm không ngừng chuyển động, xuất ra những luồng bạch khí liên miên bất tuyệt, đâm thẳng vào hắc kiếm của Cửu Đầu Xà Quân. Dường như trời sinh luồng bạch sắc chân khí là hắc tinh của hắc vụ, nên khi hai luồng khí gặp nhau, liền như băng tuyết đều bị chảy tan ra. Lục Mộng Thần vừa thi triển xong mười hai kiếm thức, ba mươi sáu kiếm ý, trong tầng tầng lớp lớp kiếm ảnh chợt có một vòng hồng nhật xuất hiện từ mũi kiếm phát ra quang mang dâng cao đến vạn trượng, nhắm đến Cửu Đầu Xà Quân nhanh chóng bay tới.
“A, Phong Thần kiếm quyết!” Cửu Đầu Xà Quân kêu lớn rồi lui về phía sau.
Chủ ý ban đầu của Cửu Đầu Xà Quân vốn là muốn cho Lục Mộng Thần nếm phải trái đắng, không ngờ lại bị vầng hồng nhật kích trúng vào ngực, khiến cho lão phải thổ ra một ngụm máu. Lão ôm lấy ngực, cất giọng hung hăng, nói: “Tiểu tử, thì ra ngươi là do Phong Thần Tông phái đến. Năm trăm năm trước, lão tử và Phong Thần Tông các ngươi đã ở vào thế bất lưỡng lập, giờ đây thù cũ hận mới sẽ đều tính toán hết lên đầu ngươi. Hôm nay ta nhất định phải lấy cái tiểu mệnh của ngươi, rồi nuốt đi nguyên thần của ngươi.”
Cửu Đầu Xà Quân vừa nói xong, trong miệng lẩm nhẩm điều gì đó, hắc vụ trên người lập tức tăng trưởng, càng lúc càng dầy đặc, càng lúc càng nhiều, sau cùng thì bao trùm lấy cả thân người lão. Đột nhiên hắc vụ tản ra, để lộ ra một con cửu đầu xà cao đến mười thước dựng thẳng ngay trước mặt.
Lục Mộng Thần kinh hãi, vội huy động Vân Vụ kiếm, lại sử ra thêm một thức Húc Nhật Đông Thăng công kích tới. Cửu Đầu Xà Quân liền bộc lộ thực lực cường đại của bản thân, chín cái đầu cùng phun ra những luồng hắc vụ đậm đặc, chỉ trong nháy mắt đã làm cho làn bạch vụ trên kiếm của Mộng Thần tiêu tán. Từ đầu mũi kiếm phóng ra một vầng hồng nhật nhưng lại bị một chiếc đầu rắn nuốt chửng lấy.
Trong mắt của Cửu Đầu Xà Quân liên tục bắn ra những tia hung quang lấp loáng, lão bật tràng cười hắc hắc rồi nói: “Ha ha, lão tử khổ tu ba trăm năm, chính là vì muốn tiêu diệt cái đám người tự xưng là những kẻ tu chân chính tông, rồi lão tử sẽ cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của ta.”
Lời vừa dứt, chín chiếc đầu nhất tề cử động, hắc vụ trên người lão cũng mãnh liệt lan rộng ra ngoài, đồng thời mang theo âm phong ríu ríu, khiến cho trời đất trở nên tối sầm lại. Những chiếc miệng rắn phun ra các luồng tà khí hắc sắc phảng phất như thực thể dài độ hai thước, nhắm thẳng về hướng Lục Mộng thần mà cuộn tới, toàn bộ không gian liền bị bao phủ trong luồng tà khí khổng lồ.
“Hừ, Phong Thần Tông chúng ta không phải là hạng dễ khinh thường.
Trong mắt Lục Mộng Thần chợt xuất hiện những tia hưng phấn.”
Song thủ của hắn hợp lại trước ngực, khẽ ngâm: “Kim quang vạn đạo, trảm sát tà ma, phá!”
Vừa ngâm xong, tay của Lục Mộng Thần liền huy động Vân Vụ kiếm, dưới tư thế khởi thủ kỳ lạ của hắn, chỉ thấy muôn vàn đạo kim quang từ lưỡi kiếm phát tán ra, quang mang lấp lánh, nhất tề công xuất về hướng của Cửu Đầu Xà Quân. Từng đạo kim quang xuyên thấu vào trong luồng hắc sắc tà khí, nhắm vào Cửu Đầu Xà Quân mà chém tới. Nhất thời có nhiều tiếng “lụp phụp” vang lên không ngớt, cùng với huyết quang bắn ra tung tóe khắp nơi.
Lúc này ngoài cái đầu chính của Cửu Đầu Xà Quân là còn hoàn chỉnh ra, thì tám cái đầu còn lại đều bị chém rớt, trên thân lão cũng đã mang đầy thương tích, toàn thân màu chảy lênh láng.
“Ta liều mạng với ngươi!” Nhãn tình của Cửu Đầu Xà Quân chợt đỏ rực lên, lão hít vào một hơi sâu rồi há miệng nhả ra một viên hồng sắc cầu, thần tốc lao về phía Lục Mộng Thần. Đây chính là nội đan của Cửu Đầu Xà Quân, bên trong ẩn tàng một lực lượng cường đại vô bì.
Lục Mộng Thần lại sử ra chiêu Húc Nhật Đông Thăng, một vòng hồng nhật xuất hiện rồi đánh thẳng vào xà đan. Hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau, hồng nhật bị tan biến, còn xà đan thì chỉ bị ngừng lại một chút rồi tiếp tục phóng tới. Lục Mộng Thần toát mồ hôi, vội công ra đệ nhị thức của Phong Thần kiếm quyết, hàng vô số đạo kim quang xông lên nghênh đón. Sau khi trùng kích lẫn nhau mãnh liệt, lực lượng của xà đan tuy có bị giảm bớt đi phân nửa, nhưng rốt cuộc vẫn mau chóng xông tới.
Lục Mộng Thần ngỡ ngàng, không tưởng nổi với hai chiêu của mình mà lại không hề có tác dụng, nhưng bản thân hắn cũng chỉ mới học được có hai chiêu này thôi. Hắn bình tĩnh nhắm hai mắt lại, chờ đợi thời khắc tử vong đến gần. Trong lòng hắn lúc này rất trầm tĩnh, phảng phất như đang trở lại cái ngày đó….
Trong lúc bất tri bất giác, Lục Mộng Thần nâng thanh Vân Vụ kiếm lên, luồng vân vụ cực lớn tại thân kiếm bắt đầu bốc lên kịch liệt.
Lục Mộng Thần chầm chậm đâm ra một kiếm, chính là khởi thủ thức của Mộng Thần kiếm quyết, Mộng Chi Sơ Thủy.
Thiên địa tĩnh lặng, tất cả đều rơi vào một trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối.
Cửu Đầu Xà Quân phảng phất như tiến nhập vào mộng cảnh, lão phát giác ra toàn thân không thể cử động được, ngay cả xà đan cũng không nghe lời chỉ huy của lão, khiến cho lão cực kỳ kinh hãi, cả một chút khí lực để mở miệng kêu la cũng không có.
Thanh Vân Vụ kiếm cự đại vẫn chầm chậm nhích tới từng chút từng chút một, mũi kiếm khe khẽ xoay tròn, phảng phất như những giọt mưa rơi vào mặt nước, tạo ra vô số làn sóng lăn tăn xinh đẹp mỹ lệ. Những gợn sóng này không ngừng bành trướng khuyếch đại ra, từng đợt từng đợt rung rinh hỗ tương, chồng chất vào nhau, khiến cho toàn bộ không gian dậy lên những cơn ba đào mạnh mẽ. Trong nháy mắt, những cơn ba đào ấy ập tới chấn nát viên xà đan, “oanh” một tiếng vang lên, thân thể cao lớn của Cửu Đầu Xà Quân bị đánh tan không còn ra xà hình, hóa thành vô số bụi phấn.
Một đạo hắc quang xông thẳng lên không, thì ra đó chính là nguyên thần của Cửu Đầu Xà Quân đào thoát được, chỉ nghe truyền lại một tiếng kêu thê thảm: “Tiểu tử, ngươi hãy đợi đấy, một ngày nào đó ta sẽ xé xác chẻ xương ngươi ra!”
Rồi trong chớp mắt, không còn trông thấy thân ảnh của Cửu Đầu Xà Quân đâu nữa.
Lục Mộng Thần đứng ngây ngốc một hồi, không ngờ rằng Cửu Đầu Xà Quân lại bỏ chạy như thế. Hắn thu hồi Vân Vụ kiếm, rồi đột nhiên cảm thấy thân thể cực kỳ hư nhược, một chút điểm khí lực cũng không còn. Toàn thân của hắn xiêu xiêu vẹo vẹo quay về hướng tây rồi ngã xuống.
Trong lòng Lục Mộng Thần kinh hoảng vô cùng, không khỏi ngầm kêu lớn: “Mạng ta hỏng rồi!”