Chị Em Song Sinh

Chương 15



Bà ta nằm gục xuống nền nhà rồi xỉu luôn làm cho Quỳnh Giao trong giây phút không khỏi hoảng sợ. Cô nhanh đi đến đỡ bà ta lại giường đưa ta giật tóc rồi xoa xoa đầu bà ta cho đến khi bà ấy có dấu hiệu tỉnh lại
-Bà ơi… bà tỉnh lại đi .. tỉnh lại đi ạ…
Bà ta cuối cùng cũng nghe được tiếng cô gọi nên lờ mờ mở mắt, thế nhưng vừa nhìn thấy cô một lần nữa ánh mắt nhăn nheo đã không giấu được nỗi sợ hãi. Bà ta lật đật bò dậy rồi tránh xa cô ra, cả cơ thể sau lớp áo nâu run lên bần bật. Bà ta cứ chấp tay lên van lạy
-Cô ơi tôi xin cô cô sống khôn thác thiêng xin về tìm người hại cô mà trả thù, tôi là phận tôi tớ tôi không biết gì đâu cô…?
Quỳnh Giao đứng đó nhíu mày nhìn bà ta, ban đầu còn khó hiểu với hành động ấy nhưng rồi cứ thấy bà ta len lén nhìn cô xong là sắc mặt lại tái xanh vô thức cô chợt nhớ ra có lẽ bà ta đang lầm tưởng cô là chị Quỳnh Hoa thì phải. Suy tư một lúc Quỳnh Giao lờ mờ đoán ra bà ta biết gì đó về chuyện của chị mình nên cô liền đi chậm lại, khuôn miệng đỏ hồng của cô thốt ra thành tiếng mềm mỏng tựa như thanh âm giọng nói của chị Quỳnh Hoa.
-Tại sao bà lại hại tôi.
Bà ta nghe xong càng thêm kinh hãi, cứ thế quỳ luôn xuống đất rồi dập đầu cúi lạy trước Quỳnh Giao
-Tôi xin cô, xin cô tha cho tôi, tôi tôi chỉ làm theo lời ông nhà đây thôi. Cô đừng dọa tôi…tôi sợ.!
-Thế bà còn nhớ bà đã hại tôi như thế nào không?
-Tôi chỉ cho cô uống thuốc mê mà ông đưa thôi. Tôi không có làm gì nữa hết. Tôi xin cô xin cô đừng hại tôi mà.
Thì ra là vậy, Quỳnh Giao đã hiểu người nhà ông Chung tàn độc với chị cô như thế nào rồi, thế rồi sau khi xảy ra chuyện cả nhà họ lại âm mưu giấu đi mọi chuyện như chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Nếu như lần đó cô và anh Hùng không điều tra mọi chuyện thì có lẽ đến giờ phút này cô vẫn còn nghĩ chị cô đang sống rất tốt.
Quỳnh Giao căm phẫn tột độ nhưng rồi lại từ từ cúi xuống kéo bà ta lên. Cô biết bà ta cũng vì gia cảnh buộc mình phải làm thế nên cô không muốn hù dọa bà nữa mà sau chuyện này, cô muốn bà giúp dùm cô một chuyện khác.
-Bà đứng lên đi, tôi là người không phải là ma.
Bà ta nghe Quỳnh Giao nói vậy liền ngước lên mở to mắt nhìn cô ngay, trong lòng vẫn vô cùng run rẩy nhưng khi nhìn kỹ diện mạo trước mặt mình, bà ta nhận ra thật sự thì người trước mặt bà có giống Quỳnh Hoa nhưng mặt không bị bỏng và có nhiều sẹo nên bà yên tâm rất nhiều.
Vội đứng lên, bà ngạc nhiên hỏi cô
-Thế cô là ai? Hay cô là người ông Chung mới vừa rước về.
Quỳnh Giao chậm rãi gật đầu, khóe mắt cô rất sâu nhìn bà ta rồi hỏi
-Tôi là Quỳnh Giao em ruột Quỳnh Hoa.
-Hèn chi cô có hơi khác, gương mặt không có…
Bà ta vừa nói đến đó như sợ điều gì liền im lặng lại, nhưng Quỳnh Giao đã nghe và đang rất muốn nghe câu tiếp theo nên cô liền gằn giọng hỏi ngay
-Gương mặt không có gì? Bà mau khai ra hết cho tôi nghe!
Thấy Quỳnh Giao hung dữ bà ta càng thêm sợ nên cứ thế thật thà khai hết mọi chuyện cho Quỳnh Giao nghe.
-Thật ra thì ngày cô Quỳnh Hoa về đây đã bị một trận hỏa hoạn thiêu cháy cả người, may sau cô ấy được cứu sống nhưng khuôn mặt bị bỏng hoàn toàn. Ông Chung lúc đó cũng cho người chữa trị cho cô ấy rồi định trả cô ấy về nhà, nhưng rồi trong làng trải qua một chuyện kinh hoàng, thầy phù thủy bảo phải đem đồng trinh đi yểm núi sau này phong thủy của cả làng mới tốt được. Nghe vậy bà lớn liền bảo ông đem cô Hoa đi làm vật trấn yểm vì cô là gái Trinh cũng như thân thể cô ấy bị hủy rồi, có sống cũng chỉ bằng chết thôi nên thà hy sinh cô ấy mà cứu cả làng. Ông nghe bà bảo vậy thì gật đầu đồng ý rồi sai tôi đem thuốc mê đến để chuốc cho cô ấy ngủ say. Nhưng khi đối diện với cô Quỳnh Hoa, tôi có chút thương cảm nên đã kể hết cho cô ấy nghe, nhưng rồi cuối cùng cô ấy vẫn chọn cái chết, vì cô muốn đem cuộc đời cô để đổi lấy sự tự do và tương lai sau này của em cô ấy…mọi chuyện sau đó thì đem cô Hoa trấn yểm xong là ông Chung cũng đem gia đình chúng tôi ra uy hiếp và căn dặn chúng tôi không được hé môi cho ai biết nữa lời, nếu không cả bản thân và gia đình chúng tôi sẽ không được yên… mọi chuyện là như vậy nên khi thấy cô tôi cứ ngỡ cô Quỳnh Hoa đang hiện về… Tôi xin cô xin cô đừng kể lại ai là tôi đã nói. Tôi già rồi chỉ mong bình an sống qua ngày rồi gửi tiền về cho chồng tôi lo hai đứa con thơ thôi cô.
Quỳnh Giao càng nghe càng rụng rời tay chân , cô không thể ngờ chị cô lại gặp nhiều biến cố như thế nên khi nghe rồi cô càng thấy đau lòng, trong trái tim từng đợt nhói lên không thở nổi. Cô đứng không vững, cố đưa tay bấu víu chiếc bàn rồi ngồi xuống và rồi trên mi mắt, nước mắt lại không ngừng tuôn ra…
Có tiếng bước chân bên ngoài, hình như có người đang đi tới ngay lập tức để ngăn buồn đau Quỳnh Giao liền đưa tay lên lau đi gương mặt đang ướt đẫm, cô nhanh chóng trở về trạng thái bình thường nhất sau đó quay sang nói nhỏ với bà ta và căn dặn một chuyện.
-Bà yên tâm tôi sẽ không nói với ai là bà đã nói gì với tôi đâu. Nhưng có chuyện này tôi muốn bà giúp tôi…nếu bà không bằng lòng giúp tôi bảo đảm cuộc sống bà từ giờ trở đi sẽ không được yên ổn đâu?
-Cô
-Nghe theo tôi bà sẽ không chịu thiệt
Vừa nói Quỳnh Giao vừa ghé vào tai bà ta nói nhỏ, vừa ra lệnh uy hiếp nên bà ta không thể không nghe. Cuối cùng bà ta chỉ đành run run gật đầu chào cô một tiếng rồi bước chân đi ra, cũng vừa lúc ông Chung từ bên ngoài bước vào.
Nhìn thấy ông Chung lửa hận thù trong lòng Quỳnh Giao thêm lớn, cô hận đến mức muốn gi..et luôn ông để trả thù cho chị mình, nên gương mặt Quỳnh Giao bây giờ vô cùng lạnh và tỏ ra thái độ giận dữ khi cô nghĩ đến cảnh chị mình nằm trong ngọn lửa đau đớn và kêu gào, rồi thì cảm giác nhan sắc bị hủy hoại, đối với người con gái chuyện nhan sắc không còn đau khổ đâu gì sánh bằng.
Ông Chung đi vào thoáng trông thấy Quỳnh Giao không vui, tưởng ai đã làm phật ý người đẹp nên ông liền vội vàng bước tới, ông vuốt ve và hỏi han Quỳnh Giao
-Em sao vậy? Nhìn mặt không vui à .. ai đã làm em buồn đúng không?
Quỳnh Giao trừng mắt nhìn ông nói ngay
-Là ông đó?
Ông Chung chưng hửng như không biết gì
-Là anh? Anh có làm gì em đâu?
-Ông…
Quỳnh Giao lớn tiếng định làm bung bét mọi chuyện ra thế nhưng may mắn sau cô kiềm chế lòng mình lại được vì cô nghĩ việc lớn chưa thành, với lại một mình cô chưa thể chống lại ông ta… cuối cùng Quỳnh Giao lại đành phải khép mình. Cô nũng nịu giả vờ giận hờn nói
-Thì tại anh đi bỏ người ta ngồi đây lâu quá làm người ta buồn đó?
Ông Chung cười khà khà, tưởng đâu chuyện gì làm ông giật cả mình. Ông thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống bên cạnh, vòng tay sang ôm lấy Quỳnh Giao rồi ra sức giải thích.
-Anh cũng đâu có muốn xa em, mà tại đột nhiên bà ta đau bụng rồi ra huyết anh phải sang bên đó coi tình hình đấy. Thật khổ đến từng tuổi này, đầu anh hai thứ tóc rồi nhưng mong mỏi một ngụm con trai để nối dõi cũng thật khó khăn.
Ông Chung nói xong là lại thở dài, gương mặt cũng lộ ra nỗi lo âu khó tả, đầu ông bây giờ hơi đau khi mà nhìn chiếc bụng không được an toàn của bà Lệ Hoa, nếu như đứa trẻ này không giữ được chắc chắn ông sẽ đau buồn lắm.
còn Quỳnh Giao bghe xong thì lại càng mỉm cười đắc ý , ông ta không có con cũng đáng đời, coi như là quả báo cho ông ta thôi.
Nghĩ trong lòng vậy thôi nhưng rồi Quỳnh Giao vẫn giả vờ cô nắm lấy tay ông rồi lựa lời an ủi ông Chung
-Thôi anh đừng có buồn, có em rồi đây sau này em sẽ sinh cho anh thật nhiều con luôn.
-Thật không? Em chịu sinh con cho anh thật không?
-Thật mà? Nhưng mà bây giờ bà lớn sau rồi anh. Nghe vậy em lo quá.
-Anh cho mời thầy lang đến rồi, ông ta kê thuốc ổn rồi. Nhưng nếu kích động lần nữa thì chắc chắn cái thai không giữ được nữa.
Nghe vậy Quỳnh Giao càng không khỏi mừng thầm. Cô nhếch môi lên , vẻ mặt lạnh lùng rồi nói trong bụng” chuyện kích động lần này chính tay tôi sẽ là người gây ra cho bà…bà Lệ Hoa bà chờ đó, ngày tàn của bà sắp đến rồi. Bà ại chị tôi bao nhiêu tôi sẽ trả cho bà gấp đôi để bà biết đau đớn là gì?
Nói ra xong chuyện buồn, cả hai người trầm đi một lúc vì những suy nghĩ đối ngược trong đầu mỗi người. Nhưng rồi tự nhiên vì mùi hương trên người cơ thể của Quỳnh Giao lan tỏa vào cánh mũi của ông thoang thoảng, lại thêm đang ngồi cạnh bên người đẹp khiến cho ông Chung lại bức rức và rạo rực trong người nên nhanh chóng gạt luôn nỗi buồn qua một bên. Ông đứng bật dậy đi tới chiếc kệ đang trưng bày nhiều loại rượu ngon, ông lấy ra một chai rượu màu đỏ và hai cái ly rồi đi tới bàn, không để Quỳnh Giao kịp hỏi ông đã nháy mắt với Quỳnh Giao một cái rồi cất giọng khàn khàn bảo cô.-
-Thôi thôi gạt chuyện buồn qua đi. Đêm nay là đêm giành cho chỉ riêng hai ta. Anh mời em…Uống với ai một ly này từ nay chúng ta là vợ chồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương