Chu Nhất Dương bối rối.
“Cô, cô nói gì thế hả? Người yêu gì chứ?”
Nói xong Chu Nhất Dương khẽ liếc mắt sang mấy thành viên của Iris ngồi bên cạnh Cao Vũ Đình.
Này, này, ai cho mấy người cười? Cười cái gì chứ??!!
“Chúng tôi không phải người yêu, bởi vì có thể Phó Dật Thần ít bạn bè, mà tôi là một trong số ít đó, nên anh ấy đối xử tốt với tôi thôi.”
“Còn biết cả đối phương nhiều hay ít bạn bè cơ à?” – Cao Vũ Đình trêu chọc.
Chu Nhất Dương lúng túng, không biết nên nói sao.
Ngày trước cậu có thế đâu, mà giờ cứ nhắc đến Phó Dật Thần là lại…..ngại.
Chết mất thôi, đừng nói là, thần Cupid đã…..bắn mũi tên tình yêu vào cậu nhé.
Càng nghĩ, Chu Nhất Dương càng đỏ mặt.
Cậu liền đứng dậy vào nhà vệ sinh để bình tĩnh lại.
Chu Nhất Dương rửa mặt cho tỉnh táo, rồi khôi phục bộ dáng như thường ngày, tao nhã bước ra ngoài.
Coi như chưa từng nghe thấy Cao Vũ Đình nói gì ha???
Mà Cao Vũ Đình bên ngoài, mỉm cười nói qua chiếc tai nghe.
“Sếp, anh nghe thấy chưa?”
Những thành viên của Iris ngồi bên cạnh đầu đầy dấu hỏi chấm????
Vậy là, phó trùm vừa bị bán đứng à??!
Có nên nói cho cậu ấy biết không???
Nhưng ánh mắt của bà chị này dã man quá!!!
Hơi rénnnn…
Cao Vũ Đình mất vài tiếng đồng hồ để phá giải và khôi phục camera.
Lúc xong việc, đã là 2h sáng.
Cô liền lưu dữ liệu vào mấy cái USB rồi đưa cho Chu Nhất Dương hai cái, mình giữ một cái, còn lại Tô Tiểu Bắc giữ một cái.
Cao Vũ Đình đã đi ngủ, nhưng Chu Nhất Dương thì chưa.
Cậu muốn xem rốt cuộc Lương gia chủ đã bị sát hại như thế nào?
Sự thật trong camera làm ai nấy cũng đều bất ngờ.
Đúng là vị Lương gia chủ đã chết trước khi bị đâm, nhưng vấn đề là, ông ấy chết do….tự sát.
Lương gia chủ uống thuốc ngủ để tự sát, sau đó có một kẻ che nửa mặt đi vào phòng từ đường cửa sổ, lấy con dao không biết ăn trộm của Tiểu Hắc từ bao giờ, đâm ông ta một nhát.
Phải một lúc sau, Tiểu Hắc mới xuất hiện.
Câu hỏi được đặt ra là, làm thế nào người kia biết được Lương gia chủ sẽ tự sát để mà lẻn vào đâm ông ta rồi đổ lỗi cho Tiểu Hắc.
Trong camera quay rõ cảnh Lương gia chủ uống thuốc ngủ liều lượng cao để tự sát, Lương Mạnh ban đầu không muốn khám nghiệm tử thi, có phải vì hắn biết được rằng bố mình sẽ chết không.
Vậy phải dựa vào đâu đó mà biết được rằng ông ta sẽ chết, đúng không? Sau đó hắn sẽ hợp tác với người khác làm theo kế hoạch, dụ Tiểu Hắc vào tròng.
Ngay lập tức, Chu Nhất Dương cử người đi đến Lương gia, vào phòng Lương gia chủ tìm kiếm.
Có lẽ sẽ có một thứ đại loại như nhật kí chăng?
Nhưng Lương Mạnh cũng thật táng tận lương tâm, hắn biết bố mình sẽ chết, nhưng không ngăn cản, trái lại còn cấu kết với bên ngoài dựng chuyện, lấy cái chết của bố mình ra để kiếm tiền chỉ vì anh ta không được chia tài sản.
Nhưng người che nửa mặt trèo từ cửa sổ vào là ai?
( Giải thích một chút: Nguyên nhân biết được tại sao người che nửa mặt vào từ cửa sổ, là vì camera ngoài hành lang không bị hỏng, mà không hề thấy ai qua lại trong khoảng thời gian Lương gia chủ bị giết, mãi sau mới có Tiểu Hắc xuất hiện thôi, vậy nên mọi người đã suy luận ra hung thủ có thể trèo từ cửa sổ vào)
Chu Nhất Dương bèn xem lại camera, phóng to người che mặt kia lên, sau đó thấy một người…..quen.
Là Hứa Gia Minh.
Đôi mắt cậu ấy, và chiếc vòng tay mà cậu ấy hay đeo.
Chu Nhất Dương xem lại, phóng to người bịt mặt kia đến cả trăm lần.
Không thể nhầm đi đâu được.
Còn có kí hiệu nhỏ của Hắc Mã trên chiếc khăn bịt mặt nữa.
Hứa Gia Minh, vậy mà lại là người của Hắc Mã?
Chu Nhất Dương chưa thể tin được sự thật này, cậu ngồi phịch xuống ghế.
Hứa Gia Minh rõ ràng là một tên công tử trói gà không chặt, tại sao lại có thể là người của Hắc Mã?
Vì Tô Tiểu Bắc không học cùng khoa với Chu Nhất Dương, nên trong lớp đại học, Chu Nhất Dương thân với Hứa Gia Minh nhất.
Hóa ra tên hề là cậu nhỉ?
Mà chắc, Hứa Gia Minh cũng sẽ rất bất ngờ khi biết cậu sắp lên trùm của Iris nhỉ?
Hoặc, cũng có thể cậu ta biết từ trước rồi chăng?
Nực cười thật đấy!
Chu Nhất Dương quyết, phải xử vụ này đến cùng, cho dù đối phương có là ai.
Đợi thành viên của băng nhóm quay trở về cũng là gần 4h sáng.
Đúng là Lương gia chủ có một quyển nhật kí, nhưng nằm trong két sắt.
Lương Mạnh có thể vô tình nhìn thấy khi vào phòng, đúng lúc bố hắn ta đang mở két sắt nên đã thấy cuốn nhật kí đó.
Nhưng cũng ngu ngốc thật, làm xong việc mà không phi tang đi bằng chứng.
Cuốn nhật kí của Lương gia chủ, có ghi lại chi tiết những cảm xúc của ông ta mỗi ngày, càng đọc càng thấy tiêu cực.
Bởi vì việc kinh doanh ngày càng sa sút, nhưng đứa con trai cả thì ăn chơi phá phách, thậm chí có con riêng bên ngoài.
Con gái thứ và con trai út, thì cũng có công việc riêng của mình, thua lỗ hay nợ nần cũng tìm đến bố để vay tiền.
Lương gia chủ thật sự đã vô cùng mệt mỏi, và kiệt quệ đến tận cùng.
Ông ta quyết định ra đi vào ngày 12/7, theo lịch dương, thì đó là ngày mà 6 năm trước vợ ông ta đã mất.
Nhưng hình như những đứa con kia không hề phát hiện ra chi tiết đó, thứ chúng quan tâm lại là tài sản cha để lại.
Mà Lương gia chủ để lại còn gì nhiều đâu, bởi ông ta bị chính những đứa con của mình bòn rút đến mức xương cũng không còn.
Lương gia là một gia tộc bề thế từ những thập niên 50, 60 của thế kỉ trước.
Cuối cùng sụp đổ, thảm hại như ngày hôm nay, bởi những con người vì tiền mà quên đi chữ hiếu.
Chu Nhất Dương đọc xong quyển nhật kí, cậu tin rằng, quyết định xử vụ này đến cùng là vô cùng đúng đắn.
Trời cũng đã sáng, cả đêm Chu Nhất Dương lại chưa ngủ.
Mọi người khuyên cậu nên đi chợp mắt 1,2 tiếng trước khi đến nhà chính Lương gia.
Bởi vì tỉnh táo rồi, mới có thể xé mặt nạ của những con người giả dối đó..