Bá Y Thiên Hạ

Chương 6: Niết tạo thân phân dục bái sư



Chữa vết thương cho Bỉ Đặc xong, Đoạn Vân ôm Tiểu Bạch ngồi xuống. Bỉ Đặc hoàn toàn bị phương thức trị liệu của Đoạn Vân làm cho khiếp sợ: trong cả quá trình điều trị hắn lại không hề sử dụng ma pháp gì, quả thực đúng là bất khả tư nghị. Cảm giác máu lưu thông từ vết thương ở hai chân mình vừa đau đớn lại vừa sung sướng thống khoái. Nhìn Đoạn Vân mà Bỉ Đặc cứ mắt tròn mắt dẹt miệng há hốc ra, muốn nói cái gì đấy nhưng lại không dám nói. Hiển nhiên, ở phương diện câm mồm này thì Bỉ Đặc tuyệt đối là một thủ hạ vĩ đại. Còn Đoạn Vân không thèm để ý đến thái độ của hắn, tiếp tục sửa soạn túi dược tài của mình.

Một lát sau, Đoạn Vân nói với Bỉ Đặc: ” Xem ra chúng ta phải tìm một chỗ kín đáo dưỡng thương thôi, mùi máu tươi nồng nặc ở nơi này rất có thể sẽ kéo đám dã thú tới. Ta đưa ngươi sang sơn động bên kia trước rồi tính sau.” Đoạn Vân mất khá nhiều sức lực mới kéo được hai kẻ trọng thương tới một sơn động cách đó một đoạn hơn ngàn thước.

Buổi tối, Đoạn Vân rốt cục không phải ăn dã quả nữa. Vì sao? Thủ hạ tương lai của hắn có một cái Không Gian Giới Tử, bên trong có không ít thức ăn. Nhìn không gian giới chỉ của Bỉ Đặc, Đoạn Vân thật muốn làm mặt dày trấn lột quá. Nhưng vừa nghĩ đã cảm thấy làm như vậy quả là mất thể diện. Ai lại lấy đồ của thủ hạ mình chứ. Hơn nữa Bỉ Đặc cũng còn chưa chính thức gọi hắn là chủ nhân.

Một đêm an lành yên tĩnh trôi qua. Sáng sớm ngày thứ hai Đoạn Vân bị một loạt những thanh âm tranh cãi dựng đầu dậy. Chẳng lẽ hai người đang đánh nhau. Nghĩ vậy, cơn ngái ngủ của Đoạn Vân hoàn toàn tiêu tan, hắn nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy ra xem.

Chỉ thấy Bỉ Đặc và Phổ Hi Kim đang giằng co nhau. Lão đầu cố phát ra ma pháp, nhưng lão đã quá suy yếu căn bản không phát ra được cái gì. Bỉ Đặc trải qua một đêm điều dưỡng đã có thể đứng lên. Bỉ Đặc hiển nhiên không muốn làm ông già khó xử, nhìn thấy Đoạn Vân tỉnh lại, hắn nhìn về phía Đoạn Vân, rồi cúi mình vái chào Đoạn Vân, nói: “Đoạn Vân thiếu gia!” Đoạn Vân đi đến bên hai người nói với Bỉ Đặc: ” Ngươi sao lại đứng lên như vậy, ta không muốn có một thủ hạ tàn phế đâu.”

“Thủ hạ? Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Bỉ Đặc? Hắn làm sao có thể trở thành thủ hạ của ngươi chứ?” Nghe Đoạn Vân nói, ông già giật bắn cả người lên. Truyện được copy tại

Nguyên lai là lão hiểu lầm thôi, Đoạn Vân cúi mình vái chào Phổ Hi Kim, cười nói “Phổ Hi Kim gia gia, ngài đừng hiểu lầm. Ta cũng chỉ là vừa mới thu Bỉ Đặc làm thủ hạ thôi. Hơn nữa hắn đã lấy danh nghĩa của sinh mạng nữ thần mà thề: nếu ta chữa lành chân của hắn, hắn sẽ nhận ta là chủ nhân. Bỉ Đặc, có phải thế không? Bây giờ ngươi đã tin ta có thể chữa lành đôi chân què của ngươi chưa!”

“Đúng vậy, thiếu gia. Hôm nay vừa tỉnh ta đã phát hiện chân của ta đã có thể cử động được rồi, hơn nữa lại cảm giác những cơ bắp bị rách nát ngày hôm qua nay cũng đã khép lại rồi. Chỉ là còn có chút đau và ngứa.”

“Vậy là ổn rồi, đau và ngứa là tốt…” Đoạn Vân tự nhiên hiểu rằng đây là triệu chứng do máu bắt đầu lưu thông. Bất quá tên Bỉ Đặc trời đánh này có thể chỉ trong một đêm mà khôi phục đến mức này, không khỏi làm Đoạn Vân cảm thán: người nơi này thật sự là biến thái!

Ông già hiển nhiên đã hiểu được mọi chuyện. Ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Đoạn Vân: ” Tiểu tử, ngươi cần phải suy nghĩ cho chu đáo, hắn trước kia là một sát thủ, để hắn theo ngươi, có thể gây cho ngươi rất nhiều phiền toái đó.”

Đoạn Vân hiển nhiên không để ý tới điều này, ở cái thế giới hoàn toàn xa lạ này, có một thủ hạ dù sao cũng tốt hơn so với một mình mò mẫm hòa nhập vào. Hắn nở một nụ cười quỷ dị nói với Phổ Hi Kim: “Phổ Hi Kim gia gia, Bỉ Đặc đã bị ngài sử dụng ma pháp đánh chết khi tìm cách ám sát ngài, còn hộ vệ của ta tên là Diệp Cô Thành. Phải không, Diệp Cô Thành!”

Bỉ Đặc một hồi sau mới phản ứng được, ôm quyền nói: “Dạ, thiếu gia. Kỳ thật biết được diện mục chân chính của ta ngoại trừ thủ hạ thân tín thì không còn ai khác. Do đó thiếu gia không cần lo lắng về thân phận của ta. Hộ vệ Diệp Cô Thành xin thỉnh an thiếu gia!”

Phổ Hi Kim cũng hiểu ra: ” Được rồi! Đã như vậy. Ta cũng không truy cứu chuyện cũ nữa. Anh bạn trẻ, không nghĩ tới ta lại còn có thể còn sống. Chỉ là đáng tiếc một thân ma lực của ta…. Ai! Tiểu tử, ta còn chưa biết tên của ngươi, đến từ nơi nào? Không ngờ ngươi tuổi còn trẻ, mà cấp bậc tế tự đã rất cao rồi.”

Mẹ kiếp đúng là họa vô đơn chí. Bỉ Đặc, à không, vấn đề thân phận của Diệp Cô Thành vừa được giải quyết xong. Lại lòi ra vấn đề về thân phận của mình, thật sự là rách việc! Chẳng lẽ nói mình không phải người của thế giới này sao, đến từ một nơi xa xôi tên gọi là địa cầu? May mà Đoạn Vân sớm đã nghĩ ra một câu chuyện lâm li. Nhìn ánh mắt tò mò của hai người, Đoạn Vân bắt đầu kể về một câu chuyện xưa rồi lồng vào đó chi tiết ngụy tạo chế biến ra một thân phận cho mình. Còn lúc này tên hỗn đản Tiểu Bạch cũng đã ra ngoài để xem náo nhiệt.

Câu chuyện của Đoạn Vân hiển nhiên chính là bản Dị Giới Hoa Đà. Trong câu chuyện đó, tổ tiên của Đoạn Vân là một thần tế tự có năng lực kỳ lạ sống cách đây cả ngàn năm trước, hơn nữa ở dân gian có danh dự rất cao, được mọi người tôn xưng là thần tế tự. Có một lần, tổ tiên của Đoạn Vân được Hoàng đế mời đến xem bệnh. Tổ tiên Đoạn Vân chẩn đoán rằng trong óc của Hoàng đế có khối u, cần phải giải phẫu để trị liệu. Ái chà, giải phẫu có nghĩa là bửa cái đầu ra. Nhưng Hoàng đế Bệ hạ vốn đa nghi cho rằng tổ tiên Đoạn Vân muốn giết hắn. Vì vậy vô cùng giận dữ, đem tổ tiên Đoạn Vân xử tử. Về sau tổ tiên Đoạn Vân được bằng hữu trợ giúp chạy thoát, để tránh bị truy sát nên thay tên đổi họ. Đoạn Vân trong lúc vô ý xúc động mò vào Truyền tống trận của gia tộc mới vô tình bị truyền tống đến đây. Trong câu chuyện đó, hắn gọi y thuật là cổ tế tự thuật.

Diệp Cô Thành và Phổ Hi Kim hoàn toàn tin thân phận của Đoạn Vân, còn Tiểu Bạch vốn biết một chút chi tiết về hắn lại trợn mắt trắng dã mà nhìn hắn.

“Không nghĩ tới tổ tiên Đoạn Vân lợi hại như vậy, mà gia tộc ngươi lại có một câu chuyện lâm li như vậy. Gia tộc của ngươi quả là không đơn giản, lại còn có Truyền tống trận. Tốt lắm, tiểu tử, ngươi đã cứu ta. Bây giờ ngươi có yêu cầu gì không? Cứ nói ra đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ đáp ứng ngay!” Phổ Hi Kim mở miệng nói.

Đoạn Vân nghĩ ngợi, rồi nói: “Phổ Hi Kim lão gia gia, ta cứu ngươi không phải cần báo đáp gì, đó là chức trách của một thầy thuốc, à à, thầy thuốc ý là muốn nói đến tế tự đó.”

“Được! Tốt lắm! Nhưng mà, ngươi có chức trách của ngươi, ta cũng có nguyên tắc của ta. Nói đi! Ngươi có chuyện gì, chỉ cần ta có khả năng làm được ta sẽ giúp.” Ông già hiển nhiên không thích thiếu nợ ân tình của người khác.

Thấy cái bộ dạng nghiêm túc của lão già, Đoạn Vân nghĩ ngợi một chút rồi nói: ” Ta nghĩ là bái ngươi làm vi sư!”

“Cái gì?” Diệp Cô Thành và ông già đồng thanh kêu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương