Anh chồng như ý

Chương 25



Nơi diễn ra đám cưới, không gian ấm cúng. Cả bố mẹ của Bảo Châu cũng đến tham dự đầy đủ, tuy hai người họ đã li dị như vẫn luôn dành cho nhau sự tôn trọng nhất định và đặc biệc là họ luôn yêu thương Bảo Châu.
Thời khắc tôi ở bên dưới sân khấu, nhìn thấy Bảo Châu trong chiếc đầm cô dâu trắng đi ra tôi thực sự xúc động. Cảm giác bạn thân lấy chồng chính là vừa bồi hồi, vừa xúc động.
Không kiềm nén được mà rơi nước mắt.
Nhưng có lẽ người khóc nhiều nhất chính là mẹ của Bảo Châu, tôi quay sang đã thấy bà mím chặt môi nén đi sự xúc động. Tôi chủ động nắm lấy tay bà xoa dịu.
-Dì Hoa! Đừng khóc… Hôm nay là ngày vui của Bảo Châu mà.
Dì Hoa gật đầu, hai mắt đã đỏ hoe.
-Dì và bố nó đã không thể cùng nhau đi đến hết đoạn đường còn lại, dì hi vọng Bảo Châu không giống như dì, phải thật hạnh phúc trọn vẹn đến hết đời…
Tôi nghe dì Hoa nói, càng đau lòng hơn. Đúng là người mẹ nào cũng muốn con gái mình lấy được người chồng tốt, muốn con gái mình hạnh phúc cả đời.
Tôi ôm lấy vai dì Hoa.
-Lần này Bảo Châu thật sự gặp đúng người rồi, dì yên tâm nhé!
Dì Hoa xuýt xoa gật đầu.
Thời khắc cô dâu chú rể cùng trao nhẫn cưới, giây phút đó thật đẹp. Khi MC nói đến đoạn hai người phải dắt tay nhau cả đời, tin tưởng đối phương, không giấu diếm không lừa dối, khóe mắt cô lại đỏ lên, cuối cùng quay mặt đi, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Mọi người chung bàn, cũng nghẹn ngào nhìn tôi.
Lâm Hạo ôm tôi vào lòng, ung dung cười mỉm nói với mọi người trong công ty.
-Bạn thân kết hôn nên cô ấy xúc động quá!
Mọi người bắt đầu cười, đùa.
-Vậy không biết khi nào tụi em mới có thể ăn cưới của anh Hạo và Ái Hân đây!
Tôi quẹt nước mắt, nhìn sang anh.
Anh cười nhẹ.
-Không để mọi người đợi quá lâu đâu. Cũng sắp rồi!
Mọi người ồ lên.
-Tốt quá! Cả công ty bọn em mong chờ hai người kết hôn nhất đấy.
Ở công ty Ái Hân là được lòng đồng nghiệp nhất, cô không nhiều chuyện không thị phi. Cô bình dị sống ôn hoà với mọi người cho nên ai cũng yêu thích cô.
Nhìn lên sân khấu, Hoàng và Bảo Châu cuối cùng cũng hoàn thành xong lễ nghi cần có cho một cái đám cưới. Đêm nay mọi người thật sự cùng cô dâu chú rể vui hết mình.
Đặc biệc là hôm nay, Lâm Hạo phá lệ để tôi uống say một trận quyết sống chết cùng con bạn thân.
Đến lúc cả hai say khướt tôi còn bạo gan kéo Bảo Châu lên sân khấu, tôi và nó cả đi đứng cũng không vững.
Tôi say đến ăn nói chẳng còn chút lịch thiệp gì.
Tôi chỉ tay vào Hoàng đang ngồi ở bên dưới, hét lớn:
-Hoàng! Em cảnh cáo anh… Nếu dám ức hiếp con bạn thân của em, em nhất định sẽ liệu mạng với anh đó!!!
Hoàng cười lắc đầu một cách bất lực, nhìn sang Lâm Hạo ánh mắt anh đúng như kiểu 3 phần bất lực 7 phần cưng chiều.
Anh nhìn sang Hoàng, khẽ nói.
-Ái Hân! Lúc say rất mất tự chủ, đừng giận nhé.
Hoàng cười.
-Không đâu, tôi hiểu được tâm tư khi bạn thân lấy chồng là như thế nào mà!
Ở trên sân khấu, đến lượt Bảo Châu nói:
-Lâm Hạo! Ai là Lâm Hạo đưa tay lên cho tôi…
Anh ngồi ở bên dưới, cũng rất phối hợp đưa tay lên.
-Là anh đây!
Mọi người ồ lên, che miệng cười.
Bảo Châu cầm micaro lên chỉ tay vào anh, dáng đi loạng choạng.
-Anh đó! Đừng tưởng bản thân là giám đốc thì hay nha… Anh dám ăn hiếp Ái Hân nhà tôi, thì cho dù anh có là sếp tôi thì tôi cũng đánh chết anh đó!!!!
-Ồ!!!!!
Mọi người mồm chữ O mắt chữ a bất lực ra mặt.
Lâm Hạo buồn cười lắc đầu, hai cô gái này lúc say lại có thể thành ra bộ dạng thế này sao?
***
Sau khi tiệc cưới kết thúc, từ lúc trong nhà hàng tôi đang say đến chẳng biết trời chăng. Cho đến khi được anh bế từ trong nhà hàng đi đến xe đặt vào ghế, lái về nhà tôi cũng không hay biết, hai mắt nhắm nghiền ngủ rất say.
Anh lái xe một mạch thẳng về nhà tôi, mẹ và bố sau khi hết tết đã về trang trại sinh sống. Cho nên trong nhà chỉ còn mỗi Ái Hân là ở, tôi lúc say cũng chẳng biết bản thân đã làm loạn thế nào.
Lúc tay anh vừa chạm đến tay tôi, tôi đã hét ầm lên.
-Tránh ra! Đừng có đụng vào em… Anh định nhân lúc em say mà lợi dụng em đúng không? Anh xấu xa…
Anh cau mày, nâng mặt tôi lên. Hai má ửng hồng, môi cong lên vừa mắng vừa hét.
-Ái Hân! Anh đưa em lên phòng ngủ…
-Cái gì? Anh nói cái gì chứ? Anh đòi đưa em lên phòng… Xấu xa thật… Anh đó… Thừa cơ hội sao?
Anh khổ sở lắc đầu.
-Anh tuyệt đối không thừa cơ hội. Em ở ngoài này sẽ cảm lạnh đó!
-Ưm… Không… Anh rõ ràng là muốn lợi dụng em. Em đã nói rồi mà… Khi nào kết hôn xong thì anh mới được chạm vào em… Ưm…
Anh kéo lấy tay tôi, vòng lên cổ chính mình. Cả cơ thể được anh nhấc bổng ôm vào lòng.
-Anh đương nhiên nhớ… Em thật kì lạ, lúc say lại nói năng thế sao?
Vừa cuối xuống, định nói thêm vài câu thì cô gái trong lòng đã ngủ say. Hơi thở ổn định, đầu tựa vào cổ anh.
Anh cười dịu dàng, đem Ái Hân lên phòng. Giường lớn vì lực mà lúng xuống một chút.
-Ưm… Lâm Hạo…
-Anh ở đây! Ngủ đi.
-Đừng buông tay em!
Tôi khẽ nói.
-Anh không buông đâu. Em yên tâm ngủ đi!
Tôi gật đầu, yên tâm dựa đầu lên vai anh. Đến nửa đêm anh cũng không cách nào ngủ được, Ái Hân rất yên tâm ngủ ngon lành, thầm chí bàn tay có chút không yên phận càn quét sờ soạng trên ngực anh.
Hơi thở rất nhẹ rất mỏng manh của Ái Hân phả vào cổ anh, đây là nơi khá nhạy cảm của phần lớn đàn ông, nội tâm anh như nước sôi sùng sục. Anh tự nhân năng lực tự khống chế của bản thân rất mạnh, nhưng vô tình lại liên tục bị cô gái này làm lộ ra sự mềm yếu bên trong, rõ ràng cổ họng đã khô khốc nhưng vẫn không dám làm ra bất kì hành động nào.
Vì anh tôn trọng Ái Hân, vì tôi từng nói:
-Em sẽ sẵn sàn khi hoàn toàn gả cho anh!
Nhưng… Ý thức của anh bị Ái Hân kéo trở về, cô gái như mèo nhỏ cọ xác môi vào cổ anh. Âm thanh nũng nịu phát ra càng khiến anh khó chịu.
-Ưm…
Tay cô gái ấy còn bạo dạng luồng vào lớp áo của anh, da thịt xung đột khiến toàn thân anh căng cứng. Anh nhanh chóng giữa tay tôi lại, giọng khàn khàn.
-Ái Hân! Em còn sờ như vậy, anh thật sự chịu không nổi đâu?
Nhưng Ái Hân giờ phút này, say mèn chẳng có tý phản ứng. Lâm Hạo nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại quần áo của chính mình. Anh quyết định ra sofa phòng khách ngủ, nếu còn ở lại đây nằm cạnh tôi anh nhất định sẽ mất tự chủ mất.
Lâm Hạo vừa bậc dậy, xoay lưng, đã bị cánh tay của Ái Hân ôm lấy từ đằng sau.
-Hạo! Anh đừng đi…
-Anh…
-Anh đã hứa sẽ không buông tay em mà… Hức… Anh nói dối…
Anh bật lực xoay người lại, cúi đầu xuống.
-Anh không có… Được rồi… Anh sẽ…
-Ưm…
Ái Hân kéo anh xuống, chủ động áp lên môi anh nụ hôn ấm nóng. Anh kinh ngạc mở to hai mắt, người con gái lại hai mắt nhắm nghiền nụ hôn hời hợt lướt qua môi.
Anh nuốt nước bọt, thật sự là bị hành động ngô nghê này của tôi làm cho mất khống chế, rất nhanh sau đó anh liền đáp lại.
Dục vọng thúc giục anh chậm rãi cởi bỏ chiếc váy trên người tôi, rốt cục toàn bộ làn da hoàn hảo bại lộ trước mắt anh, Ái Hân ở trước mặt anh không có thứ gì che đậy.
Lâm Hạo bị hành động dịu dàng trong vô thức của Ái Hân cám dỗ, cúi hẳn đầu xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua da thịt trơn mềm, khóe môi gợi cảm nhếch lên, hôn lên khắp nơi, mút vào, nhả ra.
Nụ hôn dần phối hợp, người con gái hô hấp căng thẳng, khẽ rên.
-Ưm!
Tay ra sức bám vào tấm lưng của anh, bóng đêm len lỏi chút ánh sáng khiến cả hai cảm nhận được sự ấm áp của nhau.
Anh cúi xuống.
-Ái Hân! Cho anh…
Tôi mím môi, trong lúc mơ màn vẫn cảm nhận được sự rạo rực của thân thế, đầu khẽ gật.
Anh thả lỏng, liền đem tôi đè xuống dưới. Thao tác dạo đầu một lần nữa lặp lại, thân thể tôi đỏ hồng vì muốn được lắp đầy.
Đêm ấy, anh từ dịu dàng dẫn dắt, đến cao trào khoái cảm. Cũng không quên nhẹ nhàng, vì lần đầu tiền của Ái Hân được anh công phá thành công, tuy quá trình có hơi mất thời gian. Nhưng kết quả vẫn rất thoả mãn…
Còn tiếp
?Yêu thích truyện, hãy like bài viết chính giúp em tại trang cá nhân nhé, đó là động lực để em lên truyện mỗi ngày?
Đoạn 27
Sáng hôm sau…
Trong mơ màn, vẫn cảm thấy rất rõ ràng cơ thể chính mình không được thổi mái. Một màn dạo đầu như cuốn phim dài xuất hiện trong đầu, từng cảnh tưởng tối qua ùa đến không thiếu một chi tiết.
Tôi mở mắt, mi tâm khẽ chớp.
Phản xạ đầu tiên chính là nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là Lâm Hạo gương mặt đẹp trai đó pha chút mãn nguyện anh còn đang ngắm nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.
-Ái Hân… Dậy rồi à?
Tôi hít một hơi.
-Chúng ta… Đã làm chuyện đó!
Anh cười, kéo tôi vào lòng ngực chính mình.
-Anh không thất hứa nhé. Tối qua người chủ động là em…
Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng tay kéo chăn lên che lại mặt chính mình. Tôi nhớ rất rõ là anh ấy định rời đi, nhưng tôi lại chủ động kéo anh ấy lại còn hôn anh ấy.
Ôi trời! Xấu hổ quá đi!!!
Anh cười, đem tấm chăn trên tay tôi kéo xuống. Đối diện với ánh mắt cưng chiều đó của anh, tôi càng ngượng ngùng.
-Còn đau không? Bên dưới đó…
Tôi ra sức lắc đầu.
-Không… Có…
Anh cười.
-Đi thôi!
-Hả? Đi đâu?
-Chở em đi ăn sáng, sau đó đi làm! Em quên hôm nay là thứ 2 đầu tuần sao?
Tôi thất kinh, liền bậc người dậy.
-Em quên mất, hôm nay em còn phải nộp bảng báo cáo cho chị Lan. Nếu nộp trễ chị ấy sẽ mắng em!!
Tôi quên mất chính mình không mặc đồ, vừa bậc dậy toàn thân lại phơi bày trước anh. Lúc sực nhớ lại hoảng loạn đem chăn quấn quanh người, chạy vào trong nhà tắm đóng sầm cửa lại, mới hít một hơi.
-Ôi trời! Sao lại ngượng thế này?
Anh ở bên ngoài, nụ cười càng lộ liễu.
***
Cùng anh đến công ty, trên con đường quen thuộc cả năm nay rồi vẫn không thấy chán. Có lẽ vì ở bên cạnh anh, đi cùng anh, nên nó đã trở thành một thói quen không thể thiếu rồi.
-Ái Hân!
-Dạ…
-Làm xong tháng này, em viết đơn nghỉ 1 tháng nhé!
-Sao? Nghỉ nhiều thế làm gì?
Anh nghiên đầu, môi khẽ cong.
-Chuẩn bị kết hôn! Hai bà mẹ đã chọn được ngày rồi, mùng 1 tháng 4 sẽ là ngày chúng ta kết hôn!!
Tôi gật đầu, hiện tại là cuối tháng 2 nghỉ một tháng cũng hợp lí rồi. Hai bà mẹ chọn đi chọn lại cuối cùng vẫn lựa chọn khoảng thời gian sớm nhất để hoàn thành xong đám cưới cho hai chúng tôi.
Bố mẹ anh nói, sau khi hai chúng tôi kết hôn xong thì chuyển đến sống ở căn chung cư nằm gần con đường đến công ty cho tiện sinh hoạt đi làm. Mẹ anh còn rất tâm lí, nói rằng vợ chồng trẻ nên tận hưởng một thời gian cuộc sống riêng tư cho thổi mái. Khi nào buồn chán thì về nhà chơi, không nhất thiết phải làm dâu. Huống hồ mẹ và bố ăn cứ bay đi bay lại từ Bắc vào Nam từ Nam ra Bắc cũng không có ở nhà.
Còn mẹ tôi thì cứ hầm hực, bảo mẹ anh cứ chiều tôi miết, mẹ tôi luôn tỏ thái độ bất mãn.
Tôi gật đầu.
-Dạ… Mà công ty nhiều việc như vậy, nghỉ phép thế này có ổn không?
-Anh nói được là được mà…
Tôi thấy anh giống như ỷ bản thân là ông chủ, nên muốn làm như thế nào thì làm.
Đến công ty, cảm giác dường như có chút trống vắng nhỉ? Bảo Châu nghỉ phép đi hưởng tuần trăng mặt một tuần, không có nó ở công ty thì cảm giác yên ắng thật. Lúc sáng nó còn chụp ảnh gửi cho tôi xem, đi hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt.
Tôi từ xa đã thấy Phong đi từ trong phòng của chị Lan ra, đến thẳng chỗ tôi.
-Chị Ái Hân! Em sắp phải chuyển chỗ làm rồi, cho nên muốn chào tạm biệc chị!
Tôi bất ngờ.
-Tức là em sẽ nghỉ làm ở đây sao?
-Vâng! Em phải về quê sống với bố mẹ, sau đó tìm công ty gần nhà làm luôn!
-À! Vậy cũng tốt, thôi đi mạnh giỏi nhé.
Tôi biết hoàn cảnh của cậu ta, con trai một đi làm chủ yếu phụ giúp cho bố mẹ. Trách nhiệm to lớn, nặng nề.
Cậu ta gật đầu. Từ sau lần tỏ tình thất bại Phong cũng chẳng bao giờ làm phiền đến tôi, với lại ai ở công ty điều biết mối quan hệ của tôi và Lâm Hạo.
-Vâng!
Mọi người bắt đầu xoay quanh, gửi lời tạm biệc đến với cậu ta.
Đến trưa chị Lan trưởng phòng xuống lấy báo cáo, còn hỏi tôi với giọng hơi căng.
-Chị nghe nói, em làm đến cuối tháng sẽ nghỉ đến tháng 4 đúng không?
Tôi nuốt nước bọt, sợ bị mắng.
-Dạ… Mà em còn chưa viết đơn xin nghỉ mà!
Chị Lan cau mày.
-Không cần viết, giám đốc đã viết thay em rồi!!
-Hả? Dạ…
-Em đừng căng thẳng, chị chỉ muốn hỏi thăm em thôi. Vậy khi nào Bảo Châu đi làm lại em giao lại công việc cho cô ấy làm thay em nhé!
-Dạ… Vâng chị!
Nhìn bóng lưng chị Lan rời đi, tôi mới thở phào trong lòng. Ở công ty này ai cũng sợ chị ấy cả, chị ấy làm việc rất khó tính.
Mọi người liền xúm lại.
-Ái Hân! Chị Lan lúc nào mặt cũng nghiêm nghị nhìn sợ thật.
Tôi gật đầu, công nhận.
-Gần 40 tuổi, vẫn chưa chồng chưa con. Đương nhiên là khó tính rồi, chị ấy giống như ế phụ…
Đồng nghiệp bàn luận.
-Trời! Bã mà nghe được thì tiêu nhé…
-Về chỗ làm thôi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương