Nam Chiêm Bộ Châu, đại trận Mộ!
Bên ngoài đại trận Mộ. Trong một đại điện ở một sơn cốc.
Trong đại điện hai người Nhân Tôn và Quỷ Xa khoanh chân ngồi. Bốn phía
bốc lên làn khói mờ nhạt. Sương khói màu sắc không đồng nhất, hiển nhiên hàm nghĩa khác nhau. Tại trong đám sương khói có một đóa màu trắng hoa
sen thỉnh thoảng chớp động.
– Ông!
Run rẩy một cái, hoa sen màu trắng ầm ầm tán đi.
Nhân Tôn biến sắc: – Tại sao có thể như vậy?
– Chuyện gì vậy? Quỷ Xa mặt liền biến sắc nói.
Chuyện hôm nay không phải nhỏ, trước kia hắn cùng Nhân Tôn đã bại lộ vài lần, bại lộ khiến cho đại sự của Thần Hoàng sắp thành lại bại.
– Chúng ta lập tức tiến vào đại trận! Nhân Tôn lập tức đứng dậy.
– Rốt cuộc sao lại thế này? Quỷ Xa lo lắng nói.
– Thứ trận xảy ra vấn đề.
– Thứ trận? Chính là Thứ trận đặt sách Xuân Thu kia?
– Đúng, theo lý thuyết, chỉ cần có người phá hư cái Thứ trận kia, toàn
bộ đại trận Mộ sẽ toàn lực giết chết, cho dù là Thánh nhân cũng khó chịu nổi, nhưng mà Thứ trận kia tự mình phá, không, phải nói là phá từ bên
trong, Thứ trận sách Xuân Thu bị phá. Tại sao có thể như vậy? Trên mặt
Nhân Tôn cực kỳ chua xót.
– A? Thứ trận bị phá, Tử Tiêu cung không phải sẽ bị đoạt sao? Quỷ Xa cũng biến sắc.
– Đúng vậy, sách Xuân Thu bị đoạt, Tử Tiêu cung bị đoạt! Nói xong trên mặt Nhân Tôn đã đen thành một mảnh.
– Ầm! Ầm!!!
Cửa đại điện mở ra, hai người ầm ầm bắn vào đại trận Mộ.
Pháp bảo của Thánh nhân a, thì ra dùng làm mồi dụ Tổ Tiên tới rồi tàn
sát nhau, loại bảo vật này Thần Hoàng cũng cực kỳ coi trọng, nhưng mà,
vừa mất là hai thứ! Tại sao lại vậy chứ?
Hai thứ đều có bí pháp thanh tỉnh tiến vào trong đại trận, mang theo lo
âu vọt thẳng vào. – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – Trong đại trận.
Chỗ Tử Tiêu cung cũ, Di Thiên Thánh nhân nấp trong chỗ tối nhìn chằm
chằm vào Sắc Không hấp thu năng lượng trong Tử Tiêu cung. Sắc Không cầm
lấy hạt châu nhỏ, đầu giun há mồm hút một cái, năng lượng mênh mông từ
trong hạt châu nhỏ bị hút về phía Sắc Không.
Trong lúc nhất thời, khí tức mênh mông xông lên trời, phong vân biến
sắc, cát bay đá chạy. Núi sông bốn phía đều bị cổ năng lượng cường đại
này chấn run lên từng hồi.
– Đúng vậy, năng lượng này đúng là năng lượng của Hồng Quân. Là Hồng quân thật? Di Thiên sợ hãi nói.
Lúc này, bốn phía Sắc Không mặc dù có năng lượng cuồn cuộn thủ hộ, nhưng đối với Di Thiên Thánh nhân mà nói, lại là cực kỳ yếu ớt, nếu như đánh
lén, nhất định có thể đắc thủ, đáng tiếc, giờ phút này Di Thiên lại
không dám.
Hai chữ Hồng Quân này giống như một ngọn núi lớn đặt ở trong lòng Di Thiên vậy.
– Vù!
Một lúc lâu sau, trong hạt châu nhỏ toát ra một cỗ năng lượng màu tím cuối cùng.
Hạt châu nhỏ trở nên trong suốt rất nhiều, môi trường bên trong không có thay đổi gì, vẫn là 9 đại hành tinh quay chung quanh một khỏa Hằng tinh đang xoay tròn. Dường như hết thảy đều chưa từng phát sinh vậy.
Đầu giun của Sắc Không cũng ầm ầm tăng vọt, bành trướng thành vạn
trượng, tiếp đó lại thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ. Dần dần khôi phục
nguyên trạng.
Không gian xung quanh run nhè nhẹ, đủ loại năng lượng lôi điện màu tím
kinh khủng vây quanh Sắc Không, hình thành một cái lồng, khiến Sắc Không nhìn qua giống như là hóa thân của lực lượng.
Sắc Không hấp thu năng lượng của Tử Tiêu cung, thực lực bây giờ đạt tới một độ cao quỷ dị.
Sắc Không cảm giác, lúc này, nếu dùng một quyền thậm chí có thể đánh thủng bầu trời.
– Rống……………!
Sắc Không ngửa mặt lên trời thét dài.
Một tiếng thét dài, hư không chấn động, lực lượng kinh khủng khiến Sắc
Không tràn đầy hưởng thụ. Nhẫn nhục cả đời rốt cục cũng đến thời đại huy hoàng.
– Hồng Quân, ta sau này sẽ là Hồng Quân!
Sắc Không đang hưng phấn, hoàn toàn không có cảm giác được, cách hắn
không xa, Chung Sơn và Huyễn Cơ đứng ở một đỉnh núi gắt gao nhìn chằm
chằm Sắc Không.
– Khúc Thiện? Hồng Quân? Huyễn Cơ hơi biến sắc mặt nói.
Đầu Sắc Không bây giờ là đầu giun, đúng là vô cùng hù người, ít nhất Di Thiên Thánh nhân bị hù, mà Chung Sơn hai mắt híp lại.
– Hồng Quân? Chung Sơn trầm tư nói.
Lúc này, tại một phương hướng, chừng mười tên Cổ Tiên trải qua tang thương rốt cuộc chạy tới nơi này.
Đến nơi này, lập tức vọt tới về phía Sắc Không.
1 cổ khí thế cường đại phóng tới Sắc Không.
Sắc Không đang hưng phấn, đầu giun vừa chuyển nhìn chăm chú về phía mười Cổ Tiên.
– Hừ! Hừ lạnh một tiếng.
Sắc Không chỉ vẻn vẹn vươn nắm tay ra, một quyền cách không oanh kích tới mười Cổ Tiên.
Mười Cổ Tiên mất đi lý trí, lúc này cũng không tránh né, cứng đối cứng đánh tới.
– Oanh……………!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không bị đánh ra một hắc động, 10 tên Cổ Tiên ầm ầm nổ tung.
Lực lượng cường đại, khiến Sắc Không tự cao tự đại coi trời bằng vung.
Sắc Không quay đầu tuần tra xung quanh một vòng, một loại cảm giác ngạo thị thiên hạ tràn ngập trong lòng Sắc Không.
Không bao lâu, ánh mắt liền chuyển đến một đỉnh núi. Vừa vặn nhìn thấy Chung Sơn và Huyễn Cơ trên đỉnh núi.
– Ông! Bùm bùm!
Đột nhiên lông tơ toàn thân Sắc Không dựng lên, toàn thân run lên, năng lượng cuồng bạo chung quanh bùng nổ.
– Chung Sơn……………! Sắc Không gần như rống lên.
Lại là loại cảm giác này, sao lại vậy? Tại sao lại là loại cảm giác này?
Cách đó không xa, Di Thiên Thánh nhân cũng nhìn thấy Chung Sơn đã đến,
thời điểm nhìn thấy chỉ vẻn vẹn hai người Chung Sơn, hai mắt khẽ híp một cái. Một cỗ sát ý nổi lên ở trong lòng, nhưng mà, bên ngoài có Hồng
Quân a, Di Thiên cũng không dự tính ra tay lúc này.
Nhưng mà, Hồng Quân tại sao lại biết Chung Sơn?
Không chỉ Di Thiên nghi hoặc, xa xa, Chung Sơn và Huyễn Cơ cũng hơi sửng sốt.
Sắc Không gắt gao nhìn chằm chằm Chung Sơn, tại sao lại có loại cảm giác này, mình đã thừa kế toàn bộ lực lượng của Hồng Quân, mình đã có lực
lượng thiên hạ đệ nhất nhân, vì sao nhìn thấy Chung Sơn vẫn sợ hãi như
vậy?
Tại sao phải như vậy?
Nếu tại quá khứ, lúc này ý niệm đầu tiên của Sắc Không khẳng định là lập tức né tránh, tránh Chung Sơn càng xa càng tốt. Nhưng mà chiếm được lực lượng thiên hạ đệ nhất nhân, tin tưởng của Sắc Không mạnh tới mức chưa
từng có.
Có thực lực có đảm lượng, thực lực của thiên hạ đệ nhất nhân, cho Sắc Không bao nhiêu can đảm?
Nhưng vì sao người mình vẫn sợ hãi như thế? Thần thông này, Sắc Không
chưa từng nói với người khác, một loại thần thông đến từ bản năng, cũng
là chỗ dựa lớn nhất của Sắc Không, dựa vào thần thông này, Sắc Không
không biết tránh được bao nhiêu tai nạn.
Nhưng mà, có lực lượng thiên hạ đệ nhất nhân, vẫn không phải là đối thủ
của Chung Sơn sao? Không có khả năng, không thể nào, nhất định là thần
thông xảy ra vấn đề. Nhất định là như vậy.
Chẳng lẽ cả đời ta đều bị Chung Sơn gắt gao khắc sao? Chung Sơn đến, mình vĩnh viễn phải nhượng bộ lui binh sao?
Một thanh âm vang lên trong lòng Sắc Không.
– Không……………!
Sắc Không gầm lên giận dữ, tiếp đó, một thân chiến ý nhìn về Chung Sơn phía xa xa.
Đối diện Chung Sơn tự nhiên không hiểu, Hồng Quân? Hắn có địch ý với mình?
– Tại hạ với các hạ chưa từng gặp mặt, còn chưa thỉnh giáo! Chung Sơn trầm giọng nói.
– Ha ha ha ha, Chung Sơn, ngươi xem ta là ai……….!
Đầu Sắc Không trở nên mấp máy, tiếp đó chậm rãi hóa thành đầu người.
Biến thành đầu Sắc Không. Đầy mặt hung ác nhìn về phía Chung Sơn.
Có lực lượng thiên hạ đệ nhất nhân, trong lòng Sắc Không tràn đầy ngạo
khí. Lá gan cũng lớn lên, ngay cả thần thông bản năng cũng không đoái
hoài tới, về sau mình chính là Hồng Quân, ai còn có thể ngăn cản được
mình? Chung Sơn? Hôm nay ta liền diệt Chung Sơn!
– Sắc Không! Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
Chung Sơn cũng ngoài ý muốn, vừa rồi đối phương còn trợn mắt nhìn mình,
Chung Sơn lúc đó không ngừng tìm là người quen nào, nhưng làm sao vậy
cũng không nghĩ tới, là Sắc Không? Hắn là Hồng Quân? Không thể nào!
Ngược lại, Chung Sơn bỗng nhiên nhìn chăm chú về phía hạt châu nhỏ trong tay Sắc không.
Nhìn thấy hạt châu nhỏ một chốc kia, một cỗ cảm giác quen thuộc tràn ngập trong lòng Chung Sơn.
Nơi đó là Địa Cầu? 9 đại hành tinh? Tử Tiêu cung?
Trí nhớ lúc còn trẻ hiện lên trong đầu Chung Sơn.
Nhìn thấy ánh mắt của Chung Sơn, Sắc Không lật tay bỏ Tử Tiêu cung vào
trong túi ngực, thứ này không chứa được vào trong không gian trữ vật,
chỉ có thể đặt ở trong túi.
Tay trái, Sắc Không cầm Pháp bảo của Khổng Tử, sách Xuân Thu. Sách Xuân
Thu do Khổng Tử một tay tế luyện, sau khi Khổng Tử bị Sắc Không nuốt,
tương đương với hai người là một, chỉ là Khổng Tử mất đi linh tính mà
thôi, sách Xuân Thu, Sắc Không vận dụng tự nhiên, hơn nữa bây giờ có
được lực lượng cực kỳ bá đạo. Càng có thể phát huy lực lượng bá đạo của
sách Xuân Thu.
Tay phải, Sắc Không lấy ra Nguyên Thủy Phiên.
Tế luyện Nguyên Thủy Phiên đã mấy trăm năm, hiện tại Sắc Không đã có thể sử dụng được hơn phân nửa, hơn nữa mấy năm nay dường như càng ngày càng thuận tay.
Hai kiện Pháp bảo Thánh nhân, cộng thêm lực lượng vô tận của mình. Chẳng lẽ còn không đối phó được Chung Sơn sao?
Cho dù đối mặt với Thánh nhân, Sắc Không cũng vui mừng không sợ. thu hồi lực lượng Hồng Quân, tay cầm hai kiện Pháp bảo của Thánh nhân, còn phải sợ Thánh nhân sao?
Hôm nay, mặc kệ thần thông cảnh báo thế nào, nhất định phải giết chết Chung Sơn.
Đã bao nhiêu năm, giờ khắc này đã đợi bao nhiêu năm, Sắc Không không bao giờ muốn đợi nữa.
Mà giờ phút này Chung Sơn cũng là gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Thủy
Phiên. Nhìn Nguyên Thủy Phiên kia, sắc mặt không ngờ lộ ra vẻ nhu tình,
tiếp đó trong ánh mắt không hiểu của Sắc Không, không ngờ Chung Sơn chậm rãi nhắm mắt, dường như đang nhớ lại điều gì vậy.
Di Thiên Thánh nhân cổ quái nhìn một màn này. Chung Sơn hắn đúng là cuồng! Hắn đang tìm chết?
Huyễn Cơ không hiểu nhìn về phía Chung Sơn, muốn quát Chung Sơn tỉnh lại, nhưng mà vẫn nhịn không kêu lên.
– Chung Sơn, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi, ngươi cầu xin ta cũng vô
ích, ta không có khả năng buông tha ngươi, ngươi còn có di ngôn gì? Sắc
Không hiện tại tâm tình tốt kêu lên.
Cả đời này, Chung Sơn gây cho Sắc Không nhiều khuất nhục lắm, mỗi một
lần nhìn thấy Chung Sơn liền kinh sợ một lần, Sắc Không đối với Chung
Sơn đã sớm hận đến phát bệnh rồi, nếu như trước lúc Chung Sơn chết làm
nhục hắn một phen, vậy thì rất hoàn mỹ.
Chung Sơn nhắm mắt, một lát sau, hai mắt đột nhiên mở ra.
Mà vừa mở, hai mắt Chung Sơn cũng trở nên linh hoạt, sắc bén lên, nhìn
Sắc Không, khóe miệng lộ ra cười lạnh nói: – Di ngôn? Chỉ bằng ngươi?
Chê cười!