– Di ngôn? Chỉ bằng ngươi? Chê cười!
Trong mắt Chung Sơn lóe lên một cổ khinh thường, Sắc Không là Hồng Quân?
Nếu thật sự là Hồng Quân, Chung Sơn tự nhiên sẽ kiêng kỵ, dù sao danh
tiếng của Hồng Quân vẫn còn, thiên hạ đệ nhất nhân ban đầu, thời đại kia trực tiếp bị mệnh danh là thời đại của Hồng Quân.
Xưng hô như thế, không chỉ có riêng bởi vì thực lực mà có thể có. Thiên
hạ đệ nhất nhân, đó vô luận là mưu kế, thực lực, nội tình cũng là người
thứ nhất mới có thể được thiên hạ xưng hô thế này.
Chín đại Thánh nhân ở Dương gian, Hồng Quân chỉ huy các thánh, cho dù
không nghe lời Di Thiên, cũng không dám tạo ra phong mang gì, cam nguyện trốn vào hàng ngàn tiểu thế giới.
Một quyết định, bầy thánh cam nguyện tới chịu chết. Đây chính là Hồng Quân.
Khí phách bực nào? Nhân vật bực nào?
Một thiên hạ đệ nhất nhân như vậy, sao có thể là Sắc Không? Sắc Không bỉ ổi như vậy?
Quả thật, Sắc Không rất biết ẩn nhẫn, rất hiểu chuyện dựa thế, nhưng hắn không có khí phách như Hồng Quân lão tổ.
Nổi danh khắp thiên hạ, cho dù vài chục vạn năm sau khi vẫn lạc vẫn khiến thiên hạ kính sợ như cũ. Sắc Không có như vậy sao?
Bất kể Sắc Không cùng bản thể Hồng Quân giống nhau bao nhiêu, cho dù
truyền thuyết Hồng Quân mượn con trùng để sống lại lần nữa, Chung Sơn
cũng không tin. Chung Sơn tuyệt không tin tưởng Sắc Không chính là Hồng
Quân.
Căn bản là hai loại hình nhân vật, cho dù là đối với Chung Sơn, hiện tại Hồng Quân cũng là nhân vật cực kỳ kính nể, sao lại là loại hạng người
đầu trâu mặt ngựa, bắt nạt kẻ yếu này?
Sắc Không tuyệt đối không phải là Hồng Quân.
Nếu không phải là Hồng Quân, Chung Sơn còn cần gì e ngại?
Lực lượng của Hồng Quân? Lực lượng là vật chết, “người” mới là căn bản,
nhân vật như thế cho dù nắm giữ lực lượng của Hồng Quân, xa xa cũng
không thể xuất ra một phần vạn của Hồng Quân.
Sắc Không không có đợi đến khi Chung Sơn khuất nhục cầu xin tha thứ, trên mặt tối sầm. Nhất thời tức giận, gào lên:
– Tốt, tốt, tốt, Chung Sơn, ta xem ngươi mạnh miệng đến khi nào?
Khi nói chuyện, Xuân Thu Sách trong tay vung lên, một đạo bạch quang quét về phía Chung Sơn.
Bạch quang phớt qua không gian, không gian khe khẽ rung động.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn, bạch quang ầm ầm nổ nát vụn, trong hư không,
một thanh trường kiếm màu tím xẹt qua, vô tận kiếm khí thô bạo bỗng
nhiên xuất hiện. Dưới chân Chung Sơn nhất thời xuất hiện một quái vật
lớn.
– Y nha!
Một tiếng như tiếng trẻ con reo hò, Bát Cực Thiên Vĩ hất tám cái đuôi to ngất trời của nó ra, như tám thiên trụ lay động, tràn đầy một cổ khí
tức bá đạo.
8 loại màu sắc đan vào, cực kỳ chói mắt, làm cho người ta nhìn vào, không nhịn được mà trầm mê.
Bát Cực Thiên Vĩ khổng lồ giống như thật lâu không có đi ra ngoài, mang
theo một cổ hưng phấn nhìn chung quanh một chút. Nhưng rất nhanh, ánh
mắt của Bát Cực Thiên Vĩ đã tập trung vào Sắc Không ở đối diện.
– Y nha, y nha, y nha…
Kích động trước đó chưa từng có, hai ánh mắt đen như bảo thạch của Bát
Cực Thiên Vĩ phóng ra quang mang rực rỡ trước nay chưa từng có. Nhìn
chằm chằm Sắc Không, thật giống như nước miếng cũng muốn chảy ra.
Nhìn tôn ‘Thần’ trước mắt kia một chút, toàn thân cũng là lực lượng cao
cấp, tay trái một cái, tay phải cũng là một cái, thậm chí ánh mắt của
Bát Cực Thiên Vĩ cực kỳ xảo trá, còn chứng kiến tiểu cầu bọc trong ngực
Sắc Không, mà trọng yếu hơn là năng lượng bạo phát trong cơ thể người
trước mắt không có giới hạn.
– Y nha, y nha!
Bát Cực Thiên Vĩ gấp rút muốn Chung Sơn để cho nó đi qua, đây là một
loại khát vọng bản năng. Bất quá, trước, khi Chung Sơn còn không có
quyết định, Bát Cực Thiên Vĩ chỉ có thể mang theo bản năng mà cầu mong.
Bất quá nhìn ánh mắt của Sắc Không cũng là vô cùng “hữu hảo”.
Danh tiếng của Bát Cực Thiên Vĩ, Sắc Không không thể nào không biết.
Khi nhìn đến ánh mắt vô cùng “hữu hảo” của Bát Cực Thiên Vĩ, toàn thân Sắc Không lại càng giật mình một cái.
– Muốn chết!
Sắc Không bị cảm giác này chọc giận. Vung Nguyên Thủy Phiên lên, phong
vân biến sắc, môi trường bốn phía nhất thời hóa thành vô tận hỗn độn.
Đại lượng mây mù màu xám tro hiện ra, từng đạo kiếm khí Hỗn Độn lấy một
cổ hủy diệt đại hủy diệt bắn tới Chung Sơn.
Bành!
Kiếm khí Hỗn Độn bắn tới, bốn sát đạo kiếm khí Tru Lục Hãm Tuyệt nghênh
đón, trong lúc nhất thời, bốn phương tám hướng ầm ầm va chạm mạnh.
Bốn phía vốn là đã bị chiến đấu của vô số cường giả làm cho sơn băng địa liệt, nhất thời lại nghênh đón một cổ cự lực quét qua.
Bát Cực Thiên Vĩ trưởng thành, không phải là chỉ cần lực lượng là được,
càng nhiều hơn nữa là lực lượng phẩm cấp, nếu không, cứ nuốt tiên thạch
không phải là được sao?
Kể từ sau khi nuốt Địa Thư, nuốt pháp bảo của Thánh nhân, Bát Cực Thiên
Vĩ càng cường đại, bốn cái đuôi Tru Lục Hãm Tuyệt lại càng dần dần có
khí diễm của pháp bảo của Thánh nhân năm đó, dĩ nhiên còn kém rất nhiều, nhưng ít nhất cảm giác được pháp bảo của Thánh nhân.
Kiếm khí của tứ đại hung kiếm dâng lên, nhất thời ngăn chặn một lớp kiếm khí Hỗn Độn.
– Sắc Không!
Chung Sơn gào to một tiếng.
Sắc Không ngẩng đầu nhìn về phía Chung Sơn, nhưng một khắc này, ánh mắt của Chung Sơn lại nhắm lại một cái.
– Hung Đồng tuyệt thế! Mở!
Chung Sơn gào to một tiếng.
Chung Sơn không hãi sợ Sắc Không, Chung Sơn không tin hắn là Hồng Quân,
không có nghĩa là Chung Sơn sẽ không coi trọng Sắc Không, nói một cách
khác, mỗi một lần Chung Sơn chiến đấu cũng sẽ cực kỳ coi trọng. Cuộc
chiến sinh tử, tử sinh chi địa, tuyệt không thể qua loa chút nào.
Hung Đồng vừa mở, một đạo lam quang bắn về phía Sắc Không.
– Hừ! Sắc Không lật tay một cái, một đạo màn sáng màu tím xông về lam quang của Hung Đồng.
– Hô!
Màn sáng màu tím căn bản ngăn không được lam quang của Hung Đồng, trong chớp mắt, lam quang bắn vào trong cơ thể Sắc Không.
Mặt Sắc Không liền biến sắc, nhưng hiện bản thân cũng không có biến hóa chút nào a?
Chung Sơn hắn gạt ta? Mặc dù Sắc Không không thấy có dị thường, nhưng trong lòng vẫn nặng trình trịch.
Lấy tay vung lên, Nguyên Thủy Phiên xông lên trời, hóa thành kiếm khí
Hỗn Độn mấy chục vạn dặm, che khuất bầu trời, như mưa phủ xuống, không
ngừng cuồng bạo.
– Y nha, y nha!
Bát Cực Thiên Vĩ gấp gáp, bởi vì Bát Cực Thiên Vĩ thấy Nguyên Thủy Phiên thoát khỏi bàn tay Sắc Không, muốn xông lên trời nuốt Nguyên Thủy
Phiên, nhưng Chung Sơn vẫn sững sờ không cho phép.
Đứng lên Bát Cực Thiên Vĩ phóng đi về phía Sắc Không.
Huyễn Cơ lưu tại bên ngoài, mục đích là giúp Chung Sơn coi chừng bốn phía có thể có người đánh lén.
Oanh!
Tru Tiên Kiếm cùng Xuân Thu Sách, một cái hắc động khổng lồ hiện ra.
Sắc Không mang theo một cổ hung ác, mở Xuân Thu Sách ra, hiển thị rõ uy
lực pháp bảo của Thánh nhân, hóa ra vô tận Hạo Nhiên Chính Khí kiếm quét về phía Chung Sơn.
Trong lúc nhất thời, kiếm khí Hỗn Độn, Hạo Nhiên Chính Khí kiếm xoắn
khắp hư không, lấy trạng thái đại hủy diệt chém về phía Chung Sơn đang
nghênh đón.
Sắc Không lại đánh ra đại lượng pháp quyết toái hư không, như gió bão mưa rào công kích Chung Sơn ở trung tâm.
Hai cái pháp bảo của Thánh nhân cộng thêm lực lượng của Hồng Quân, đây
là trùng kích bất khả tư nghị, cho dù Chung Sơn, giờ phút này cũng không khỏi không thể không lấy Bát Cực Thiên Vĩ bảo vệ quanh thân.
Trên người Bát Cực Thiên Vĩ, cũng là bị đâm cho thất linh bát lạc, Bát
Cực Thiên Vĩ thể chất cường đại, nhưng cuối cùng còn chưa tới tình trạng bất tử bất diệt, thậm chí sinh ra hiện tượng giống máu ứ đọng.
Nhưng Bát Cực Thiên Vĩ vẫn phóng đi về phía Sắc Không.
Kiếm khí Hỗn Độn, Hạo Nhiên Chính Khí kiếm, cộng thêm pháp quyết chính
mình phóng ra, hiện tại Sắc Không tràn đầy ý sướng khoái, lực lượng của
thiên hạ đệ nhất nhân quả nhiên không giống bình thường, cho dù xuất thủ không ngừng nghỉ, lực lượng trong cơ thể cũng là liên tục không ngừng.
Chung Sơn thậm chí bị đánh cho co đầu rút cổ.
Trong lòng Sắc Không nhất thời có vô hạn thư sướng, chính là muốn cảm giác như vậy.
Nơi xa, trong khắp ngõ ngách, ánh mắt Di Thiên gắt gao nhìn chằm chằm
chiến trường. Nhìn chiến trường, vẻ mặt Di Thiên cổ quái, thật giống như cực kỳ kinh ngạc về tình hình trước mắt.
– Sắc Không? Quả nhiên không phải là Hồng Quân. Bất quá, lực lượng Hồng
Quân lưu lại cũng là khổng lồ, một Cổ Tiên nho nhỏ, không ngờ sau khi
thu cổ lực lượng này, thực lực nhảy lên tới Tổ Tiên, không, thậm chí
không kém gì ta, đây chính là hậu thủ Hồng Quân lưu lại sao? Đáng tiếc
bị Sắc Không hưởng thụ. Sắc Không này xác thực sẽ không điều khiển hoàn
mỹ, đối phó Chung Sơn cần nhiều Pháp bảo như vậy sao? Chỉ cần một cái
cũng đủ, đáng tiếc kinh nghiệm chiến đấu của hắn quá ít, nhiều trọng bảo như vậy, chính là ta cũng không có, cư nhiên bị một Cổ Tiên nho nhỏ
chiếm được.
Di Thiên Thánh nhân vừa cảm khái vừa ghen tỵ. Sắc Không này lại có vận tốt như vậy.
– Chung Sơn? Ngươi nhất định phải chết, tuy là Bát Cực Thiên Vĩ quỷ dị
khó lường, trưởng thành đến hôm nay, vẫn không thể nào là đối thủ của
Sắc Không! Không ngờ thể hiện? Như vậy chỉ biết sẽ chết nhanh hơn!
Di Thiên Thánh nhân lộ ra một tia cười lạnh.
Nơi xa, Huyễn Cơ luôn luôn kiểm tra bốn phía, Thánh nhân dù sao có thủ
đoạn của Thánh nhân, dưới sự cố ý ẩn náu của Di Thiên, Huyễn Cơ cũng
không thể tìm được Di Thiên.
Bất quá, Huyễn Cơ vẫn phải không ngừng dò xét bốn phía, về phần chiến
đấu trước mắt, Huyễn Cơ không có lo lắng chút nào, giống như tín nhiệm
của vô số quân thần Đại Tranh đối với Chung Sơn, cũng là mù quáng, nếu
Chung Sơn xuất chiến, vậy không có khả năng bại.
Một thời gian ngắn khi Bát Cực Thiên Vĩ chịu đủ tàn phá, Bát Cực Thiên
Vĩ rốt cục chịu đựng áp lực vô biên đi tới Xuân Thu Sách. Giờ phút này,
Xuân Thu Sách đã mở rộng ra, từng dãy thẻ tre nổi lên số lớn Nho văn,
Nho văn toả ra bạch quang, vô số Hạo Nhiên Chính Khí kiếm bắn ra, uy lực mênh mông.
Bát Cực Thiên Vĩ trừng tròng mắt, trở nên to lớn, cái miệng to lớn mở ra, muốn nuốt Xuân Thu Sách.
– Ha ha ha ha!
Sắc Không lộ ra một nụ cười to giễu cợt.
Bởi vì theo Bát Cực Thiên Vĩ trở nên to lớn, Xuân Thu Sách biến thành
lớn hơn nữa, như lấp kín thiên địa, xông thẳng lên trời, miệng Bát Cực
Thiên Vĩ lớn hơn nữa cũng không thể nuốt được.
Huống chi, hình thể Bát Cực Thiên Vĩ biến đổi lớn, phòng ngự trên người
sẽ tương đối phân tán, từng đạo kiếm khí Hỗn Độn cùng Hạo Nhiên Chính
Khí kiếm đã có thể dần dần phá da của Bát Cực Thiên Vĩ.
– Y nha, y nha!
Bát Cực Thiên Vĩ nôn nóng, hiển nhiên không dám biến lớn nữa. Chỉ có lấy Tru Tiên Kiếm hung hăng vọt tới Xuân Thu Sách, nhưng Xuân Thu Sách cuối cùng vẫn là pháp bảo của Thánh nhân, há lại dễ dàng rách nát như vậy?
Một đạo vách ngăn thiên địa, tách Sắc Không ra, để cho Sắc Không ở vào
thế bất bại.
– Chung Sơn, quái vật kia của ngươi còn muốn nuốt bảo vật của ta? Ngươi nuốt đi? Nuốt nữa đi! Ha ha ha!
Sắc Không đứng ở phía sau Xuân Thu Sách, trên mặt hiện lên sắc mặt tiểu nhân đắc chí.
Phía trên Bát Cực Thiên Vĩ, hai cái đuôi như mui xe Đế Vương che kín Chung Sơn, ngăn trở bên ngoài uy hiếp bên ngoài Chung Sơn.
Bát Cực Thiên Vĩ bởi vì ăn không được Xuân Thu Sách mà vô cùng nôn nóng, nhưng Chung Sơn cũng là cực kỳ tĩnh táo nhìn về phía trước. Đứng chắp
tay, Chung Sơn tìm được sơ hở của Sắc Không.
Mặc dù Chung Sơn tu hành hơn một nghìn năm, nhưng cả đời Chung Sơn chiến đấu vô số, ánh mắt tự nhiên cũng vô cùng sắc bén.
Chỉ có liếc mắt một cái đã đoán được Sắc Không không phải là Hồng Quân,
cũng chỉ có liếc mắt liền nhìn ra Sắc Không không cách nào điều khiển
lực lượng của lực lượng một cách hoàn mỹ. Sắc Không chiến đấu vẫn còn
quá ít.