“Cô!” Không ngờ Thư Tình lại ghi âm cuộc điện thoại tối qua của cô ta, Hạ Tinh Tinh cắn môi, muốn phản bác, “Hoắc tổng, không phải vậy, anh đừng tin Thư Tình, thật ra…”
Thư Tình nở nụ cười lãnh đạm, ngắt lời Hạ Tinh Tinh, “Thư ký Hạ, chắc không phải cô muốn nói, đoạn ghi âm này là giả đó chứ? Là tôi thuê người làm? Thật ra rất đơn giản, chỉ cần tìm chuyên gia kiểm tra một chút là biết thật hay giả ngay thôi.”
Mặt Hạ Tinh Tinh trắng bệch, vốn dĩ cô ta định nói đoạn ghi âm này là giả, là Thư Tình vu oan cô ta, nhưng Thư Tình nói như vậy, cô ta không nói được gì nữa.
Lỡ như Hoắc Vân Thành thật sự tìm chuyên gia đến kiểm tra, vậy phải làm sao?
“Tôi…” Hạ Tinh Tinh gian nan mở miệng, lại nghe thấy Hoắc Vân Thành trầm giọng nói, “Xin lỗi Thư Tình.”
Thư Tình có chút ngạc nhiên, cô vốn nghĩ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, dù sao Hạ Tinh Tinh cũng là nhân viên lâu năm của Hoắc Thị, mà Hoắc Vân Thành lại rất ghét cô.
Như vậy xem ra, Hoắc Vân Thành cũng không phải người không biết phân đúng sai.
Hạ Tinh Tinh lặng lẽ siết chắt tay, rất không tình nguyện nói với Thư Tình, “Xin lỗi.”
Thư Tình xoa xoa tai, “Cô nói gì vậy? Tôi không nghe rõ.”
Hạ Tinh Tinh cao giọng, “Xin lỗi!”
“Sau này tôi không muốn thấy chuyện này xảy ra nữa!” Thanh âm lạnh lùng của Hoắc Vân Thành lộ ra uy nghiêm vô hạn, Hạ Tinh Tinh không khỏi run lên.
Rời khỏi văn phòng tổng tài, Hạ Tinh Tinh hung hăng trừng mắt liếc Thư Tình một cái.
Không ngờ con nhỏ nhà quê này lại thông minh hơn cô ta tưởng, lần này cô ta không cẩn thận lại để cô ta mách lẻo tất cả với Hoắc Vân Thành.
Thù này, cô ta nhất định phải báo, tất cả những gì cô ta chịu hôm nay, nhất định sẽ trả lại cho Thư Tình cả vốn lẫn lời!
Đến giờ tan làm, Thư Tình tăng ca thêm một lát, kiểm tra số liệu Hạ Tinh Tinh giao cho xong mới về.
Ra khỏi tòa nhà Hoắc Thị, Thư Tình đang định bắt taxi thì một chiếc Rolls Royce đỗ bên cạnh cô.
Là xe của Hoắc Vân Thành.
“Lên xe.” Hoắc Vân Thành hạ cửa kính, nghiêng đầu nhìn Thư Tình một cái.
Thư Tình lùi về sau một bước, “Không cần, tôi tự bắt taxi về.”
Hoắc Vân Thành nhíu mày, trực tiếp mở cửa xuống xe, từ trên cao nhìn xuống Thư Tình, “Giờ này rất khó bắt taxi, tôi cũng không muốn nửa đêm lại đến công ty đón cô về chăm sóc cả đêm.”
Nhắc tới chuyện tối qua, Thư Tình tức giận trợn mắt với Hoắc Vân Thành, “Không phải đều tại anh cả sao!”
Hoắc Vân Thành ngẩn người, chuyện đêm qua liên quan gì đến anh?
“Chẳng lẽ anh không biết Hạ Tinh Tinh yêu thầm anh?” Thư Tình nhếch môi hỏi lại, nếu không phải vì Hoắc Vân Thành, sao Hạ Tinh Tinh lại coi cô là cái đinh trong mắt, muốn đuổi việc cô chứ?
Hạ Tinh Tinh thích thầm anh?
Hoắc Vân Thành luôn chậm chạp trong chuyện tình cảm, tim anh bị cô gái kia chiếm trọn, đối với những người phụ nữ khác, căn bản không thèm liếc một cái.
Nhưng đối với Thư Tình, anh nhướng mày khó hiểu, cười như không cười, “Sao vậy, cô ghen à?”
“Đồ thần kinh!” Thư Tình tức giận trừng mắt liếc anh một cái, xoay người rời đi, lại bị bàn tay to của Hoắc Vân Thành kéo lại.
Anh kéo cô vào xe, ngữ khí ra lệnh: “Ngồi yên!”
Không đợi Thư Tình kịp phản ứng lại, Hoắc Vân Thành đã ngồi vào ghế lái, khóa cửa xe, “Tôi đã hứa với ông nội rồi, ba tháng này tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô.”