Quả thật, người đàn ông này vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, khiến cho biết bao người phụ nữ mê đắm.
Tuy nhiên, trong đó không bao gồm Thư Tình.
Loại đàn ông tự cao tự đại lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi này, cô còn chướng mắt là đằng khác.
Quên đi, dù sao cô và anh cũng chỉ là một ván cược ba tháng mà thôi, qua ba tháng, bọn họ sẽ giải trừ hôn ước.
Anh có bao nhiêu hoa đào, thì liên quan gì đến cô?
“Bạch Tiêu Tiêu, tôi có chuyện muốn nói với Hoắc tổng.” Hạ Tinh Tinh nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ một cái, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông vạn người mê.
Bạch Tiêu Tiêu?
Thư Tình nhớ ra rồi, người phụ nữ này là trưởng bộ phận thiết kế của trang sức Thanh Diệu dưới trướng Hoắc Thị, nghe nói Bạch gia và Hoắc gia có chút giao tình, bởi vậy Bạch Tiêu Tiêu còn trẻ đã làm trưởng bộ phận.
“Tôi đang báo cáo với Hoắc tổng, thư ký Hạ không biết trước sau sao?” Bạch Tiêu Tiêu bất mãn nói.
Hoắc Vân Thành phía sau bước lên, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng thản nhiên đảo qua Thư Tình, hơi nhíu mày.
Người phụ nữ này không phải sáng nay gọi điện cho anh nói có việc sao?
Sao bây giờ lại khiến cả người nhếch nhác, còn làm Hạ Tinh Tinh nổi giận đùng đùng kéo đến đây.
Hoắc Vân Thành đưa bản thảo thiết kế cho Bạch Tiêu Tiêu, “Cô sửa lại một chút.”
“Vâng, Hoắc tổng.” Bạch Tiêu Tiêu gật đầu, nhận bản thảo thiết kế đứng một bên, nhưng không ra ngoài.
Sắc mặt Hoắc Vân Thành trầm xuống, “Chuyện gì?”
“Hoắc tổng, hôm nay Thư Tình vô cớ bỏ bê công việc, tôi tuyệt đối không cho phép một người vô kỷ luật như vậy tiếp tục ở lại bộ phận thư ký của chúng tôi.” Hạ Tinh Tinh hung hăng cáo trạng trước.
Nghe đồn, Thư Tình chỉ là vị hôn thư Hoắc lão gia tử ép hôn cho Hoắc Vân Thành, Hoắc Vân Thành không hề có tình cảm gì với cô, còn rất chán ghét cô, nếu cô ta có thể mượn cơ hội giúp Hoắc Vân Thành đuổi Thư Tình đi, Hoắc Vân Thành nhất định sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt khác xưa.
“Cô ấy có xin phép tôi.” Hoắc Vân Thành nghịch cây bút máy trong tay, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Hạ Tinh Tinh giật mình, khóe miệng giật giật, lại không biết nên nói gì.
Không phải nói Hoắc Vân Thành rất chán ghét vị hôn thê đến từ nông thôn này sao? Sao anh lại nói chuyện với cô?
“Được rồi, mấy người ra ngoài hết đi!” Hoắc Vân Thành kéo cà vạt, giọng điệu lạnh lùng mang theo mấy phần mất kiên nhẫn.
Hạ Tinh Tinh và Bạch Tiêu Tiêu xoay người ra đến cửa, Thư Tình hắng giọng, “Hạ Tinh Tinh, đợi một chút!”
Hạ Tinh Tinh dừng bước, “Làm gì?”
Ánh mắt Thư Tình trầm xuống, “Chuyện đêm qua, cô không định cho tôi một lời giải thích sao?”
“Chuyện đêm qua?” Ánh mắt Hạ Tinh Tinh xẹt qua một tia mất tự nhiên, hỏi ngược lại.
Cô cố ý nói muốn gửi số liệu cho tôi, bảo tôi ở lại công ty tăng ca, thật ra không hề có số liệu gì cần phải xử lý cả.” Thư Tình nheo mắt, “Cô cố ý để tôi ở lại công ty đợi cô cả đêm, không phải nên cho tôi một lời giải thích sao?”
Không ngờ Thư Tình lại nói chuyện tối qua trước mặt Hoắc Vân Thành, sắc mặt Hạ Tinh Tinh thay đổi, sau đó giả vờ bình tĩnh, “Thư Tình, cô đang nói gì vậy? Hôm qua tôi nói cô làm việc xong thì về nhà, nói gửi số liệu cho cô lúc nào? Cô nghe nhầm rồi!”
Thư Tình đã sớm dự liệu được Hạ Tinh Tinh sẽ không thừa nhận, chậm rãi lấy điện thoại ra, nhấn vài cái.
Giọng Hạ Tinh Tinh truyền ra từ điện thoại, “Tôi vừa nhận được điện thoại từ Trần tổng, nói còn một phần số liệu cần bổ sung, bây giờ tôi sẽ gửi cho cô, cô đợi một chút.”