Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân

Chương 34: 34: Anh Không Thể Thiếu Em



Quay trở về khách sạn, Lý Trân và Lôi Duật đứng yên tại chỗ, cúi nhìn mũi chân, ngước lên nhìn Tư Cảnh Nam dù một chút cũng không dám.
Lộ Khiết đứng bên cạnh đảo mắt nhìn tình huống diễn ra trước mà không khỏi nổi da gà.
“Ơ…ơ thật ra, chuyện này…” Nhìn vào bóng lưng của Tư Cảnh Nam, Lộ Khiết ấp úng lên tiếng.
Tư Cảnh Nam tay bỏ túi quần, anh đứng quay lưng với họ, ánh mắt nhìn ra ngoài ban công, đáy mắt sâu thăm thẳm.

Nghe tiếng Lộ Khiết cất lên nói, anh xoay người lại không ngó ngàng tới cô mà đanh giọng lên hỏi Lôi Duật và Lý Trân.
“Hai người đã học cách chống đối mệnh lệnh của tôi từ khi nào vậy?”
Trước sự tức giận của Tư Cảnh Nam, Lôi Duật không hề sợ hãi.

Bởi vì mình làm sai thì mình nhận lỗi, vả lại Lôi Duật trước giờ chưa phải chưa từng chứng kiến cơn thịnh nộ của Tư Cảnh Nam nên đứng trong hoàn cảnh này Lôi Duật không hề hấng gì mà trực tiếp chịu phạt.
“Lão đại, là do tôi bất cẩn!” Lôi Duật tiến lên trước một bước, anh cúi nhẹ đầu, nhỏ giọng cất tiếng.
Lộ Khiết nhìn vào đáy mắt của anh, cô nhận ra lửa giận trong mắt của anh đang sắp phun trào.

Mà trong chuyện này là do cô đề nghị Lôi Duật và Lý Trân làm như vậy nên cô cũng góp không ít tội.
Trước khi Tư Cảnh Nam cất tiếng Lộ Khiết đã kịp nhanh nhẹn nói trước.
“Không phải tại Lôi Duật.

Là do em bảo cậu ấy nhường cho em tham gia.

Anh đừng trách Lôi Duật.” Lộ Khiết bước tới đứng trước Tư Cảnh Nam, nhíu mày, nhìn anh nhẹ giọng nói.
Mặc dù anh vẫn còn đang rất tức giận nhưng sẽ không làm gì thái quá trước mặt Lộ Khiết.

Tư Cảnh Nam hừ lạnh rồi quay sang nhìn Lôi Duật và Lý Trân đang đứng bất động ở đó, anh lạnh nhạt nói:”Hai người ra ngoài đi! Lộ Khiết ở lại!”
Sau khi Lôi Duật rời đi, Lộ Khiết nhìn Tư Cảnh Nam cười trừ nhưng khuôn mặt của Tư Cảnh Nam cứ như bị dán keo, giữ nguyên một thái độ lạnh lẽo kể từ biết chuyện cho tới giờ.
Nhìn thấy biểu cảm của anh vẫn không chút thay đổi, Lộ Khiết ngừng cười, cô đi tới trước mặt anh, bĩu môi nói:”Anh vẫn còn giận à?”
“Em có biết mình đang làm gì không hả? Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?” Tư Cảnh Nam cau chặt mày, buông lời chất vấn cô.

“Không phải em vẫn bình an đứng trước mặt anh đây sao?”
Tư Cảnh Nam nhất thời không biết nên chất vấn cô thế nào nữa, bởi vì anh không nỡ lớn tiếng với cô.

Tư Cảnh Nam thở nhẹ rồi ôm giật cô vào lòng, anh ôm cô chặt đến mức khiến cô không thể thở nổi, nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
“Em sẽ không biết được vừa nãy anh đã trải qua chuyện này như thế nào đâu! Tại sao em lại mạo hiểm như vậy hả?” Tư Cảnh Nam mím môi, hạ thấp giọng hết mức có thể để ôn nhu với cô.
Đúng vậy, cô không hề biết Tư Cảnh Nam đã lo sợ thế nào? Khi nhận được tin người trong xe đua đó chính là Lộ Khiết, mà trận đua này có thể phải dùng cả tính mạng của bản thân để đánh đổi lấy.

Lúc đó, Tư Cảnh Nam đã hoàn toàn bất lực, khung cảnh cái chết cận kề cô lại khơi gợi cho anh nhớ đến đêm định mệnh của hai mươi ba năm trước.

Anh chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị lôi đi và bị giết trước ngay trước mặt anh, lúc đó anh không biết làm gì ngoài khóc và muốn lao đến với cha mẹ mình.

Cũng giống như bây giờ, tuy khác bối cảnh nhưng cái chết của họ sẽ khiến anh đau khổ giống nhau, anh sợ sẽ đánh mất người quan trọng nhất của mình thêm một lần nữa.
Bởi vì anh đã yêu cô.
Lộ Khiết choàng tay ôm lấy anh, nhắm mắt tựa vào lồng ngực ấm áp của anh.
“Xin lỗi! Vì đã khiến anh lo lắng tới vậy.

Em chỉ muốn chứng minh rằng em không phải người vô dụng, không phải người thừa thải trong suy nghĩ của anh.”
“Ai nói em vô dụng.” Tư Cảnh Nam thắc mắc hỏi lại, vì những lời Lộ Khiết nói ra ắt có nguồn gốc, nguyên do của nó.
“Không ai cả.” Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Lô hàng này anh có thể không cần nhưng anh không thể thiếu em.” Tư Cảnh Nam trầm giọng cất tiếng, đáy mắt sâu vô định chợt nhắm lại, anh gục đầu lấn mặt vào tóc cô, dịu dàng ôm cô.

Kết thúc cuộc đua xe lần này, khiến tất cả mọi người không khỏi trầm trồ về Lộ Khiết và có một cái nhìn hoàn toàn khác về cô.

Nguy hiểm hay có lợi vốn không ai sẽ biết được.
Ngay cả chính bản thân Lôi Duật cũng rất bất ngờ về khả năng của cô, tài năng của cô còn vượt trội hơn cả anh nữa vậy thì sao không thể khiến Lôi Duật thần tượng cô được chứ?
Đứng trong một thang máy rộng rãi, Lôi Duật hất mặt nói với Lý Trân.

“Lý Trân! Cô nghĩ xem, rốt cuộc cô gái tên Lộ Khiết đó rốt cuộc là ai, xuất thân từ đâu? Nhìn qua loa hay chăm chú thì cô ta cũng giống như một phụ nữ bình thường, nhận thức y học thì không nói tới nhưng còn về mấy lĩnh vực khác thì lại vượt trí tưởng tưởng như vậy.

Cô có thấy cô ta bình thường không?”
Lý Trân cười cười đáp lại:”Đôi khi anh cũng không nên nhìn vào vẻ bề ngoài để đánh giá tài năng hay nhân phẩm của một người được.

Còn đối với Lộ Khiết, tôi nghĩ cô ấy là một người tốt bụng thật, tài năng như vậy thì càng xứng với lão đại.

Không phải sao?”
Lôi Duật suy nghĩ, anh cảm thấy Lý Trân nói cũng có lý, thế là anh không bận nói nhiều về chuyện Lộ Khiết nữa, anh quay sang nhìn Lý Trân:”Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!”
“Ừm.” Lý Trân cười nói.
“Đinh!” Âm thanh êm tai từ thang máy phát ra, Lôi Duật nhanh nhẹn bước ra trước để lại ở phía sau là hình bóng Lý Trân đang chậm rãi từng bước đi ra.
Cuộc đua lần này, Lý Trân không ngờ rằng Lộ Khiết lại bình an vô sự trở về mà vả lại cô còn là người thắng cuộc.

Đồng nghĩa với việc, Lộ Khiết không dễ đối phó như những gì Lý Trân nghĩ.
Lý Trân xiết chặt tay, khuôn mặt u lãnh, tràn đầy tia sát khí:”Lộ Khiết, xem ra tôi đã đánh giá cô quá thấp rồi.

Nhưng thời gian sau này ắt hẵng còn dài, tôi sẽ từ từ đấu với cô.”
….
Sau khi đã dùng cơm, Lộ Khiết lăn ra giường ngủ một giấc cho đến chiều mới thức dậy.

Thường thì, Lộ Khiết sẽ không ngủ trưa đâu nhưng do lần này cô khá mệt vì cuộc đua lúc sáng nên mới ngả lưng nghỉ ngơi thôi.

Lộ Khiết khẽ mở mắt thì thứ mà cô thấy đầu tiên là chiếc đèn thủy tinh được thiết kế vô cùng sang trọng và theo phong cách quý tộc được treo cố định trên trần nhà.
Cô cười cười, vươn tay lên cao rồi ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh thì không thấy Tư Cảnh Nam đâu, cô đoán chắc rằng anh đang bàn công việc làm ăn với lão người Đức kia.

Lộ Khiết tính đứng dậy rồi đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt nhưng vừa mới đặt chân xuống sàn thì một cuộc gọi gọi tới chắn ngang hành động của Lộ Khiết lại.
Cô cầm lấy chiếc máy thì nhận ra người gọi tới là Tuyết Linh, Lộ Khiết không nghĩ nhiều liền nhấc máy.
Phía đầu giây bên kia phát ra một giọng nói hậm hực, tràn đầy sự tức giận khiến Lộ Khiết phải đưa điện thoại ra một khoảng xa để tránh bị ù tai.
“Này, Lộ Khiết cậu đang làm cái gì vậy hả? Lại ngựa quen đường cũ nữa phải không?”
Nghe những câu hỏi của Tuyết Linh, Lộ Khiết cau mày suy nghĩ:”Chẳng lẽ cậu ấy biết hết rồi sao?”
Lộ Khiết áp sát điện thoại vào tai, mỉm cười thân thiện, nhanh nhẹn cất giọng nói, không để vấp từ nào:”Tuyết Linh, cậu đang nói gì vậy? Mình không hiểu.

À mà cậu sao rồi, mấy ngày hôm nay không gặp cậu mình rất nhớ rất nhớ cậu đấy!”
“Thôi, đừng có đánh trống lảng nữa.

Có phải ngày hôm nay có phải cậu lại tham gia cuộc đua xe gì đó nữa không?” Giọng nói Tuyết Linh mang đầy vẻ hình sự, nói với Lộ Khiết.
Cô tròn mắt bất ngờ trong vài giây, trong chuyện này chỉ có Lôi Duật, Lý Trân, Tư Cảnh Nam và Tân Trạch biết.

Nhưng bây giờ cả Tuyết Linh cũng biết được nữa, chắc chắn là một trong bốn người này đã nói gì đó với Tuyết Linh.

Suy cho cùng người quen biết Tuyết Linh trong bốn người này chỉ có mỗi Tân Trạch là thân nhất, vả lại anh ta đang có ý định sẽ theo đuổi Tuyết Linh.Lẽ nào anh ta đã gọi cho Tuyết Linh và thông báo với cô ấy chuyện này để lấy lòng tin từ Tuyết Linh? Tân Trạch cậu hại chết tôi rồi! Lộ Khiết suy nghĩ nhanh nhẹn rồi mới trả lời Tuyết Linh:”Haizz…không có chuyện đó.

Ai nói với cậu vậy?”
“Cậu quên chuyện của mấy năm trước rồi sao? Cậu suýt nữa thì bỏ mạng vì cái cuộc đua này đấy, biết không?” Tuyết Linh thở dài, hạ hỏa nói.
Tất nhiên Lộ Khiết biết.

Vài năm trước đây, Lộ Khiết cũng đã từng tham gia cuộc đua tương tự, trong đó cũng có Ely, đáng lẽ ra người dành giải quán quân năm đó là cô chứ không phải Ely.

Chỉ có điều là Ely xuất thân từ tổ chức xã hội đen Hàn Long Bang ở Hồng Kông, kĩ năng thì có thật nhưng cô ta vốn không tự tin lắm nên đã nhờ vào người ở tổ chức giúp đỡ, bọn họ bày trò với xe của các tay đua khác và trên trường đua nếu kế hoạch trước đó thất bại và trong đó có cả Lộ Khiết.

Do đó, ngày hôm đó, các tay đua khác đa số đều đã bỏ mạng nhưng còn Lộ Khiết vì đã quen thuộc nên cũng tránh được vòng tay của tử thần.

Ngày hôm nay nghĩ lại, cô càng cảm thấy thích hơn vì chính tay cô đã trả được mối thù năm xưa, không biết Ely giờ ra sao rồi nhưng chắc sẽ không đến nỗi phải chết đâu nhỉ?
Lộ Khiết cười hì hì, an ủi Tuyết Linh nguôi giận:”Thôi được rồi! Linh Linh, đừng giận nữa.

Mình hứa sau này sẽ không có chuyện này xảy ra nữa.”

“Cậu nói thật chứ?” Tuyết Linh cau mày, nghi hoặc.
“Thật.

Cậu không tin mình à?” Lộ Khiết gật đầu, hết sức thành tâm nói.
“Được rồi.

Mình tin cậu.”
“Tiểu Khiết à!” Tuyết Linh khẽ gọi cô, giọng mang nặng thâm trầm.
“Sao vậy?”
“Chuyện cậu tìm hiểu thế nào rồi?”
Nghe Tuyết Linh nhắc tới, Lộ Khiết ngưng cười, lúc này cô mới ngộ ra rằng những ngày trước đây, cô dường như đã đi sâu vào ái tình, đã động lòng với Tư Cảnh Nam nên đã không còn suy nghĩ đến chuyện này nữa.

Bây giờ suy nghĩ lại, Lộ Khiết có chút chột dạ, cô không nói gì trong một khoảng thời gian dài.
“Lộ Khiết, nếu cậu không tìm ra được gì thì nên rút lui đi!”
“Linh Linh, chỉ sợ rằng mình không làm được.” Lộ Khiết nhẹ giọng, mang tâm tư buồn buồn nói với Tuyết Linh.
“Có phải cậu đã yêu Tư Cảnh Nam rồi không?”
“Phải.” Lộ Khiết dứt khoác trả lời, cô không muốn che giấu ai hay lừa dối chính bản thân mình nữa.

Cô yêu Tư Cảnh Nam là sự thật.
Nghe xong câu khẳng định từ Lộ Khiết, Tuyết Linh thở nhẹ, cô suy nghĩ lại chuyện vừa rồi mà Tân Trạch đã kể cho mình nghe về chuyện của Lộ Khiết, Tư Cảnh Nam đã vô cùng lo lắng và nổi cơn thịnh nộ với trợ thủ của mình.

Mặc dù, cô chưa từng gặp mặt, nói chuyện với Tư Cảnh Nam bao giờ nhưng hành động đó của anh đã một phần nào chứng minh được sự quan tâm của anh đối với cô bạn thân của mình.

Tuyết Linh chợt thay đổi tâm trạng, cô trở nên vui vẻ với Lộ Khiết:”Tiểu Khiết này! Cậu ở đó nhớ giữ gìn sức khỏe đấy! Thời tiết ở đó lạnh lắm, nhớ đừng để bị cảm.”
“Mình biết rồi! Linh Linh cậu đúng là chị em tốt của mình.”
Tuyết Linh mỉm cười định nói gì đó với Lộ Khiết nhưng đột ngột một cuộc gọi khác đã gọi đến máy cô, đó là cuộc gọi đến từ Tô Yến – người thay cô quản lý YT.
“Tiểu Khiết! Mình có việc cần phải giải quyết, mình gọi lại cho cậu sau nha?”
“Ừm…được rồi! Tạm biệt!”
“Tạm biệt.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương