Tuyệt phẩm nhân sinh

Chương 26: Trưởng hội phụ nữ!



“Anh Nhị Hỉ… Anh, anh cầm lấy tay em rồi…”, Triệu Nhã Lệ thẹn đỏ mặt, nói không nên lời.

“À… Xin, xin lỗi nhé…”, Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, vội thả tay ra.

Triệu Nhã Lệ thấy Lưu Nhị Hỉ đã thả tay, cũng vội vàng buông cốc trên tay ra, cốc nước bạc hà đầy ụ đổ một phát vào người Lưu Nhị Hỉ.

Nước đổ đúng vào bắp đùi Lưu Nhị Hỉ, không chệch phát nào, ai không biết còn tưởng hắn vừa tè ra quần.

“Xin, xin lỗi, anh Nhị Hỉ, em, em không cố ý…”, Triệu Nhã Lệ ngây ra, lên tiếng xin lỗi.

“Không sao, Nhã Lệ, em lấy cho anh ít giấy để lau đi…”, Lưu Nhị Hỉ cố nhịn cơn đau bỏng rát do nước nóng, vội vàng nhẹ nhàng an ủi cô bé.

Triệu Nhã Lệ hoang mang lấy cuộn giấy vệ sinh vội ngồi xổm xuống, lau nhẹ nơi quần ướt sũng của Lưu Nhị Hỉ.

Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ nóng bỏng, chợt phát hiện ra áo Triệu Nhã Lệ trễ xuống hơn nửa, hai cái bánh bao thịt phát triển rất tốt trước ngực kia được chiếc áo ngực đen quây lấy, tạo nên một khe rãnh sâu thẳm.

Không ngờ Triệu Nhã Lệ tuổi còn nhỏ mà chỗ đó lại dậy thì tốt thế, không biết làm thế nào hay vậy.

Triệu Nhã Lệ cúi đầu, vô cùng chuyên chú, dường như không phát hiện ánh mắt Lưu Nhị Hỉ lúc này.

“Anh Nhị Hỉ, xin lỗi nhé, em còn tưởng anh sẽ cầm lấy cái cốc…”

“Không sao, Nhã Lệ, chuyện này cũng tại anh không cầm chắc…”, Lưu Nhị Hỉ vuốt nhẹ mái tóc Triệu Nhã Lệ, cưng chiều nói.

Vẻ mặt Lưu Nhị Hỉ đột nhiên cứng lại, chỗ đó không biết truyền từ đâu đến cảm giác ma sát.

Cúi đầu nhìn mới phát hiện hóa ra cô bé ngốc đang dùng giấy lau lên lau xuống chỗ đó.

Bàn tay nhỏ mềm mại ma sát nhẹ nhàng cách một lớp quần bò trên người Lưu Nhị Hỉ, một cảm giác kỳ diệu khó mà diễn tả thành lời làm hắn giật nhẹ người, cậu bé mạnh mẽ thức tỉnh.

“Anh Nhị Hỉ, anh, sao chỗ này của anh lại cứng rồi, không phải nó không dùng được sao…”

Mặt Triệu Nhã Lệ ửng hồng, không kìm được e thẹn hỏi. Nghe người trong thôn nói cái đó của Lưu Nhị Hỉ sớm đã không dùng được, sao bây giờ lại có phản ứng cơ chứ.

Triệu Nhã Lệ sớm đã qua cái tuổi không hiểu chuyện, nhìn đường nét to lớn cửng lên trong quần Lưu Nhị Hỉ, trái tim thiếu nữ bỗng chốc đập liên tục không ngừng, nếu vậy có phải anh Nhị Hỉ có thể lấy vợ rồi đúng không…

“Khụ khụ…”, Lưu Nhị Hỉ ngại ngùng ho khan mấy tiếng, nói bừa: “Nhã Lệ, có khi là nó thấy em xinh đẹp quá nên mới trở nên cứng thế đấy…”

Ánh mắt Triệu Nhã Lệ lộ ra tia khát vọng, cô lớn chừng này rồi mà chưa từng thấy cái đó của đàn ông bao giờ, liền đỏ mặt, dùng bàn tay mềm mại bạo dạn nắm chặt nơi lồi lên chỗ quần Lưu Nhị Hỉ.

“Anh Nhị Hỉ, em nghe mấy cô trong thôn nói, thứ đó của đàn ông càng lớn thì con gái càng mê, anh Nhị Hỉ, chỗ này của anh có to không…”, ánh mắt Triệu Nhã Lệ mơ màng, đỏ mặt hỏi Lưu Nhị Hỉ.

“Nhã Lệ, anh… anh cũng không biết, có lẽ là cũng tạm được…”

“Thế anh Nhị Hỉ, có thể cho em xem một chút được không…”, Triệu Nhã Lệ mặt nóng ran, đột nhiên hỏi một câu như bị ma sai quỷ khiến.

“A… Như thế không tốt lắm đâu nhỉ, Nhã Lệ, nếu để mẹ em biết thì anh xong đời rồi…”

Lưu Nhị Hỉ thầm nghĩ: Em thử nói coi, mẹ em cũng xem rồi, nếu để bà ta biết được anh hại cả đời em nữa, bà ta chả ghen chết à, nhưng Lưu Nhị Hỉ nhìn ánh mắt tràn đầy khát vọng của Triệu Nhã Lệ, lại không biết từ chối như thế nào.

“Không sao, anh Nhị Hỉ, em sẽ không nói cho mẹ em biết đâu!”, lúc này Triệu Nhã Lệ cứ như một nữ lưu manh, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại kéo tụt quần Lưu Nhị Hỉ xuống.

“Ô…”, hơi thở có hơi gấp gáp, Triệu Nhã Lệ nhìn quần lót Lưu Nhị Hỉ bị cửng lên rất cao, đôi tay mềm mại không thể chờ đợi được, muốn lột nốt nó xuống.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, dọa Lưu Nhị Hỉ chết khiếp, vội kéo quần lên.

“Xuân Hoa, có nhà không, mở cửa nào…”, một giọng phụ nữ trung niên trầm mạnh lọt vào nhà Ngô Xuân Hoa.

“Đợi chút nhé, tôi ra mở cửa ngay đây”.

Ngô Xuân Hoa vừa thay quần áo xong, vội vàng từ trong phòng đi ra, trên mặt đỏ hồng, dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi dư âm trận kích tình ban nãy.

“Chị Quế Hoa, chị đến đây có việc gì thế…”, Ngô Xuân Hoa nhìn thân hình mập mạp đứng ngoài cửa của Vương Quế Hoa hỏi nhỏ.

Bà này bình thường rảnh rỗi là chạy đến nhà người ta tán phét, hôm nay chắc lại đến tìm mình nói mấy tin vỉa hè đây mà.

“À, chẳng là mấy ngày nữa thôn chúng ta sẽ bầu chọn trưởng hội phụ nữ mà, tôi đến đây bàn bạc với chị một chút…”, Vương Quế Hoa cười hề hề, quả nhiên là có chuyện muốn nói.

“Ồ, quan tâm làm gì, ai được bầu nhiều phiếu thì làm thôi, dù sao cũng chẳng đến lượt tôi, thích là ai thì là…”, Ngô Xuân Hoa rõ ràng có vẻ không muốn để ý bà ta, kiểu đàn bà mồm to hơn cái loa như bà ta, không thể nói chuyện nhiều được.

“Ồ, được thôi… Ế? Xuân Hoa, sao mặt chị lại đỏ thế, chắc không phải vừa dày vò thứ đó trong phòng đấy chứ, ha ha…”, Quế Hoa cười hô hố, thì thầm chọc ghẹo.

“Chị có thôi đi chưa, quỷ sứ, trong nhà tôi còn có người khác đấy…”, Ngô Xuân Hoa đỏ mặt, không vừa ý mà nói.

“Ai thế, có phải chị giấu ông nhà gian díu với ai khác không, hí hí…”, Vương Quế Hoa vừa nghe thấy vậy liền hưng phấn hẳn lên, vội hỏi.

“Chị Quế Hoa, hai người đang nói chuyện gì thế?”

Lúc này, Lưu Nhị Hỉ với Triệu Nhã Lệ ở bên cạnh nghe len một lúc lâu, mới vội nhảy ra.

Vương Quế Hoa ngây ra, nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ đi ra từ nhà Ngô Xuân Hoa, đột nhiên mất hết cả hứng. Ai bảo cái đó của tên Lưu Nhị Hỉ này lại vô dụng cơ chứ, cho dù Ngô Xuân Hoa có banh chân ra trước mặt hắn, hắn cũng chả đút vào được.

“À, sang nhà nói chuyện phiếm với chị Xuân Hoa ấy mà, sao chú lại ở nhà người ta thế…”, Vương Quế Hoa thuận mồm hỏi.

Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, đáp khẽ: “À, em sang đây tìm Nhã Lệ có chút chuyện… Đúng rồi, hai người nói chuyện đi, em về trước đây, chắc chị dâu đang đợi em về nhà ăn cơm trưa đấy…”

Lưu Nhị Hỉ nói xong, vẫy tay chào Triệu Nhã Lệ một cái rồi bước nhanh về nhà mình.

“Xuân Hoa, chị nói xem tên nhóc trông cũng đẹp trai, mà sao thứ đó lại không dùng được nữa, ôi chao, tiếc thật đấy…”, Vương Quế Hoa nhìn theo bóng Lưu Nhị Hỉ, bĩu môi lép xép một câu.

“Không dùng được nữa sao?”, Ngô Xuân Hoa đỏ mặt, trong đầu không nhịn được hiện lên cái đó của Lưu Nhị Hỉ.

“Chị dâu, có nhà không, em về rồi này…”, Lưu Nhị Hỉ về đến sân, gọi nhỏ một tiếng, ế, không ở nhà à?

Lưu Nhị Hỉ đi chậm đến phòng khách, nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ, lần theo âm thanh đó, nghe có vẻ là tiếng từ phòng ngủ của chị dâu truyền đến.

Lưu Nhị Hỉ lòng gợn sóng, lén lút nằm bò lên chỗ khe cửa, nhìn vào bên trong.

Lòng hắn lay động mạnh, trời đất ơi, sao chị dâu đi ngủ lại không đắp chăn, quả dưa chuột phát sáng trên tủ đầu giường kia là thế nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương