Trường Sinh Bất Tử

Quyển 11 - Chương 89: 1 đám người áo bào đen cường đại



Trong lúc nhất thời, vô số cường giả lộ ra thái độ như
nhìn người chết, người này thật sự muốn chết! Ngươi cho rằng ngươi là
Đại Tần Doanh? Doanh trừ khử Khổng Tử, nhưng mà cũng không trào phúng
Thánh nhân nào a?

Tự dưng trào phúng Thánh nhân, mạnh mẽ đối địch với Thánh nhân, đây không phải là muốn chết thì là cái gì?

Đương nhiên, đám cường giả càng không thể nào biết Chung Sơn muốn chết
trong mắt bọn hắn, chẳng những dám trào phúng Thánh nhân, lúc ở Bắc
Châu, còn ở trước mặt người trong thiên hạ đánh cho Thánh nhân hai bạt
tai, càng khiến cho Thánh nhân kia nhục nhã quay về.

Trận chiến tại Bắc Châu tuy rằng long trời lở đất, nhưng mà, tin tức
truyền lại dù sao cũng không nhanh như đoàn người Chung Sơn.

Bởi vậy nhìn thấy Chung Sơn trào phúng Mặc Tử, mọi người đều không coi
trọng nhóm người này, nhóm người này dù có mạnh mấy đi nữa thì thế nào?
Chỉ cần bọn họ không phải Thánh nhân, liền không thể nào là đối thủ của
Thánh nhân.

Chung Sơn đạp bước ra. 11 người theo sát phía sau. 12 người dần dần bay về phía Linh Sơn.

Giờ khắc này, Mặc Tử cũng không ngăn cản, tùy ý để nhóm người này bay về phía Linh Sơn.

Mặc Tử tùy ý để đoàn người Chung Sơn bay đi, những người khác lại khó chịu.

Dù sao, giờ phút này cường giả tứ phương đều nhìn chằm chằm Linh Sơn,
chỉ là có Thánh nhân chấn nhiếp, mới khiến cho mọi người nhất thời không ra tay.

Một ít Tổ Tiên rục rịch. Trấn Nguyên Tử lại híp hai mắt lại, đầu ngón
tay sờ sờ Địa Thư, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay. Khổng Tuyên
hai mắt nheo lại, cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm nhóm người này.

Tử Dương Kinh Hồng che lấp thiên cơ, có lẽ nơi này chỉ có Mặc Tử biết nhóm người này là ai.

Mọi người vốn chuẩn bị xuất thủ, cuối cùng vẫn kiềm chế xuống. Bởi vì,
nơi này có Thánh nhân nhìn, còn có Kiếm Ngạo điên cuồng kia, Kiếm Ngạo
ngay cả Thánh nhân cũng không cố kỵ, sao lại để cho nhóm người này lấy
được Linh Sơn.

Kiếm Ngạo tay cầm Thanh Phong, lạnh lùng nhìn 12 người này bay tới gần.

– Kiếm Ngạo, Mai Sơn từ biệt, biệt lai vô dạng, Linh Sơn dung ta đặt chân chứ? Chung Sơn thản nhiên nói.

Giờ phút này, thanh âm Chung Sơn cũng biến hóa, giờ phút này Chung Sơn
không muốn người khắp thiên hạ đều biết mình đến, bởi vậy toàn lực giấu
giếm thân phận.

Mai Sơn từ biệt? Cường giả bốn phía lập tức lộ ra vẻ cổ quái, nhóm người này quen biết với Kiếm Ngạo?

Trong mắt Trấn Nguyên Tử hàn quang lóe lên một cái.

Khổng Tuyên cũng sắc mặt âm trầm, lúc trước mặc dù nói Khổng Tuyên không muốn để Trấn Nguyên Tử lấy được, cho nên toàn lực chắp tay đem Linh Sơn tặng cho Mặc Tử, hiển nhiên cũng có tính toán của mình. Nhóm người này
đến, hiển nhiên đã làm rối loạn tính toán của mình. Khổng Tuyên tự nhiên khó chịu.

Các Tổ Tiên cũng căm thù nhìn đám người Chung Sơn.

Về phần Mặc Tử, vậy càng không cần phải nói, bọn họ giễu cợt Mặc Tử, đường đường là Thánh nhân còn có thể cho sắc mặt tốt sao?

Đoàn người Chung Sơn đi ra, lập tức giống như trở thành công địch toàn dân, là tồn tại mọi người không thích.

Nhưng mà, thời khắc này Chung Sơn đã không phải là Chung Sơn năm đó, có
thế lực khổng lồ chống đỡ, Chung Sơn lại không để vào mắt.

Mai Sơn từ biệt? Kiếm Ngạo biến đổi sắc mặt, tiếp đó lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mai Sơn? Còn có người nào ở Mai Sơn? Tiểu thế giới, trước khi phi thăng, cùng Chung Sơn nấu rượu luận kiêu hùng ở Mai Sơn?

Chung Sơn? Đúng là Chung Sơn?

Kiếm Ngạo thu lại kiếm khí, lập tức nhường ra một chỗ.

Đoàn người Chung Sơn hạ xuống Linh Sơn.

Không nhiều lời, Chung Sơn quay đầu nhìn về phía mọi người trước mặt.

Đại Tranh, thời khắc này Đại Tranh đã không giống Đại Tranh năm đó, loại tràng diện này trước kia đúng là rất lớn, nhưng mà, bây giờ tại trước
mặt Chung Sơn, hoàn toàn có thể nhìn thẳng đối mặt với nó. Thậm chí,
dùng thủ đoạn mạnh mẽ đoạt được lợi ích lớn nhất.

Chung Sơn quay đầu tự nhiên nhìn thẳng Mặc Tử xa xa.

Hai người mắt đối mắt, người khác đều nhìn không thấy gương mặt bọn họ,
nhưng mà, hai người lại giống như có thể nhìn thấy nhau vậy.

Mặc Tử nhìn chằm chằm Chung Sơn. Một loại cảm xúc cực kỳ quỷ dị ào ào đi vào trong lòng.

Trước đó không lâu mới trợ giúp Đại Tranh ngăn chặn Di Thiên Thánh nhân, nhưng Mặc Tử cũng biết Chung Sơn sẽ không cảm kích mình.

Khi đó, Mặc Tử chỉ là còn một phần nhân tình khác mà thôi, Chung Sơn muốn cảm kích, cũng là cảm kích hai nữ tử kia mà thôi.

Về phần Mặc Tử, cuối cùng Di Thiên đi rồi, cũng không tỏ ra chút lập trường.

Chung Sơn là người hiểu được cảm ơn, nhưng sẽ không mù quáng cảm ơn, lúc ấy, nếu như Mặc Tử tỏ ra lập trường, cho dù hơi chút hướng về Đại
Tranh. Hôm nay Chung Sơn cũng không đến mức như thế.

Mà Kiếm Ngạo, năm đó tặng qua phương pháp luyện chế Thái Cực Đồ cho
Chung Sơn. Hơn nữa, mà quan trọng hơn là đưa than sưởi ấm trong ngày
tuyết rơi, tổng thể vẫn hơn người dệt hoa trên gấm.

Giữa Mặc Tử cùng Kiếm Ngạo, Chung Sơn lựa chọn Kiếm Ngạo.

– Mặc Tử! Chung Sơn lên tiếng trước.

Mọi người đều nhìn về phía Chung Sơn, hắn cũng biết Mặc Tử?

– Ngươi hay là rút đi đi! Chung Sơn thản nhiên nói.

– Ách?

Gần như tất cả mọi người đều có loại cảm giác quỷ dị, đây là khẩu khí
gì? Đây không phải là khẩu khí vừa rồi Mặc Tử nói Trấn Nguyên Tử sao?
Giống nhau như đúc? Này…, người này cũng điên rồi?

Tám đại Tổ Tiên mắt lạnh nhìn Chung Sơn, Khổng Tuyên, Trấn Nguyên Tử cũng mặt lạnh như băng nhìn về phía Chung Sơn.

– Ngươi là ai! Khổng Tuyên quát lạnh.

Nhìn Chung Sơn, Khổng Tuyên luôn luôn có loại cảm giác chán ghét, nói
không ra lời được, dường như từ rất lâu trước là địch nhân của mình vậy. Hắn là ai vậy?

– Ngươi là người phương nào, dám nói năng lỗ mãng với Thánh nhân? Ngươi
muốn chết! Một Cổ Tiên cách Khổng Tuyên không xa kêu ầm lên.

Chung Sơn ngoảnh đầu trong mắt hiện lên một cỗ hung ác.

Tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt của Chung Sơn, nhưng mà, trong nháy mắt Cổ Tiên kia dường như rớt vào hầm băng vậy, lảo đảo lui về sau một
chút.

– Ngươi, ngươi…! Kia Cổ Tiên tim không khỏi đập nhanh hơn nói.

– Nơi này còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện! Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.

Thanh âm lạnh thấu xương, Cổ Tiên kia nghe được giật mình một cái. Đúng
vậy, mình rảnh rỗi không đi xem náo nhiệt. Tự nhiên dám cùng Thánh nhân
khiêu chiến, mình tự dưng chọc vào người điên này để làm chi.

Nhưng mà, vị trí vị Cổ Tiên kia lại vừa vặn gần Khổng Tuyên.

Trong lúc nhất thời, câu nói kia của Chung Sơn dường như cũng nói với
Khổng Tuyên vậy. Khiến sắc mặt Khổng Tuyên trở nên khó coi.

– Ta đã biến mất rất lâu, đã có rất ít người biết ta? Khổng Tuyên giọng điệu lạnh như băng nói.

Khổng Tuyên có kế hoạch của mình, không muốn để nhóm người này quấy rối
kế hoạch của mình, giờ phút này cũng không nhịn nổi đám người này.

Nhìn chằm chằm Khổng Tuyên, Chung Sơn bỗng nhiên lật tay chỉ ra.

Một nhón tay chỉ thẳng vào Khổng Tuyên. Tiếp đó, mọi người thấy được một màn quỷ dị.

Phía sau Chung Sơn, một người trong đạm người hạ nhân cấp bậc ba, bỗng
nhiên hơi hơi thi lễ với Chung Sơn, sau đó bay ra ngoài. Theo Chung Sơn
chỉ, bay về hướng Khổng Tuyên.

Các cường giả đều há to mồm!

Đây, đây? Giờ khắc này, gần như mọi người đều hiểu tư thế của Chung Sơn, đây chính là: – Đi, khiến hắn câm miệng!

Tuy rằng Chung Sơn chưa nói, nhưng thủ thế lại rất rõ ràng.

Đây chính là Khổng Tuyên a! Là Tổ Tiên thiên hạ chí cường năm đó, lại là gia chủ Khổng gia, tuyệt đối là Tổ Tiên cường đại. Nhưng mà người áo
bào đen kia làm gì? Phái một hạ nhân đi khiến Khổng Tuyên câm miệng?

Mọi người nhìn Chung Sơn như là nhìn người điên.

Cho dù Khổng Tuyên, giờ phút này cũng không khỏi cười lạnh.

Người áo bào đen bay tới, bỗng nhiên đưa ra một chưởng, một chưởng xen lẫn rất nhiều ánh sáng vàng đánh tới Khổng Tuyên.

Đánh thật? Dù cho Trấn Nguyên Tử cách đó không xa cũng không khỏi ngoài ý muốn.

Khổng Tuyên nhìn thấy một chưởng này, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Lật tay, Khổng Tuyên cũng một chưởng đánh về phía bàn tay người áo bào đen.

– Oanh……………..!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không không khỏi lay động.

Hư không chậm rãi yên tĩnh trở lại, Khổng Tuyên mang theo một cỗ khó tin nhìn người áo bào đen trước mắt.

– Ngươi…! Khổng Tuyên kinh ngạc nói.

– Không nên nhúng tay! Người áo bào đen lắc lắc đầu nói.

Khổng Tuyên bộ mặt không khỏi co giật, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Giờ khắc này, bộ mặt Khổng Tuyên cực kỳ phấn khích. Nói không ra tư vị
gì.

Mà tứ phương, trong lòng vô số cường giả cũng không rõ tư vị gì.

Bởi vì, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, Khổng Tuyên thật sự không nhúng tay nữa. Thật sự không ra tay, chỉ vẻn vẹn nhìn người áo bào đen kia.

Điều này sao có thể?

Nhóm người này là dạng biến thái gì? Thiên hạ này còn có người như thế?

Một hạ nhân, có thể trấn áp Khổng Tuyên? Đây chính là Khổng Tuyên a. Dù
cho Trấn Nguyên Tử, giờ phút này trên mặt cũng không khỏi co giật, vừa
rồi uy lực một chưởng kia, Trấn Nguyên Tử nhìn ra, cũng không mạnh,
nhưng một chưởng cũng không mạnh này, làm sao lại khiến cho Khổng Tuyên
không còn chiến đấu chứ?

Thiên hạ, còn có người khiến Khổng Tuyên sợ sao? Không có khả năng a!

Có thể khiến Khổng Tuyên dừng lại, tự nhiên chỉ có Kim Bằng, không phải
thực lực Kim Bằng mạnh hơn Khổng Tuyên, mà là quan hệ giữa Kim Bằng và
Khổng Tuyên. Huynh đệ dị tộc. Hơn nữa, Khổng Tuyên còn thiếu nợ Kim Bằng rất nhiều, năm đó Khổng Tước Đại Minh Vương trọng thương bị vây khốn ở
Đại Lôi Âm Tự, Kim Bằng nghĩa vô phản cố đại náo Đại Lôi Âm Tự, chỉ phần tình nghĩa huynh đệ này, cũng có thể khiến Khổng Tuyên ngừng lại.

Chung Sơn thấy Kim Bằng trấn áp được Khổng Tuyên, lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Mặc Tử.

– Mặc Tử, ngươi cũng nên biết, hôm nay ngươi không chiếm được Linh Sơn.
Ngươi cũng không thể chịu nổi, Tử Tiêu cung chưa tìm được, hiện tại
ngươi muốn cùng chúng ta chiến một trận? Chung Sơn trầm giọng nói.

Mặc Tử trầm mặc như nước, dường như dự liệu được còn có việc phát sinh vậy.

Quả nhiên, Chung Sơn vừa mới nói xong, Trấn Nguyên Tử bỗng nhiên bay ra.

Kim Bằng một chưởng chấn Khổng Tuyên, Trấn Nguyên Tử thu vào trong mắt,
tuy rằng Trấn Nguyên Tử không biết người áo bào đen là ai, nhưng Trấn
Nguyên Tử cũng không bài trừ đám người kia quên biết Khổng Tuyên.

Bởi vậy, Trấn Nguyên Tử nhất định phải ra mặt.

Đám người kia ngăn cản Khổng Tuyên, lại muốn ép Mặc Tử? Mặc Tử luôn luôn trầm mặc, chẳng lẽ hắn muốn rút lui?

Trấn Nguyên Tử hiện tại có hai phán đoán.

Một là cho dù đám người kia thật sự rất mạnh, thật sự một hạ nhân đã bức lui Khổng Tuyên, lại có thể bức lui Thánh nhân. Nhưng, điều này có thể
sao? Không thể nào đâu!

Một khả năng khác, dù cho đám người kia phô trương thanh thế, có lực
lượng nhất định, nhưng không có khả năng mạnh biến thái như vậy. Hơn nữa còn quen biết với Khổng Tuyên.

Nếu là khả năng đầu tiên, mình hiển nhiên không có khả năng lấy được Linh Sơn.

Nếu là loại thứ hai thì có thể sao? Vậy mình còn có cơ hội trong lúc loạn động tranh thủ được. Có lẽ có thể lấy được Linh Sơn.

Trong lúc loạn động chính là không muốn Mặc Tử bị ép đi. Cho nên Trấn
Nguyên Tử muốn từ thái độ của Mặc Tử dò ra hư thật của những người này,
dẫn dắt ánh mắt của Mặc Tử, cho dù mình không địch lại nhóm người này,
ít nhất Mặc Tử có thể, đến lúc đó hai phe giằng co chiến đấu kềm chế với nhau, có lẽ mình có thể trong lúc loạn động chiếm được Linh Sơn.

Trấn Nguyên Tử bay lên, tay cầm Địa Thư tiến lên. – Hừ! Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.

Tại trong ánh mắt mọi người, Chung Sơn lại làm ra tư thế đồng dạng, một ngón tay chỉ thẳng Trấn Nguyên Tử.

Lại một người áo bào đen hơi khom lưng với Chung Sơn, tiếp đó bay thẳng lên, vọt thẳng tơi chỗ Trấn Nguyên Tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương