Thánh nhân Giang Vũ trong chốc lát cảm nhận được Tử Tiêu cung liền cấp tốc bắn về phương hướng Tử Tiêu cung.
Vị trí kia cách Thánh nhân Giang Vũ cũng không xa. Giang Vũ không khỏi
cảm thấy may mắn, bởi vì Giang Vũ tin tưởng, dùng thực lực của mình, chỉ cần thấy được Tử Tiêu cung, Tử Tiêu cung kia sẽ là của mình.
Về phần dùng Hồng Quân Đạo tràng hấp dẫn linh tính của Tử Tiêu cung, hiện tại hiển nhiên không thể thực hiện được.
Nếu không thể thực hiện được, vậy tự mình động thủ.
Thánh nhân Giang Vũ lần này cao sang phách lối tìm cách dựng lên Hồng
Quân Đạo tràng tại Nam Chiêm Bộ Châu, chính là vì Tử Tiêu cung, Tử Tiêu
cung tình thế bắt buộc đối với Giang Vũ.
Một đường bay qua, Giang Vũ vô cùng vội vàng.
Cũng may cách nơi mình rất gần, hơn nữa bốn phía căn bản không có Tổ
Tiên gì. Chẳng lẽ Tử Tiêu cung thật sự sẽ thuộc về ta? Trong lòng Giang
Vũ không khỏi kích động.
Cách rất xa, dùng thị lực Thánh nhân, rốt cục nhìn thấy Tử Tiêu cung phía xa xa.
Đúng là, đúng là Tử Tiêu cung.
Trên bầu trời, một hư ảnh cung điện màu tím to lớn, trong hư ảnh phát ra ánh sáng màu tím ngút trời, bốn phương tám hướng thiên địa đều bị nhuộm thành màu tím.
Cung điện vô cùng cao lớn, cũng là một cỗ khí tức cao cao tại thượng. Dường như cung điện này đang quan sát thiên hạ vậy.
Đây là Tử Tiêu cung, đúng vậy, đúng là Tử Tiêu cung, Giang Vũ năm đó đã may mắn gặp qua Tử Tiêu cung chính là như vậy.
Tử Tiêu cung chỉ là một hư ảnh, Giang Vũ xuyên thấu qua hư ảnh có thể
nhìn thấy chỗ trung tâm, một hạt châu hình cầu không lớn,. Bên trong hạt châu kia là một tinh hệ nho nhỏ.
Không sai được, không sai được, cái đó và tin tức mình có được giống
nhau như đúc, hơn nữa loại khí tức này, vĩnh viễn không thể quên được.
Đúng là Tử Tiêu cung thật!
Tử Tiêu cung làm sao bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này?
Lúc này, Giang Vũ cũng nhìn thấy, tại trong hư ảnh Tử Tiêu cung xuất
hiện một thân ảnh áo bào đen đang cố gắng phóng vào bên trong, nhưng mà, hư ảnh này cũng giống như gặp một cỗ lực cản vậy, khiến thân ảnh áo bào đen này không thể tiến vào trong đó. Chỉ có thể không khỏi sốt ruột ở
nơi đó.
Giang Vũ dùng mắt Thánh nhân thấy được biểu tình của người nọ, trên mặt
người kia chỉ có bi ai và lo lắng, cũng không có chút mừng rỡ nào. Một
Cổ Tiên, không có chút mừng rỡ nào?
Lập tức, Giang Vũ đoán được nguyên nhân, người này vốn là chủ của Tử
Tiêu cung, chỉ là không biết tại sao, bỗng nhiên kích phát Tử Tiêu cung, thế cho nên Tử Tiêu cung bài xích hắn ra ngoài?
Lấy được kết quả này, Giang Vũ lập tức mừng rỡ.
Thánh nhân vốn hẳn là nhân vật thấy biến không sợ hãi, nhưng mà, đó cũng phải xem chuyện hắn đối mặt là chuyện gì, chuyện con kiến phàm nhân, tự nhiên thấy biến không sợ hãi, nhưng mà, một khi liên quan đến đến ích
lợi bản thân mình. Cho dù Thánh nhân cũng là người.
Tử Tiêu cung phong ấn toàn bộ lực lượng của Hồng Quân.
Hồng Quân thiên hạ đệ nhất nhân đời trước, Giang Vũ nếu như lấy được Tử
Tiêu cung, nhất định kế thừa được lực lượng trong đó, thực lực nhất định tăng vọt. Có lẽ có thể trở thành thiên hạ đệ nhất nhân bây giờ cũng
không nhất định.
Giang Vũ rất nhanh bay về phía Tử Tiêu cung, nhanh, rất nhanh.
Nhưng vào lúc này, Giang Vũ biến sắc!
Giang Vũ cảm nhận được, tại phương nam cũng có một cỗ khí tức cường đại đánh tới Tử Tiêu cung.
Cổ khí tức cường hãn kia, khiến Giang Vũ không thể không lo lắng.
– Đông Hoàng Thái Nhất! Giang Vũ trừng mắt.
Đông Hoàng Thái Nhất, chủ nhân Hồng Quân Đạo tràng phương nam, Giang Vũ
tận mắt nhìn thấy Thái Nhất bày ra Hồng Quân Đạo tràng giả, cho nền đồ
tôn mình mới bắt chước đề nghị lập Hồng Quân Đạo tràng.
Thái Nhất cũng vì Tử Tiêu cung?
Thái Nhất hung hãn, Giang Vũ đã sớm nghe thấy, nhưng dù sao mình cũng là Thánh nhân, Thái Nhất không thể nào là đối thủ của mình, nhất định phải nhanh hơn hắn một bước.
– Vù……………..!
Thiên địa chiếu xuống một đạo ánh sáng trắng to lớn, thân hình Giang Vũ bùng lên mà đi, đảo mắt đã tới trước Tử Tiêu cung.
Đến gần, cỗ khí tức Hồng Quân càng thêm nồng nặc.
– Giang Vũ!
Đông Hoàng Thái Nhất cũng đến gần, hét lớn một tiếng, bàn tay vỗ tới Giang Vũ.
Một chưởng chụp ra, phía sau Đông Hoàng Thái Nhất đều bị vô tận Thái
Dương Chân Hỏa bao phủ, ngọn lửa cuồn cuộn theo một chưởng khổng lồ gào
thét ấn về phía Giang Vũ.
Đông Hoàng Thái Nhất, thuộc tính hỏa! Hơn nữa còn là Thái Dương Chân Hỏa bá đạo nhất thiên hạ.
Giang Vũ tự nhiên không thể để cho Đông Hoàng Thái Nhất thực hiện được, cũng đánh ra một chưởng.
Giang Vũ Thánh nhân lĩnh ngộ mạnh nhất là thủy.
Một chưởng đánh ra, thiên địa đều bao phủ vô tận lũ lụt. Thủy thủ ấn ép tới.
Thủy, hỏa đối lập, ầm ầm va chạm với nhau.
– Oanh……………..!
Hư không bị xé rách, hắc động thật lớn bị hai đại cường giả tuyệt thế đánh ra.
Đúng là người áo bào đen trong Tử Tiêu cung kia, chủ nhân của Tử Tiêu cung thiếu chút nữa cũng bị hút chết.
Cũng may Tử Tiêu cung này cản lại người áo bào đen, cũng có thể bảo hộ người áo bào đen.
Sau khi một chưởng đánh ra, Giang Vũ nhỉnh hơn một chút, lập tức nhằm về phía Tử Tiêu cung, lật tay muốn chụp tới Tử Tiêu cung.
Thành bại là lúc này, Giang Vũ toàn lực đánh ra, một chưởng bức lui Đông Hoàng Thái Nhất, kỳ ngộ tới đúng lúc, nhất định phải nhanh, vô cùng
nhanh, chỉ cần bắt được Tử Tiêu cung, hết thảy đều trở thành đại cục đã
định.
Về phần người áo bào đen kia, tu vi Cổ Tiên, Giang Vũ không thể nhìn lầm, Cổ Tiên? Cổ Tiên thì ta sợ gì?
Cho dù Đại Tranh Chung Sơn kia cũng chỉ dựa vào sân nhà mình, có được số mệnh thiên hạ khó khăn lắm mới ngăn được Huỳnh Hoặc, mình còn mạnh hơn
Huỳnh Hoặc, cho dù Cổ Tiên này có thực lực giống như Chung Sơn cũng
không thể làm gì được ta, hơn nữa, hắn chỉ là Cổ Tiên tầng ba mà thôi.
Ai cũng ngăn không được ta!
Giang Vũ một chưởng xé rách hàng rào hư ảnh Tử Tiêu cung, xuyên qua bên
cạnh người áo bào đen, muốn nhân lúc Thái Nhất hơi trì hoãn mà bắt lấy
Tử Tiêu cung. Nhanh, nhanh! Giang Vũ vô cùng hưng phấn!
– Vụt……….!
Nhưng mà, rất nhiều sự việc luôn xem nhẹ lại đột nhiên biến hóa.
Người áo bào đen kia thật sự xuất thủ, quay sang Giang Vũ ra tay.
Giờ phút này lúc cánh tay vạn trượng khổng lồ của Giang Vũ chộp tới,
quanh thân người áo bào đen, đột nhiên toát ra một cái Thiên đạo màu
đen.
Thiên đạo? Hắn không phải Cổ Tiên sao?
Không đúng, đó không phải là thiên đạo, bởi vì Thiên đạo kia cũng không
phải tràn ngập thiên địa, mà lại dường như một sông lớn màu đen, đồng
thời rất nhanh vặn vẹo, dường như một sợi dây thừng vô cùng khổng lồ,
rất nhanh quấn lên cánh tay Giang Vũ.
Sông lớn?
Trong một chốc lát kia, Giang Vũ dù có ngốc cũng hiểu, đây là một cái
bẫy. Hắc bào nhân này là có dự mưu, nói cách khác hắn và Đông Hoàng Thái Nhất là cùng một phe?
Trừng mắt, Giang Vũ sinh ra một cỗ sát khí.
Nhưng mà người áo bào đen kia bỗng nhiên nhảy vào sông lớn màu đen, đảo
mắt biến mất, dường như cả người hoàn toàn hóa thành hư vô vậy.
Mà giờ khắc này, sông lớn cũng hoàn toàn triệt để quấn lên cánh tay Giang Vũ.
Sắc mặt Giang Vũ lại lần nữa biến đổi.
Cổ Tiên, Giang Vũ chướng mắt, thậm chí Cổ Tiên này và Đông Hoàng Thái
Nhất cùng đối phó mình, Giang Vũ đều không thèm để ý, bởi vì Tử Tiêu
cung đi ra.
Nhưng mà, con sông lớn này cũng không phải là sông lớn bình thường.
– Thần thông không gian? Minh Hà, ngươi là truyền nhân của Minh Hà lão tổ? Giang Vũ kinh ngạc nói.
Thần thông không gian, thần thông thứ 10 thiên hạ. Trong lịch sử, người
dùng không gian thần thông xuất thần nhập hóa nhất, đúng là Minh Hà lão
tổ trong truyền thuyết, Minh Hà lão tổ sáng lập Tu La tộc kia, hắn giống như Hồng Quân lão tổ, đều là thiên hạ cường nhân, chỉ là thời đại khác
nhau mà thôi. Minh Hà vừa ra, thiên địa kinh, bên trong Minh Hà, hư hóa
thực, thực hóa hư, có được năng lực khiến cường giả thiên hạ kinh hoảng.
Dù là Tổ Tiên, Giang Vũ Thánh nhân đều có thể không thèm để ý, nhưng mà, truyền nhân Minh Hà thì không được, trốn vào Minh Hà, ai cũng tìm không thấy.
– U Minh tiên sinh, làm tốt lắm! Thái Nhất cách đó không xa xa cười to nói.
Rõ ràng, Thái Nhất mới vừa rồi bị ép ra, là cố ý, chính là muốn dẫn
Giang Vũ vào cuộc. Cũng chỉ có loại kẻ yếu như Cổ Tiên này mới có thể
chân chính để Giang Vũ buông lỏng cảnh giác.
Giang Vũ biến sắc, đầu ngón tay cụp lại.
Hư không lập tức vỡ nát, một hắc động khổng lồ hiện ra, nước sông Minh
Hà cuồn cuộn nổ tung, nhưng mà, chỉ khiến Giang Vũ hơi hơi di chuyển mà
thôi.
Nói cách khác, thời khắc này, sông lớn màu đen giống như một cái dây xích trói lại Thánh nhân.
– Ông……………..!
Không chút do dự, phía sau Giang Vũ đột nhiên xuất hiện một đại đạo mênh mông. Lập tức, Minh Hà buông lỏng hơn rất nhiều.
Năm đó Minh Hà lão tổ là cường đại, nhưng bây giờ truyền nhân này dù sao cũng chỉ là một Cổ Tiên mà thôi, dưới tình huống Thánh nhân điều động
đại đạo, còn có thể kiên trì được bao lâu? Khóa Thánh nhân lại? Không dễ dàng như vậy.
Nhưng mà, Đông Hoàng Thái Nhất đơn giản như vậy sao?
– Oanh……………..!
Thái Nhất lập tức cùng Giang Vũ chiến đấu. Thượng cổ hung thần Thái Nhất mặc dù không bằng Thánh nhân, cũng kém không xa. Cộng thêm có Minh Hà
kiềm chế, Giang Vũ nhất thời không thể chui ra.
Cũng chính lúc này, phía dưới, cả vùng đất bỗng nhiên xuất hiện một đóa
hoa sen màu trắng to lớn, trung tâm hoa sen, một cỗ hạo nhiên chính khí
to lớn xông lên trời.
– Oanh……………..!
Hạo nhiên chính khí giống như thực chất, hung hăng đụng vào Đông Hoàng Thái Nhất, Giang Vũ còn sông lớn màu đen kia.
Một đám người bị cỗ tấn công này đánh thẳng lên bầu trời.
Mà một chốc kia, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một cái động lớn, trực tiếp nuốt chửng ba người. Về phần Tử Tiêu cung, lại dường như khó
khăn lắm né được cổ hạo nhiên chính khí kia vậy.
Đây là một cái truyền tống trận to lớn?
Trong nháy mắt, Giang Vũ hiểu rõ, bởi vì Đông Hoàng Thái Nhất và Minh Hà cũng không phải là bị động, mà lại cùng nhau lôi kéo mình vào trong cái động lớn này.
Đây, đây là một cái cục hoàn toàn nhắm vào mình?
Hạo nhiên chính khí? Điều này sao có thể? Vừa rồi cổ cự lực kia tương
đương với một kích của Thánh nhân a, hơn nữa hạo nhiên chính khí vừa vặn có chút khắc chế lực lượng của mình. Khổng Tử không phải đã chết rồi
sao?
Ba người vừa vào cái động truyền tống lớn, thời gian trôi qua, đảo mắt bắn vào trên bầu trời.
– Rống! Giang Vũ rống to một tiếng, đại đạo ầm ầm phá mở truyền tống trận to lớn.
Truyền tống đến một nửa liền ngừng lại.
Hơi hơi kiểm tra, Giang Vũ lập tức nhìn thấu vị trí đại khái, vị trí Tử
Tiêu cung ở tinh không phía trên. Tới tinh thần gần nhất.
Tuy nhiên, Giang Vũ vẫn cứu vẫn được một ván, bởi vì không có truyền tống đến vị trí cố định do Thái Nhất định sẵn.
Về phần U Minh tiên sinh, giờ phút này cũng bị Giang Vũ tránh thoát. Đứng ở phía sau Thái Nhất.
Thái Nhất, Giang Vũ, mặt đối mặt nhìn đối phương.
Vừa rồi một loạt biến cố, khiến Giang Vũ tràn đầy kinh ngạc, đương
nhiên, Giang Vũ không có khả năng sợ Thái Nhất, nơi này không phải vận
triều của hắn, không thể điều động thiên hạ đại thế vận triều, mà mình
có thể điều động thiên địa đại thế lực, Thái Nhất không thể nào là đối
thủ của mình.
– Đông Hoàng Thái Nhất, ta với ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao phải tính kế ta? Giang Vũ cả giận nói.
– Giết ngươi, lập lại Yêu tộc Thiên Đình! Đông Hoàng Thái Nhất lộ ra nụ cười tà dị nói.