Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư

Chương 55: Chương 55



Chuyển ngữ: Mơ
Lý Minh còn đang cảm động, thâm tình nhìn Tạ Ý: “Anh ở tang lễ cũng nghe thấy em và các bạn học cũ trò chuyện.

Em nói bốn năm đại học em không hề yêu ai, hiện tại còn độc thân.

Em nói em đã không hận anh từ lâu rồi.”
Tạ Ý: “…!Anh chết rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi chửi anh ở tang lễ của anh sao? Hơn nữa tôi chưa yêu đương không liên quan gì tới anh ok? Không có lòng dạ yêu đương chỉ muốn làm giàu hiểu chưa?”
Lý Minh: “Đừng nói nữa, Tiểu Ý.

Anh hiểu hết, em chỉ để anh yên tâm đi đầu thai thôi.”
Tạ Ý cầm ghế đẩu trên đất đập anh ta: “Mẹ nó, anh hiểu cái gì chứ, đồ ngu xuẩn!”
Đáng tiếc Lý Minh đã chết, ghế đẩu bay qua cái đầu trong suốt của anh, đập vào thành ghế sofa phía sau.

Bạch Tiên Tiên nói: “Cậu không đánh được anh ta đâu, cứ để mình đi.”
Tạ Ý hít sâu một hơi, xắn tay áo lùi lại hai bước: “Mình biết.

Chỉ là mình muốn đánh anh ta như thế từ rất lâu trước kia rồi, không tự tay đánh anh ta một trận mình chưa hết giận được!”
Bạch Tiên Tiên suy nghĩ một chút rồi lấy ra mực đỏ từ túi đeo trên vai, kéo tay Tạ Ý vẽ lên lòng bàn tay cô một lá bùa: “Được rồi, đánh đi.”
Không hổ là chị em tốt!
Sau đó Tạ Ý tiến lên đánh tên đàn ông xấu xa một trận ra trò.

Cuối cùng cũng trút nỗi uất hận năm đó.

Bùa chú ở tay, Lý Minh bị đánh mặt mũi bầm dập, liên tục cầu xin tha thứ, Tạ Ý chưa hết giận đạp anh ta một cái rồi mới dừng tay, quay đầu lại hỏi Bạch Tiên Tiên: “Tiếp theo làm sao đây?”

Bạch Tiên Tiên lấy kiếm Lục Linh từ trong bọc ra áng chừng: “Tiễn anh ta đi làm dinh dưỡng cho đất mẹ.”
Lý Minh bụm mặt mờ mịt hỏi: “Làm dinh dưỡng cho đất mẹ là có ý gì?”
Linh Minh khoanh tay ở bên cạnh xem trò vui vô cùng tận tình giải thích: “Là ý để cậu hồn bay phách tán chết hẳn đó.”
Lý Minh òa khóc, quỳ xuống mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ: “Hai chị ơi em sai rồi! Bỏ qua cho em đi! Em cũng không dám nữa! Em chỉ là cậu nhóc cái gì cũng không hiểu ạ!”
Tạ Ý: “Hừ!”
Bạch Tiên Tiên cầm kiếm Lục Linh múa may hồi lâu, đe dọa chán chê mới thu tay lại: “Được rồi, những tên xấu xa làm mấy chuyện ngoại tình như anh ta, xuống âm phủ cũng chẳng có chỗ đầu thai tốt, cứ để anh ta đi cảm nhận làm lục súc vậy.”
Lý Minh hoảng sợ run lẩy bẩy.

Bạch Tiên Tiên nói với Trần Lẫm lạnh lùng túm cổ áo sau gáy Lý Minh xách anh ta lên giữa không trung: “Có thể thả ra rồi.”
Lúc này Trần Lẫm mới thả lỏng bàn tay, buông mí mắt trở về bên cạnh cô.

Bạch Tiên Tiên dùng kiếm Lục Linh chỉ vào Lý Minh ngồi bệt trên mặt đất: “Đừng để tôi bắt được anh lần nữa!”
Anh ta hoảng sợ khóc nức nở rồi hận không thể sử dụng tứ chi bỏ chạy, bóng dáng chẳng mấy chốc biến mất trên không trung.

Tạ Ý nhìn hình lá bùa trên tay, lại nhìn vị trí quỷ biến mất, hồi lâu mới từ từ tỉnh táo lại từ cơn tức giận, quay đầu không thể tin hô lên với Bạch Tiên Tiên: “Không ngờ có một ngày mình đánh ma! Mẹ nó đây có lẽ là thời khắc sáng chói nhất trong cuộc đời mình!”
Bạch Tiên Tiên: “Lần trước cậu còn nói thời khắc sáng chói nhất trong cuộc đời cậu là ngày cậu kết hôn với người yêu.”
Tạ Ý: “So sánh với đánh maỷ, mình cảm thấy kết hôn cùng người yêu không đáng nhắc tới nữa.”
Bạch Tiên Tiên: “…”
Lý Minh không để lại nhiều âm khí trong phòng, nhưng mà Bạch Tiên Tiên vẫn cho Tạ Ý uống một cốc nước bùa an hồn tịnh khí, nhân lúc cô ấy rửa mặt thay quần áo, lại vẽ hai lá bùa trừ tà Thiên Sư dán ở trước sau cửa phòng ngủ.

Lần này hồn ma Lý Minh theo cô ấy về nhà nhưng không làm được gì, may mà có lá bùa hộ mệnh lúc trước cô vẽ cho Tạ Ý.

Bạch Tiên Tiên lại vẽ thêm mấy tấm, để lúc nào cô có thời gian giao cho hai bạn cùng phòng khác, đề phòng ngộ nhỡ.

Chờ Tạ Ý chỉnh đốn xong ra, Bạch Tiên Tiên mới giới thiệu cho cô ấy: “Đây là đồng nghiệp Trần Lẫm của tôi, đây là sư huynh Trần Lẫm – đạo trưởng Linh Minh.”
Tạ Ý thường xuyên nghe cô nhắc tới Trần Lẫm, tuy là lần đầu gặp nhưng cũng không xa lạ, ngược lại là hơi kinh ngạc nhìn Linh Minh hỏi: “Anh là đạo sĩ ư?”
Linh Minh mỉm cười nói: “Đúng thế.”
Tạ Ý: “Sư môn các anh nhận đồ đệ với tiêu chuẩn gì vậy? Ngoại hình à?”
Linh Minh: “Hay lắm, tôi xem như cô đang khen tôi đẹp trai.”
Tạ Ý: “Tự tin một chút, bỏ xem như đi, tôi đang khen anh đẹp trai đó.”
Linh Minh cảm thấy cô gái này nói chuyện rất thẳng thắn, lời nói và hành động lưu loát như vừa rồi đánh quỷ, mỉm cười lấy điện thoại mở mã quét QR ra: “Thêm Wechat đi, lần sau có hồn ma bạn trai cũ tới quấy rầy cô cũng có thể tìm tôi.”
Tạ Ý vừa thêm vừa nói: “Không, chỉ một tên kia thôi, hy vọng bạn trai kế tiếp của tôi sẽ không biến thành bạn trai cũ, cũng sẽ không chết.”
Rất tốt.

Đây quả thật là một lời chúc phúc có ý tốt.

Trước kia Tạ Ý và Bạch Tiên Tiên có quan hệ tốt, tuy không tin quỷ thần lắm, nhưng vẫn tin tưởng và ủng hộ bạn bè.

Cô ấy vẫn luôn tin Bạch Tiên Tiên không phải lừa đảo, dù sao những thứ như phong thuỷ hoàng lịch cũng có căn cứ, nhà họ Bạch truyền thừa nhiều năm nên cũng có chút bản lĩnh.

Mãi tới khi lần này tự mình trải nghiệm cuối cùng mới hoàn toàn tin tưởng trên thế giới này thật sự có ma quỷ, ánh mắt nhìn Bạch Tiên không còn giống trước, còn hỏi cô: “Có thể cho mình một lá bùa giàu sau một đêm không?”
Bạch Tiên Tiên: “Nếu mình có còn tới lượt cậu à?”
Bùa giàu sau một đêm không có, nhưng trong số những lá bùa truyền thừa có một lá bùa bảo đảm suôn sẻ tránh tiểu nhân, dùng ở nơi làm việc rất thích hợp, Bạch Tiên Tiên vẽ cho Tạ Ý một lá cho cô ấy mang theo cùng bùa hộ mệnh.

Trước kia Tạ Ý từng nghe cô nói rất nhiều chuyện về nhà họ Bạch, vô cùng thành kính cam đoan: “Về sau có cơ hội nhất định theo cậu dâng hương cho tổ sư gia nhà họ Bạch.”
Nhắc tới chuyện này, Bạch Tiên Tiên lại nghĩ tới chuyện tu sửa lại miếu Lục Linh và nặn kim thân cho tổ sư gia.

Mục tiêu còn rất xa xôi, Tiên Tiên còn cần cố gắng!
Nhưng mà tu sửa thần miếu nặn kim thân chưa làm được, lời hứa đón hai vị trưởng lão vào trong thành phố dưỡng lão cuối cùng cũng có thể thực hiện.

Ngày hôm sau Bạch Hướng Vọng gọi cho Bạch Tiên Tiên, vui mừng nói với cô tìm thấy nhà ở rồi.

Nơi ba Bạch thuê ở gần Thủ Nhất Quán, cho dù sinh hoạt hàng ngày hay là người già nghỉ hưu đều rất tiện lợi.

Tuy không ở trung tâm thành phố, nhưng người già thích yên tĩnh mà, hơn nữa gần Thủ Nhất Quán, ba Bạch qua lại cũng rất thuận tiện.

Bạch Tiên Tiên gọi video với ba Bạch xem bên trong bên ngoài nhà một vòng, vô cùng thoải mái trả một năm tiền thuê.

Gần đây đơn hàng trên Bạn Biết Không của cô dần dần nhiều hơn, cũng chẳng biết lúc nào sẽ có đơn hàng, không dám đi quá xa nên nhiệm vụ trở về đón hai vị trưởng lão giao cho ba Bạch.

Bạch Tiên Tiên gọi điện cho Nhị trưởng lão từ sớm, bảo bọn họ hai hôm nay có thể dọn đồ đạc, chuẩn bị vào thành phố dưỡng lão.

Tam trưởng lão ở bên cạnh hào hứng nói: “Các ông không có gì cần thu dọn! Ngoại trừ pháp khí mang lên cho con thì những cái khác có thể mua ở đó mà!”
Bạch Tiên Tiên: “Mua! Mua cái tốt nhất!”
Ba Bạch trở về đón người, còn Bạch Tiên Tiên đi mua sắm.

Mặc dù chủ thuê nhà nói chỉ cần xách đồ vào ở, nhưng đồ dùng hàng ngày vẫn cần mình mua thêm, gia vị nhà bếp cũng không thể thiếu, cô thèm cá kho Nhị trưởng lão làm rất lâu rồi.

Đi dạo mấy tiếng, lúc tính tiền phát hiện đồ đạc nhiều tới nỗi quả thật không xách nổi.

Bố trí nhà mới là như vậy đấy, tưởng là không có gì cần mua, nhưng một khi mua là không dừng được.

Bạch Tiên Tiên nhìn hai túi lớn không kéo nổi trên mặt đất, quả quyết lựa chọn gọi cho Trần Lẫm.

Trần Lẫm đội mũ và đeo khẩu trang đến rất nhanh.

Bạch Tiên Tiên nhún nhảy vẫy tay với anh từ xa, chờ anh tới gần mới bĩu môi phàn nàn: “Nặng quá, coi như mang lên xe taxi lát nữa xuống xe tôi cũng chuyển về nhà được.”
Trần Lẫm nhỏ giọng hỏi: “Gọi xe chưa?”
Bạch Tiên Tiên lắc lắc giao diện đặt xe trên điện thoại: “Lúc vừa thấy anh đã gọi rồi, còn hai phút nữa là đến.”
Trần Lẫm gật đầu, hơi cúi người, mỗi tay nhấc một túi: “Vừa đi vừa chờ.”
Anh rất dễ dàng xách túi đồ mà cô không kéo nổi đi về phía trước.

Bạch Tiên Tiên bước nhỏ đi sau lưng anh, không hiểu sao trái tim đập cảm thấy có chút vui mừng.

Cô liếc trộm cánh tay anh giấu ở trong ống tay áo.

Cánh tay này khỏe quá rồi!
Nếu như mà mùa hè thì tốt, có thể nhìn thấy đường cong cánh tay anh nhỉ? Sờ vào cơ bắp là cứng hay mềm nhỉ? Trên cánh tay có bắp thịt, cơ bụng hẳn là cũng…!
Không biết làm sao Trần Lẫm bỗng nhiên dừng lại, Bạch Tiên Tiên nghĩ lung tung đâm đầu vào lưng anh, đau đến kêu ái một tiếng.

Trần Lẫm hoảng hốt quay đầu: “Đụng đau không?”
Bạch Tiên Tiên che trán lắc đầu, chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh nắng mùa đông trút xuống, xuyên qua góc này, Trần Lẫm vừa hay có thể nhìn thấy bên tai ửng đỏ của cô, giống hệt quả lớn màu đỏ treo ở đầu cành trên gốc cây sau lưng cô.

Trần Lẫm ngẩn người, bỗng nhiên để cái túi xuống dưới đất, nhảy lên tại chỗ, giơ tay bẻ một đoạn cành cây quả màu đỏ.

Bạch Tiên Tiên quay đầu nhìn thấy hành động của anh, rốt cục thả tay xuống: “Trần Lẫm, anh bẻ cái này làm gì vậy?”
Anh cầm đoạn cành cây kia xuống, nghe thấy cô hỏi thì sững người tại chỗ giống như là bản thân cũng không biết vì sao mình làm vậy.

Tại sao anh muốn hái cái này?
Hồi lâu anh mới chần chờ mở miệng: “Cái này, có thể ăn không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương