Trúc Mã Khó Đoán

Chương 9: 9: Trận Thi Đấu Bóng Rổ



Thẩm Ngôn do dự trong cửa hàng thú cưng nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định không mua.
Chú chó con lông tạp, nếu nói nó có người nuôi thì đúng ra nó đang ăn cơm trăm nhà, ngủ trong góc hành lang chất đống đồ đạc của khu chung cư họ, đến một cái tên còn không có.

Còn nếu nói nó không có người nuôi thì vốn thực sự nó cũng không có chủ nhân thật.
“Quên đi, thỉnh thoảng dắt nó ra ngoài đi dạo một hồi là được”.

Thẩm Ngôn nói: “Mua dây dắt chó về thì hơi…”
Triệu Lâm Tô: “Ảnh hưởng đến chuyện mày tự dắt mình đi dạo?”
Thẩm Ngôn khinh khỉnh lườm hắn một cái.
Ai dắt ai tao còn chưa thèm nói đâu.
“Không mua?”
“Không mua”.
“Không dắt chó”.
“Không dắt”.
Thẩm Ngôn chém đinh chặt sắt.
Triệu Lâm Tô: “Vậy chúng ta về thôi”.
Trước khi quay về, Triệu Lâm Tô mua mấy hộp đồ ăn cho chó, Thẩm Ngôn thay chó cảm ơn hắn.
“Cũng không biết nó có thích ăn không”.

Thẩm Ngôn đánh giá đám đồ hộp trong túi: “Nhưng đúng là nó không kén ăn, cho gì ăn nấy thật”.
Xe về đến khu chung cư, trước khi xuống xe Thẩm Ngôn căn dặn thêm lần nữa, “Có thời gian thì nhớ đến xem tao thi đấu đấy nhé”.
Triệu Lâm Tô vắt tay trên vô lăng, gương mặt vẫn kiêu căng như cũ.

Thẩm Ngôn rất sợ khi hắn mở miệng ra câu trả lời sẽ là: “Mày cầu xin tao đi”.

Cũng may, gương mặt của hắn chảnh chọe đến vậy nhưng đầu óc vẫn bình thường: “Để xem tình hình đã”.
Đã nói đến tận đây rồi, Thẩm Ngôn đành phải cầm theo đám hộp đồ ăn xuống xe.
Triệu Lâm Tô rời đi, Thẩm Ngôn xách túi đồ đứng đằng sau, đạp một cú theo phương hướng xe chạy.
Thật không rõ đầu óc thằng oắt này đang suy nghĩ cái gì.
Lúc đầu cậu luôn định làm như không thấy, nhưng biểu hiện của Triệu Lâm Tô quá khoa trương, sao nó có thể ngày ngày đều suy ngẫm đến chuyện kia được chứ?
Làm cho cậu cứ nghĩ tới nghĩ lui, phải chăng siêu năng lực của cậu xảy ra vấn đề rồi.

Thế nhưng hàng chữ trên đầu anh trai luôn phát huy công dụng vô cùng ổn định lại cộng thêm người qua kẻ lại quanh cậu, chắc chắn vấn đề không ở chỗ siêu năng lực của cậu được.
Thật là kỳ lạ.

Ngẫu nhiên một hai lần cậu còn có thể miễn cưỡng giải thích một chút, ví dụ như cuộc sống của Triệu Lâm Tô nhàm chán quá, hắn phải đi tìm sự kích thích.

Nhưng nếu ngày nào hắn cũng nghĩ thì lại vì cái gì? Chẳng lẽ dáng dấp cậu trông có vẻ vô cùng thiếu – làm?
Thẩm Ngôn bị ý nghĩ của mình tác động, bả vai run lên một cái.
Tối đó tắm rửa xong xuôi, rất hiếm khi cậu dừng lại cẩn thận đánh giá bản thân mình trong tấm gương phòng tắm.
Thẩm Ngôn và anh trai có bề ngoài không quá giống nhau.

Ngũ quan của Thẩm Thận khá giống mẹ của bọn họ, còn Thẩm Ngôn thì lại khá giống ông nội.
Ông nội của cậu vốn là một chàng đẹp trai trong thời đại của ông, ảnh chụp thời ông còn trẻ luôn mang theo khí chất anh tuấn lẫm liệt, mày kiếm mắt sáng, vô cùng chính nghĩa.
Tướng mạo của Thẩm Ngôn được di truyền, giống ông đến 80%.

Nhưng có lẽ do tính cách của cậu tương đối hiền lành hoạt bát, cũng có thể do cậu được sinh ra và lớn lên trong thời đại hòa bình, vì thế mặt mày của cậu không có sức tấn công mạnh mẽ như ông cậu, mà mang theo chút tuấn tú thư sinh.
Thẩm Ngôn lắc trái lắc phải hai cái, xem đi xem lại cũng không tìm ra chút nữ tính nào trên bề ngoài chính mình.
Thói quen tập thể dục thể thao thường xuyên giúp cơ thể cậu luôn luôn ở trong tình trạng khỏe mạnh.
Nơi nên có cơ bắp đều có đủ.
Thẩm Ngôn siết chặt tay, cơ bắp dần nổi lên trong tay áo, đường cong trơn tru mà xinh đẹp.
Một đấm này của cậu có thể không đấm vỡ được Trái Đất thì ít ra cũng có thể đấm vỡ cái đầu chó của thằng nào đó.
“Không đi ngủ đi, ở đây tự kỷ làm gì?”
Thẩm Thận khoanh tay tựa bên cửa nhà vệ sinh, cười hì hì.
Đột nhiên có người xuất hiện trong tấm gương, Thẩm Ngôn giật nảy mình.

Cậu quay đầu buồn rầu hỏi: “Anh, anh cảm thấy em có đẹp trai không?”
Thẩm Thận phì cười.
“Em nghiêm túc đó”.

Thẩm Ngôn nói.
Thẩm Thận cười một hồi lâu mới cố dằn cơn buồn cười xuống trả lời cậu: “Đẹp trai, siêu đẹp trai.

Sao đột nhiên lại quan tâm đến chuyện này? Thích bạn gái nào rồi hả?”

“Không ạ”.

Thẩm Ngôn đáp: “Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi”.
Thẩm Thận sờ sờ mũi, giấu gương mặt cười cợt đi, chân thành khen: “Đẹp trai lắm.

Sao có thể không đẹp trai được.

Quên rồi hả? Lễ Giáng Sinh năm mày học lớp 11, con gái nhà người ta còn đuổi theo đến tận cửa tặng táo cho mày”.
“Hôm đó em bị bệnh, lớp trưởng đến thăm tiện tay mang táo cho em thôi”.
“Nào có tiện tay gì, người ta thích mày đó”.
Thẩm Ngôn ngượng ngùng: “Anh đừng có vu khống cho tấm lòng của bạn ấy như thế”.
Cậu lách qua người anh trai, chạy về phòng mình.
“Muốn yêu thì phải thổ lộ”.

Thẩm Thận nói với theo: “Dũng cảm theo đuổi, nhất định thành công!”
Thẩm Ngôn đóng cửa lại, cậu nghĩ thầm cái câu khẩu hiệu đầy ảo tưởng này anh trai cậu hô hào rất vang, sao anh không thử tự dũng cảm một lần đi.
Trong phương diện tình cảm, Thẩm Ngôn không phải một kẻ chậm chạp, hoặc ít ra cậu không hề ngốc.
Cậu không tự kiêu ngạo nhưng từ nhỏ tới lớn bạn học nữ thích cậu không hề ít.
Đương nhiên cậu biết rõ lớp trưởng cố ý tới thăm cậu là có ý gì.
Chỉ là cậu không có ý nghĩ trên phương diện đó với cô ấy, cô ấy lại không nói thẳng, cậu đành phải giả ngu.

Thật ra tất cả mọi người chẳng có ai ngốc, cậu giả vờ ngốc người ta cũng hiểu ra.
Thẩm Ngôn từng thích Đường Di.
Năm đó cậu mới vào đại học, lần đầu tiên tới câu lạc bộ phỏng vấn.

Người phỏng vấn cậu chính là Đường Di.
Đường Di tóc dài, dịu dàng, giỏi giang.

Giọng nói của cô mang theo một giai điệu đặc biệt, rất nhã nhặn lịch sự, khiến cho người nghe cực kỳ dễ chịu.

Cách đối xử với mọi người của cô cũng vô cùng hào phóng thoải mái, cho Thẩm Ngôn cảm giác khéo hiểu lòng người của một chị gái lớn tuổi hơn.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Ngôn rung động với một cô gái.

Thế nên tuy rằng Đường Di là chị gái khóa trên của cậu, cậu vẫn dũng cảm muốn bày tỏ cùng cô.
Đáng tiếc, sau đó cậu phát hiện ra Đường Di đã có bạn trai rồi.

Ngay cả theo đuổi còn chưa bắt đầu cậu đã từ bỏ, thế nên cậu cũng không biết đây có thể tính là mối tình đầu của cậu hay không.
Thẩm Ngôn nằm trên giường nhìn lên trần nhà, thầm nghĩ tại sao mình lại nhớ đến mấy chuyện này, Triệu Lâm Tô đâu có liên quan gì đến nó.
Thằng Triệu Lâm Tô kia hoặc là nó định tự sinh sản vô tính không thì cũng tự phân bào thôi.

Thẩm Ngôn không thể nghĩ ra thêm phương án di truyền thứ ba cho nó.
Nhìn bề ngoài mà nói, Triệu Lâm Tô cũng rất đẹp trai nhưng không phải loại đẹp trai như cậu.
Thằng oắt con người rừng sống trong thành phố nửa năm dần lộ ra khí chất gia đình có học thức, không phải cái khí chất khiêm tốn trong bụng có thi thư lễ nghĩa mà là khí chất kiêu ngạo bễ nghễ hơn người.
Thẩm Ngôn gọi đó là khí chất “thiếu đòn”.
Triệu Lâm Tô “thiếu đòn” đến thế nào thì cũng rất được hoan nghênh, là cái loại hoan nghênh mà mọi người thường hay gọi tên “chỉ dám nhìn từ xa không dám khinh nhờn” ấy.
Dù sao thì nếu Triệu Lâm Tô thực sự muốn yêu đương thì hắn hoàn toàn có thể yêu đương được.
Nhưng Triệu Lâm Tô không hề muốn.
Đừng nói đến yêu đương, cậu còn chưa từng thấy hắn có cảm tình với bất cứ nữ sinh nào.
Thẩm Ngôn vắt chéo chân cau mày.
Bỏ qua Triệu Lâm Tô, chuyện của Chu Ninh Ba lại là thế nào?
Thẩm Ngôn càng nghĩ càng nổi da gà, cậu xoa xoa cánh tay, thầm nhủ: cho dù chuyện này có nguyên do ra sao thì Triệu Lâm Tô vẫn bình thường hơn Chu Ninh Ba một chút.
Có lẽ vẫn cứu được, có phải không?
*
Trận thi đấu bóng rổ của họ không phải cuộc thi đấu chính thức, cũng phải cuộc thi đấu xuất phát từ giải đấu nào.

Nó xuất phát từ các sinh viên, được hội sinh viên mấy khoa cùng nhau góp sức tổ chức, gọi là làm nóng không khí trước khi đại hội thể dục thể thao mùa thu của trường bắt đầu.

Sau khi lên đại học, đại hội thể dục thể thao không còn náo nhiệt như thời cấp ba nữa.

So với đại hội thể dục thể thao, trường đại học có nhiều hoạt động hấp dẫn hơn.

Thế nên ngoại trừ nghi thức khai mạc của một đám ma quỷ múa may bay lượn ra, rất ít người hứng thú với phần lớn những hoạt động còn lại.
Thẩm Ngôn không phải thành viên chính thức của đội bóng rổ.

Cậu là thành viên dự bị quý giá của đội, phần lớn thời gian ở ngoài sân nhìn ngắm thế trận, nhưng chỉ cần đội nhờ tới cậu, nhất định cậu sẽ liều mạng tham gia.
Ba năm đại học, các khoa tổ chức hai giải thi đấu bóng rổ, Thẩm Ngôn thay mặt cả khoa tham gia bốn trận.

Năm đầu tiên đội của bọn họ thua đội Khoa Nhân Văn nam ít nữ nhiều, quả thực đã ném sạch mặt mũi của khoa đến tận nhà bà nội, năm hai thua khoa Thể dục thể thao, dừng chân ở top bốn, coi như có chết cũng là một cái chết vinh quang.
Năm nay khoa họ “may mắn”, mới trận đầu tiên đã bốc thăm trúng khoa Thể dục thể thao.
Thẩm Ngôn rất hài lòng.
Cậu túm lấy vạt áo phông, hơi dùng sức, cởi áo ra khỏi cơ thể sau đó thay sang áo thi đấu bóng rổ, mặc lại áo khoác.

Điều hòa trong sân để nhiệt độ đủ lạnh, nếu cậu không khoác áo theo, có khi cả người sẽ bị đông cứng.
“Nói thẳng ra là, hôm nay tao chỉ lên sân lắc một vòng rồi xuống trận?”
“Không được đâu, nghe nói lãnh đạo khoa mình sẽ tới xem đấy”.
Thẩm Ngôn kéo khóa áo lên, hỏi: “Lãnh đạo nào?”
Nét mặt đồng đội của cậu rất đồng tình: “Giảng viên chuyên ngành của mày, thầy Lương”.
Thẩm Ngôn: “…”
“Quan mới nhậm chức tỏ rõ uy danh”.

Đồng đội đóng cửa tủ, khóa lại: “Anh bạn à, tự mình cầu phúc đi”.
Thẩm Ngôn đi tìm đồng đội cùng chuyên ngành xác nhận tin tức này.
“Không sai đâu, thầy Lương tới thật đấy.

Bạn gái tao làm bên truyền thông của hội sinh viên, hôm nay bên đó còn muốn cử người tới chụp ảnh viết bản thảo”.
“Đúng rồi, tại sao đột nhiên thầy Lương lại muốn đến xem thi đấu?”
“Không biết nữa.

Chẳng phải mọi người đồn thầy sắp thăng chức phó khoa đấy sao, có khi nào tới thích nghi với cảm giác lãnh đạo trước không?”
Nét mặt Thẩm Ngôn tràn đầy vẻ cạn lời.

Cậu đối mặt với đồng đội kia một lúc lâu, “Biểu hiện trên sân sẽ không ảnh hưởng đến điểm môn chuyên ngành đâu nhỉ?”
Đồng đội cười khổ: “Mày nói thử xem? Dù sao tao cũng không dám để lại ấn tượng xấu với thầy, lỡ đâu bị thầy ấy để mắt tới thì sau này tao thảm rồi.

Mày ngẫm tới Chu Ninh Ba một chút đi”.
Thẩm Ngôn: Chu Ninh Ba thì sao? Nó còn trâu bò tới độ dám ảo tưởng Lương Khách Thanh đấy.
Thẩm Ngôn nói: “Vậy thì mày cố gắng lên, chắc là tao sẽ không ra sân nữa”.
Đồng đội thở ngắn than dài, liên tục khen Thẩm Ngôn có dự tính từ trước, chỉ chịu làm thành viên dự bị của đội.
Thẩm Ngôn thầm nghĩ, cậu không hề dự tính trước, cậu chỉ lười.
Chu Ninh Ba gửi tin nhắn cho cậu, nói rằng cậu ta đã tới.
Thẩm Ngôn ngồi trên băng ghế dự bị, trong lòng tự nhủ, Lương Khách Thanh cũng tới, mày có thấy chưa?
[SY: Mày đang ở đâu?]
[Định Phong Ba: Ghế 310 phía Đông].
Trận đấu còn chưa bắt đầu, sân bóng ồn ào ầm ĩ, Thẩm Ngôn rời khỏi sân bóng đi tìm Chu Ninh Ba.
Vừa đi lên trên đã nhanh chóng phát hiện ra một vóc dáng thích hợp ở dưới sân bóng hơn ngồi trên khán đài – Chu Ninh Ba.
Trong tay Chu Ninh Ba có một hộp bắp rang bơ đi kèm một cốc Cocacola mát lạnh.
Thẩm Ngôn: “Mày đến xem phim đấy hả?”
Chu Ninh Ba thật thà cười cười: “Ngoài cổng có bán, mày muốn ăn không?”
“Không ăn”.
Thẩm Ngôn ngồi xuống bên người Chu Ninh Ba.

Đây là vị trí siêu đẹp cậu để dành cho Triệu Lâm Tô, tầm nhìn hoàn mỹ thu gọn được mọi thể hiện oai hùng của đám sinh viên nam đầy sức sống.
Đáng giận thay.
Hắn chẳng thèm nể mặt cậu.
Lúc ở trong phòng thay đồ cậu đã nhắn tin gọi điện cho Triệu Lâm Tô mấy lần, hắn hoàn toàn không nhận máy.
Thẩm Ngôn tiện tay nhặt hai miếng bắp rang trong hộp ném vào miệng, nói: “Hôm nay Lương Khách Thanh cũng đến xem đấy, mày cẩn thận một chút, tao xuống sân đây”.
Chu Ninh Ba lúng túng “a” một tiếng.
Thẩm Ngôn nhét tay vào túi quay trở về sân: “Nhường đường với, xin lỗi, nhường đường một chút”.
Trở lại sân thi đấu, Thẩm Ngôn phát hiện ra Lương Khách Thanh cũng đã xuống sân, đang chụp ảnh với cầu thủ trong đội.

Thẩm Ngôn không định tới góp vui, đứng im tại chỗ nhìn sang bên đó, tầm mắt bất ngờ giao thoa với Lương Khách Thanh.
Thẩm Ngôn: “…”
Đệt.
Thẩm Ngôn ngẩn người.

“Mày đang nghĩ gì đấy?”
Cơ thể bị người khác đẩy, Thẩm Ngôn giật cả mình.

Đồng đội dự bị bên cạnh hỏi: “Vừa rồi thầy Lương của chúng mày đã ra chỉ thị quan trọng, quân sĩ có thể chết nhưng không thể nhục, trận đấu có thể thua nhưng không được thua tinh thần.”
Thẩm Ngôn nhìn về phía khán đài dành cho lãnh đạo.
Lương Khách Thanh đã lên đó ngồi cùng các vị lãnh đạo khoa cậu và khoa thể dục, hai bên trò chuyện rất vui vẻ.
Thẩm Ngôn: Thầy Lương đến đây không phải để ra oai lãnh đạo, tám phần là thầy muốn tới ngắm các bạn trai khỏe mạnh của khoa Thể dục thể hiện trình độ!
Đối tượng ảo tưởng trên đầu Lương Khách Thanh là một cái tên của vận động viên nam – Thẩm Ngôn không chỉ nhanh chóng tiêu hóa xong thông tin mang tính chất bùng nổ này mà cậu còn thừa sức lực suy nghĩ tới Chu Ninh Ba da trắng cơ bắp gầy gò kém xa vận động viên thầy Lương ảo tưởng.
Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Thẩm Ngôn ngồi bên sân, nhìn lên vị trí của các vị lãnh đạo.
Không ngờ người lạnh lùng như Lương Khách Thanh lại như vậy, thì ra thầy cũng là con người có dục vọng trần thế thôi.
Thẩm Ngôn thu lại tầm mắt, cảm thấy “ảo tưởng tình dục” là thứ rất huyền diệu, không hề liên quan đến hình tượng con người bên ngoài.
Cho nên nó quả thực là một siêu năng lực vô bổ.
Thẩm Ngôn nghẹn họng im ắng một hồi, lấy điện thoại di động ra gõ gõ.
[SY: Trận đấu đã bắt đầu rồi].
[SY: Mày còn không rảnh nữa thì trận đấu cũng hết].
Cậu cất điện thoại đi, chăm chú xem diễn biến trận đấu.
Khoa Thể dục thể thao quả nhiên vẫn là khoa Thể dục thể thao, diễn biến trận đấu gần như nghiêng về một phía.

Hiệp một kết thúc, tỷ số vô cùng khó coi.
Thẩm Ngôn bị gọi sang.
Đồng đội thở phì phò vừa uống nước vừa nói: “Hiệp tới mày chuẩn bị đi nhé, yên tâm, bên kia đã bảo sẽ thả cho chúng ta, để chúng ta đẹp mặt một chút”.
Thẩm Ngôn: “Hả?” một tiếng, “Tao không biết diễn đâu, tao chỉ biết chơi thật thôi”.
“Vậy mày cứ chơi thật đi, dù sao mày có chơi thật chúng ta cũng không chọi lại được với họ”.
“…”
Thẩm Ngôn cảm thấy cậu ta nói có lý.
Quả nhiên, diễn biến hiệp hai đã đỡ thảm hơn rất nhiều.

Nhưng đợi đến khi hiệp hai kết thúc, tỉ số hai bên vẫn cách nhau một khoảng xa vời.

Thẩm Ngôn thay vị trí cho vị đồng đội lúc nãy đã nhắc nhở cậu chuẩn bị.

Cậu ta vỗ tay Thẩm Ngôn, nói: “Yên tâm đi, tao bảo với bọn họ mày sẽ đánh thật, bọn họ nói được, bọn họ cũng sẽ đánh thật với mày”.
Thẩm Ngôn: “…” Tao cảm động lắm.
Trận thua khoa thể dục năm ngoái Thẩm Ngôn cũng ra sân ở hiệp đấu cuối cùng.
Người ta nói rằng, đừng dùng sở thích của bạn thách thức chuyên môn của người khác.
Thực lực chênh lệch, chỉ tính riêng chiều cao đã có khoảng cách rồi.
Thẩm Ngôn cao một mét tám mươi ba, trong đám người bình thường đã được tính là chiều cao nổi bật, lúc này đến đứng trước mặt đám con trai khỏe mạnh của khoa Thể dục, cậu gần như đã biến thành một thằng lùn.
Bên đối diện không có một ai thấp hơn cậu.
“Người anh em đẹp trai à.”
Thẩm Ngôn đối mặt với trung phong của đội đối diện, đối phương nở nụ cười xán lạn, “Lại gặp cậu rồi”.
Thẩm Ngôn cười giả lả.
Xem ra ảo tưởng người cùng giới quả thực đang là một trào lưu.
Cũng không thể nói như thế được, bởi vì chuyện ảo tưởng người khác giới quá bình thường, Thẩm Ngôn không chú ý kỹ lắm.
Thẩm Ngôn nói: “Đừng nhường”.
Đối phương thực sự không nhường, không những không nhường còn chơi vô cùng ác liệt.

Thẩm Ngôn bị mấy người kèm chặt cứng.

Năm ngoái bị thua thảm bại, ngoài miệng thì cậu hi hi ha ha, thực ra trong lòng vẫn nghẹn một hơi.

Cậu muốn báo thù cho năm ngoái, thế nên cho dù thua cũng không thể thua quá uất ức!
“Đẹp —“
Chu Ninh Ba theo chân bạn học cả hai khoa đứng lên hò hét, kích động đến mức đổ bỏng ngô lên đầy người.

Cậu ta lắng nghe những người bên cạnh mình khen ngợi Thẩm Ngôn đẹp trai chơi hay, mừng vui y như mình được khen ngợi, lấy hết dũng khí gào thét: “Thẩm Ngôn cố lên!”
Không chỉ có một mình Chu Ninh Ba cổ vũ cho cậu thế nên tiếng hô này bị bao phủ bởi đám đông, vô cùng nhỏ bé.
“Sinh viên khoa anh không tệ”.

Lãnh đạo bên khoa Thể dục nói với Lương Khách Thanh: “Thành tích thế nào? À, sinh viên khoa anh sao có thành tích tệ được, tốt đấy, văn võ song toàn”.
Lương Khách Thanh đáp lời: “Đúng thế”.
Hiệp một bị nghiền nát, hiệp hai được nương tay, hiệp ba đã mở ra cao trào thực sự.
Bóng rổ là môn thể thao chú trọng phối hợp giữa các đồng đội nhưng hiện giờ Thẩm Ngôn đang chơi với chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, trận đấu này đã có kết quả chung cuộc, lại chẳng phải trận đấu quan trọng gì, một mình Thẩm Ngôn không thể làm trái ý trời đổi dời số phận, thế nhưng khi nhìn thấy cậu ra sức chạy trên sân, dẫn bóng, mồ hôi trên mái tóc ngắn rắc đầy xuống mặt, có những người vẫn không nhịn được đứng lên cổ vũ cho cậu.
Lồng ngực sắp sửa muốn nổ tung, hai mắt chăm chăm nhìn vào vị trí chiếc rổ, Thẩm Ngôn chỉ có một mục tiêu.
Slam Dunk.

(Úp rổ)
Cậu muốn tại chỗ này ghi bàn theo phương pháp mạnh bạo nhất.
“Nhanh lên…”
Chu Ninh Ba căng thẳng siết chặt nắm tay dõi theo Thẩm Ngôn đang mặc quần áo chơi bóng màu xanh nhạt dẫn bóng nhanh chóng xuyên qua ba người ở hàng phòng thủ đội đối diện.

Chu Ninh Ba không hiểu bóng rổ, chỉ biết lẩm bẩm theo bản năng: “Nhảy…!nhảy…”
“Bốp —“

Đây là âm thanh cơ thể va chạm với nhau.
Trong khoảng khắc ngã xuống đất, bên tai Thẩm Ngôn vang lên tiếng thét chói tai gần như muốn lật tung nhà thi đấu.
“Không sao chứ?”
“Thẩm Ngôn —-“
Mọi người vội vã vây quanh, Thẩm Ngôn nhanh chóng phất tay, gương mặt đỏ phừng phừng, mái tóc ướt sũng gần như dán lên mặt.

Cậu nhếch miệng hít sâu: “Không được, không được, hết sức rồi”.
“Người anh em, cậu thể hiện đã đủ đẹp trai lắm rồi”.

Cầu thủ đội khoa Thể dục thể thao giúp đỡ, kéo cậu đứng dậy, “Cú úp rổ này ngang ngửa cao thủ đấy nha”.
Thẩm Ngôn cười cười vừa xua tay ra hiệu cho trọng tài mình không có việc gì vừa ra hiệu với đồng đội cậu muốn rời khỏi sân.
“Không chơi được nữa, mệt chết tao rồi”.

Thẩm Ngôn kéo kéo chiếc áo đấu ướt sũng, nói: “Tao ra ngoài thở một lát”.
Đồng đội cũng không hỏi tại sao cậu lại phải ra ngoài thở, chỉ điên cuồng lắc cậu hai cái: “Đệt mợ, quả úp rổ ban nãy của mày xịn quá trời, thừa sức làm đẹp mặt khoa chúng ta! Thẩm Ngôn ơi, tao yêu mày chết mất —“
Thẩm Ngôn trốn thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của đám đồng đội đi ra khỏi nhà thi đấu.

Lúc cậu bước đến con đường dẫn ra ngoài, khán giả hai bên vẫn còn đang gào thét.
Khuôn mặt tươi cười ung dung của Thẩm Ngôn biến mất không còn dấu vết sau góc rẽ.
Mẹ kiếp, đau chết mất thôi!
Cơn đau từ mắt cá chân truyền tới, Thẩm Ngôn vịn chân tường chậm rãi ngồi xổm xuống, đau đến mức ngũ quan sắp biến hình.
Có trời mới biết mấy phút giả bộ như không có chuyện gì ban nãy ngoài sân bóng đã tiêu hao biết bao ý chí của cậu.
“Không gãy thật đấy chứ…” Thẩm Ngôn lẩm bẩm.
“Có thể đấy”.
Âm thanh lạnh lẽo vang lên sau lưng, Thẩm Ngôn lập tức quay đầu lại.
Triệu Lâm Tô mặc áo sơ mi quần dài, hai tai đút vào túi, sắc mặt bình tĩnh.
“Mày tới từ bao giờ vậy?” Thẩm Ngôn ngạc nhiên hỏi.
“Vừa mới tới, đúng lúc mày bị người ta đạp bay ra”.
“…”
Triệu Lâm Tô lại gần, nhấc thẳng tay Thẩm Ngôn vòng lên vai mình, nâng cậu dậy, “Ban nãy trên sân mày anh hùng lắm cơ mà?”
Thẩm Ngôn cười ha ha, “Thầy Lương còn ở trên nhìn xuống đấy, tao không nên biểu hiện tốt một chút hả?”
Triệu Lâm Tô liếc cậu một cái: “Có phải mày cảm thấy mình đẹp trai lắm không?”
“Cũng được”.
Nét mặt Triệu Lâm Tô tỏ rõ hắn không muốn nhiều lời thêm với cậu nữa.

Thẩm Ngôn vẫn cười hì hì: “Tao mà không đẹp trai thì mày nói xem, trên sân còn có người nào đẹp trai nữa hả? Bên đội khoa Thể dục kia hình như cũng có hai kẻ đẹp trai lắm”.
“Lúc chơi bóng chỉ quan tâm người ta có đẹp trai không, chả trách bị người ta đạp bay vẫn còn cười.”
“…”
Lại bị khịa về một phát.
“Đi bên lối thoát hiểm đi, bên đó không có ai”.
Triệu Lâm Tô lạnh lùng chế giễu: “Sao không ra cửa chính chờ ký tên cho mấy người hâm mộ ấy”.
Lời chế giễu của hắn vào tai phải Thẩm Ngôn lại chui ra từ tai trái, cậu đổi chủ đề: “Sao mày lại đến đây? Không phải mày bảo mày không tới hả?”
“Tao không bảo tao không tới, tao chỉ bảo để xem tình hình.”
“Ồ…”
Thẩm Ngôn còn muốn tiếp tục lảm nhảm nhưng hiện giờ Triệu Lâm Tô đang đỡ cậu, đầu kia cánh tay cậu khoác lên trên vai hắn, cảm nhận được hơi lạnh trên áo sơ mi của Triệu Lâm Tô, cậu không nhịn được, trên cánh tay bắt đầu nổi da gà hơi run rẩy.
Cánh cửa của cửa thoát hiểm rộng mở, những bậc thang dài xuất hiện trước mắt.

Thẩm Ngôn buông cánh tay đang khoác trên vai Triệu Lâm Tô xuống, vịn lên tay vịn cầu thang: “Mày trông chừng tao một chút là được rồi”.
Bàn tay cậu dùng sức, nhẹ nhàng thả chân trái xuống.
Óa, sao mà đau dữ vậy.
Thẩm Ngôn nhe răng trợn mắt, thầm nghĩ cú nhảy ban nãy của mình đã mạnh bạo quá mức.
Chân trái không giẫm xuống được mà rút lại cũng không xong, cậu quay đầu lại chấp nhận thua thiệt gọi: “Anh Tô ơi, tới giúp em một tay nào”.
Triệu Lâm Tô đứng ở bậc thang bên trên nhìn xuống, cười như không cười bảo cậu: “Mày tự bay xuống đi”.
Thẩm Ngôn: “…”
Một tiếng gọi “anh” này thật con mẹ nó lỗ nặng.
Thẩm Ngôn quay đầu đi, chuẩn bị cố gắng đến cùng.

Chân trái vừa mới dùng sức bên thắt lưng bỗng dưng có thêm một sức mạnh không thể chống lại.

Trong thoáng chốc cơ thể cậu mất trọng lượng, Thẩm Ngôn vô thức túm vào người ở bên, nắm chặt lấy cổ áo sơmi của Triệu Lâm Tô.

Cúc áo lạnh buốt cọ vào trong lòng bàn tay cậu, Thẩm Ngôn ngốc nghếch ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Triệu Lâm Tô cười nhạt, trong nụ cười khó có khi không mang theo chế giễu, mắt phượng sáng ngời khẽ chớp, nhìn thoáng qua còn cảm nhận được một chút…!dịu dàng?
Trên đỉnh đầu hắn vẫn còn nổi rõ cái tên của cậu.
Đầu óc Thẩm Ngôn đột nhiên đứt mạch.

Ánh mắt, biểu cảm, nụ cười của Triệu Lâm Tô đem tới một sức tấn công khác thường ảnh hưởng đến cậu, một suy đoán đáng sợ như ẩn như hiện chậm rãi hiện lên trong đầu Thẩm Ngôn…
“Đừng giãy giụa nữa”.

Triệu Lâm Tô dời tầm mắt, cánh tay siết chặt, vững vàng đỡ cậu xuống bậc thang: “Nặng như một con lợn rừng ấy”.
Thẩm Ngôn: “…”
Suýt chút nữa cậu đã bị dọa chết rồi.
Như thế này mới đúng là mày chứ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương