Trúc Mã Khó Đoán

Chương 6: 6: Tự Tiêu Hóa



0 giờ 1 giây, Thẩm Ngôn chật vật rời khỏi phòng họp online.
[SY: Mày tự xem đi!]
[SY: Tao xem rồi!]
[Con trai: ~]
Từ trong đường gợn sóng đơn giản này, Thẩm Ngôn có thể nếm ra được mùi vị chế giễu, cậu kiên trì gửi thêm một tin nhắn thoại.
“Không muốn xem thì thôi, đùa mày chút ấy mà”.
Ảo tưởng là ảo tưởng, không thể vì ảo tưởng mà đi cãi nhau với bạn bè trong hiện thực.
Người đời đều nói xét hành động không bàn bản năng*, Thẩm Ngôn cẩn thận suy tư, thực sự không phát hiện ra thường ngày Triệu Lâm Tô có chỗ nào mập mờ với mình.
(*) Câu đầy đủ:
百善孝为先,原心不原迹,原迹贫家无孝子.
万恶淫为首,论迹不论心,论心世上少完人.
Trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu, xét tấm lòng không tính bằng vật chất, dùng vật chất cân đo thì nhà nghèo không có ai hiếu thảo.
Vạn điều ác dâm dục đứng đầu, xét hành động không bàn bản năng, xét bản năng thì thế gian hiếm người hoàn hảo.
Cứ xem như thỉnh thoảng tên đó phát bệnh một lần đi vậy.
Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, “tinh” một tiếng, Triệu Lâm Tô trả lời một tin nhắn thoại cho cậu.
“Đang xem”.
Giọng điệu của hắn lười nhác, gương mặt Thẩm Ngôn nóng bừng.
Mẹ nó, hình như cậu thực sự vô cùng đáng khinh.
Thẩm Ngôn ném điện thoại di động sang bên, kéo chăn che mặt.
Thượng Đế ơi, nếu ngài muốn con tiếp tục làm người thì xin ngài hãy thu hồi cái siêu năng lực tồi tệ này đi hộ con với.
Nếu không, ngài có thể đổi cho con một siêu năng lực hệ trị liệu yếu đuối nhất cũng được.
Việc đầu tiên con làm sẽ là đi trị liệu cho bộ não của thằng Triệu Lâm Tô kia.
Thẩm Ngôn lăn qua lộn lại nửa tiếng trên giường, mãi không ngủ được.
…!Thật muốn biết kết quả bên Triệu Lâm Tô.
Bàn tay cậu không kiểm soát được, lần mò xuống gối tìm điện thoại.
Chu Ninh Ba còn đang làm người hòa giải, khuyên cậu và Triệu Lâm Tô nhanh chóng làm lành.

Cả đời Chu Ninh Ba chưa từng có người bạn thân mười năm nào cả, nói đến đoạn xúc động còn gửi vô số emoji rơi lệ.

Cậu ta nhận ngàn sai vạn sai về chính mình, kể rằng trưa nay cậu ta phải một mình ăn cơm trong nhà ăn trường, suýt chút nữa đã không nuốt trôi cơm được.
[SY: Yên tâm đi, hai chúng tao không nghỉ chơi với nhau đâu].
[SY: Cãi nhau vui chút thôi, đừng coi là thật].
Nói đùa, sinh vật hiếm hoi như bạn tốt mười năm, cậu chỉ có một người duy nhất, vẫn luôn coi hắn như một nửa anh em ruột thịt.
Sao có thể nghỉ chơi với hắn.
Chỉ hi vọng bộ phim hôm nay cho chút động lực, có được kết quả tốt.
Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm khung chat với Triệu Lâm Tô, vô thức trượt lên trên.
Cậu và Triệu Lâm Tô nói chuyện với nhau không ít nhưng cũng không tính là nhiều.
Chính là khi nào có việc thì mới tìm tới nhau.
Như lúc chơi game gặp một anh bạn rừng thích đi lẻ, mới mua được một đôi giày chơi bóng rổ, hay hẹn nhau đi xem triển lãm anime…
Toàn là những chia sẻ cuộc sống hàng ngày.
Ngoại trừ lúc châm chọc người ta ra, bình thường, cái miệng của Triệu Lâm Tô rất ít khi nói nhảm.
Câu trả lời thường là “Ồ”, “Được”, “Đi”, “Đần”, hiện giờ đã ngày càng tiến hóa đơn giản hơn biến thành “1”.
[Con trai: Đến rồi].
[SY: Tao xong rồi đây, đợi một phút].
[SY: MVP, 30 phút, 17 mạng, đây chính là thực lực của ông mày!]
[Con trai: 6].

(*) 6: liù đọc gần giống 牛 – niú: trâu => giỏi
[SY: Đến đây, tao dẫn mày đánh một trận].
[Con trai: Không chơi].
[Con trai: *Mã đơn hàng chuyển phát nhanh*].
[SY: 0.0 Cái gì thế?]
[Con trai: Bom].
[SY: Mẹ mày, trả hàng thế nào vậy?]
[SY: Nhận được cam rồi, giáo sư Lâm tuyệt vời.

Cam ngon lắm, anh trai tao vừa ăn vừa khóc.

Cảm ơn anh Tô, cảm ơn giáo sư Lâm].
[Con trai: 1].

Thẩm Ngôn càng lướt càng nhanh, trong ánh mắt tìm tòi, cậu sững sờ phát hiện ra mình không hề tìm được một chút dấu hiệu nào không đúng.
Cậu thở dài, nhét di động lại dưới gối đầu.
Cho nên, chuyện này là ngoài ý muốn, là trùng hợp đúng không?
Quá nửa tiếng rồi, chắc là Triệu Lâm Tô đã xem hết rồi nhỉ.
Cậu không tin trên thế giới này sẽ có người xem hoàn chỉnh từ đầu đến đuôi một bộ phim như thế.
Nửa giờ đủ để chọn hết những tình tiết trọng điểm xem qua một lần.
Sau đó theo lý thì —
Thẩm Ngôn ôm đầu.
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Thẩm Ngôn mất ngủ, lật qua lật lại trên giường, cũng không biết đến cùng mấy giờ cậu mới thiếp đi.

Giấc ngủ không yên ổn mấy, sáng sớm vừa lên đã tỉnh dậy.

Ngày hôm sau lúc rời giường, vẻ mặt của cậu cực kỳ suy sụp.
Anh trai bắt gặp dáng vẻ như bị hút sạch dương khí của cậu, suýt chút nữa đã tè ra quần.
“Em trai, làm sao thế? Tối qua mày bị yêu tinh bắt đi đấy hả?”
Thẩm Ngôn ỉu xìu mở vòi nước rửa mặt, nhìn sang anh trai mình, bắt gặp cái tên Nhật Bản mới trên đầu anh, đáy lòng sinh ra sự an ủi, xua xua tay nói: “Không sao ạ”.
May mắn hôm nay không phải đi học, Thẩm Ngôn vừa ngáp liên tục vừa ăn bữa sáng, sau đó lê dép quay về giường ngủ bù.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu còn cố giãy giụa lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua.
Không có tin nhắn mới.
Ngủ tới mười giờ, cuối cùng cậu cũng khôi phục chút tinh thần, việc đầu tiên cậu làm sau khi rời giường vẫn là cầm diện thoại di động.
Vô cùng yên tĩnh bình an.
Thẩm Ngôn: Năm trăm chữ cảm nhận đâu!
Thẩm Ngôn cào cào cái ổ gà trên đầu, gọi điện thoại cho Triệu Lâm Tô.
Phải mất khoảng một phút bên kia mới có người nhận.
“Gì?”
Thẩm Ngôn do dự hỏi: “Bộ phim…!tối hôm qua mày đã xem xong chưa?”
Triệu Lâm Tô bật cười, tiếng cười rất trầm.

Trước kia Thẩm Ngôn không hề cảm thấy gì, hiện giờ nghe Triệu Lâm Tô cười, không hiểu sao cậu lại nổi da gà.
“Rồi”.

“Hay không?”
“Tạm được”.
Trong hệ thống đánh giá của Triệu Lâm Tô, “tạm được” hẳn là rất tốt.

Thẩm Ngôn lập tức lấy lại tinh thần, “Thật không? Tao biết mày sẽ thích mà”.
“Không còn việc gì thì tao cúp máy nhé”.
“Đừng mà, trưa nay tao mời mày ăn cơm”.
“Ăn đâu?”
“Lên tầng ba trung tâm thương mại Bách Nguyên ăn lẩu Trùng Khánh nhé?”
“Mấy giờ?”
Thẩm Ngôn nhìn điện thoại, “11 giờ đi, tao đói rồi”.
Trung tâm thương mại Bách Nguyên khá gần nhà cậu và khu Triệu Lâm Tô ở, Thẩm Ngôn rời giường rửa mặt mũi thêm một phen, sau đó xuống tầng cho chó con ăn một cái bánh quy dành cho chó, cuối cùng rời khỏi khu chung cư, quét mã QR một chiếc xe đạp công cộng đạp sang.
Tháng chín, thời tiết bên ngoài vẫn còn rất nóng, ánh nắng chói chang.

Thẩm Ngôn nhanh chóng phóng xe xuyên qua những bóng râm, gió nóng quất vào mặt, tốc độ vào khoảng 30 dặm trên giờ, tâm tình thoải mái tự do tự tại.
Sắp rồi, thiên hạ sắp hưởng thái bình, mọi chuyện lại khôi phục như ban đầu.
Ngày hôm qua tùy tiện tìm một bộ phim, Thẩm Ngôn cũng không chú ý tới nữ chính trong phim tên là gì.
Dù sao cũng là một cái tên Nhật Bản.
Trang bìa đáng yêu, nụ cười ngọt ngào, nét vẽ khá ổn.

Mặc dù trước đây cậu không biết cô ấy nhưng từ ngày hôm nay, cậu tuyên bố cô ấy chính là nữ thần của cậu, là ân nhân lớn của cậu.
Hôm nay vẫn là ngày làm việc, tiệm lẩu không đông khách, ngoài tiệm không có người xếp hàng.

Thẩm Ngôn theo chân sự dẫn dắt nhiệt tình của chị gái nhân viên đi vào trong tiệm.
“Bạn của quý khách đã tới rồi”.
Từ xa xa Thẩm Ngôn đã tìm được Triệu Lâm Tô đang cúi đầu đọc điện thoại.
Đột nhiên, cậu hơi căng thẳng.
Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô đã ăn cùng nhau không biết bao nhiêu bữa cơm, nhưng chưa có bữa nào cậu hốt hoảng như hôm nay.
Chẳng khác gì đang chuẩn bị mở blind box.
Thẩm Ngôn cũng không dám lên tiếng gọi hắn.

Sau khi đáp lời chị gái dẫn đường rằng mình đã nhìn thấy bạn, chị gái liền rời đi.

Không còn người dẫn đường, Thẩm Ngôn cúi đầu, càng đi càng chậm.

Khoảng cách có mấy thước thôi đã bị cậu biến thành tình trạng cố nán lại trên thảm đỏ.
Có lẽ do cậu lề mề quá, những người đi ngang qua, đứng bên cạnh đều nhìn cậu thêm vài lần.

Thẩm Ngôn hơi ngượng ngùng, cắn răng, bước nhanh hơn.

Đầu mới ngẩng lên, “chiu” một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt xem kịch hay của Triệu Lâm Tô.
Hình như tâm trạng Triệu Lâm Tô không tệ, khóe mắt đuôi mày đều đầy châm chọc, xem ra màn trình diễn ban nãy của Thẩm Ngôn đã được hắn chứng kiến toàn bộ.
Thẩm Ngôn ngây ngốc tại chỗ.
Không phải bởi vì hành vi buồn cười của mình đã bị Triệu Lâm Tô nhìn sạch sành sanh.

Mà bởi vì…
Thẩm Ngôn sắp hộc máu rồi.
Mày còn cười, cười cái beep ấy!
Tại sao đêm qua mày xem phim rồi, kết quả mày vẫn YY người anh em tốt của mày thế hả?!
Triệu Lâm Tô, mày mau giải thích đi!
Thẩm Ngôn cố gắng khống chế biểu cảm của mình, nghiêm mặt ngồi xuống.
Triệu Lâm Tô vẫn còn đang cười.

Có lẽ do được di truyền từ bố mẹ – hai vị thiên tài xuất sắc, thế nên gương mặt Triệu Lâm Tô luôn mang vẻ chế giễu mỗi khi đối mặt với người thường.

Không phải là do hắn cố ý, chỉ là khi trao đổi với người bình thường, hắn như đang phải miễn cưỡng xã giao với họ, nụ cười luôn có cảm giác vừa giả tạo vừa châm biếm.

Trừ những lúc thực sự vui vẻ thì gương mặt của hắn luôn là gương mặt của một vị thiên tài coi khinh người khác, tính tổn thương không cao, nhưng khả năng sỉ nhục cực lớn.
Thẩm Ngôn ỉu xìu mím môi, cúi đầu không nhìn Triệu Lâm Tô.
Mắt không thấy tâm không phiền.
“Gọi món chưa?”
“Ông chủ mời khách chưa tới, sao tao dám gọi trước?”
Thẩm Ngôn cười ha ha hai tiếng: “Hôm nay tao mời, mày muốn ăn gì cứ gọi đi”.
Triệu Lâm Tô cầm thực đơn chọn món, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lên Thẩm Ngôn đang ngồi đối diện.
Hắn rất ít khi gặp được dáng vẻ mặt ủ mày chau như hiện nay ở cậu.
“Không khỏe?”
“Không”.
“Gọi sách bò không?”
“Gì cũng được”.
Triệu Lâm Tô cảm thấy rất mới lạ.
Cảm giác như thân phận hai người họ đã hoán đổi cho nhau.
Dáng vẻ lười biếng không hứng thú của người đang ngồi đối diện, nếu đặt lên người hắn thì là thái độ bình thường, đặt lên người Thẩm Ngôn rõ ràng là đã có chuyện.
Triệu Lâm Tô đẩy thực đơn sang: “Mày gọi đi”.
Thẩm Ngôn ngước lên nhìn, vừa hay chạm mắt với hàng chữ trên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô.
Vừa nhìn thấy hai chữ [Thẩm Ngôn] trên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô, cậu đã không nhịn được, nổi cáu: “Rốt cuộc tối qua mày có xem bộ phim đó không vậy?”
Triệu Lâm Tô nhíu mày, “Xem thì sao, không xem thì sao?”
Đây là khúc nhạc dạo cho một trận cãi vã.
Mặt ngoài nhìn vào, rõ ràng Thẩm Ngôn đang gây sự.

Cậu không có lời giải thích nào, bắt Triệu Lâm Tô xem phim.

Nhưng trên thực tế chỉ có mình Thẩm Ngôn biết, tại sao cậu lại cư xử khác thường như vậy.
Đó là bởi vì Triệu Lâm Tô khác thường trước!
Bàn tay dưới bàn của Thẩm Ngôn đã siết chặt lại, cậu nhận thực đơn, lẩm bẩm: “Chẳng sao cả”.
Còn có thể thế nào được nữa? Tình cảm mười năm, không thể chì vì lý do “mày YY bố mày” mà xóa hết tất cả.
“Tao xem rồi”.
Lúc Thẩm Ngôn gọi món, Triệu Lâm Tô mở miệng, giọng điệu rất bình thường giống như đang báo cáo: “Nữ chính tên Saori, nam chính tên Koichi, còn có mấy Hoàng Mao không biết tên là gì”.
(*) Hoàng Mao (黄毛) ban đầu sử dụng để gọi những người tóc vàng, nhưng ở Trung, nó còn được sử dụng để gọi những người đàn ông thích tán tỉnh, dụ dỗ người yêu/vợ của người khác, đam mê “cắm sừng” người ta, thường xuất hiện trong những tác phẩm có chủ đề ngoại tình.
Thẩm Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên.
“Thẩm Ngôn”.

Triệu Lâm Tô nói: “Khẩu vị của mày nặng đấy”.
Thẩm Ngôn: “…”
Mẹ kiếp, cậu chỉ tùy tiện tìm một bộ phim, đến nội dung chi tiết cũng không thèm đọc.
Triệu Lâm Tô uống một ngụm nước, thản nhiên lên tiếng: “Không ngờ trong lòng mày tao lại là kẻ có sở thích cực kỳ biến thái đến như vậy”.
Thẩm Ngôn: “…”
Mày nói đúng một nửa rồi, trong lòng tao mày đã biến thái, chỉ chưa tới mức cực kỳ biến thái thôi.
Gương mặt Thẩm Ngôn đỏ lên, cố chữa cháy: “Có khi tao gửi nhầm rồi, chắc chắn thứ tao muốn gửi cho mày là tình yêu thuần khiết! Tao gửi nhầm rồi!”

“Không sao”.
Triệu Lâm Tô xoay chiếc cốc thủy tinh trong tay, cười như không cười: “Tao thực sự rất thích nó”.
Thẩm Ngôn: “= =”
Đủ rồi.
Mày thích sao mày còn không xông lên?
Nổi lẩu rất cay, Thẩm Ngôn hóa đau thương thành sức chiến đấu, ăn đã thì thôi.

Cậu vốn là một người có chút tật xấu, mùa hè thích ăn lẩu, mùa đông thích ăn kem, cảm giác đối nghịch với thế giới khiến cậu sảng khoái khó hiểu.
Món tráng miệng cuối cùng là dưa hấu, Thẩm Ngôn cắn hai phát là hết một miếng, một hơi ăn hết một đĩa, lúc này mới như trút hết gánh nặng lên tiếng: “Xong”.
Triệu Lâm Tô đã ăn xong từ lâu, sức ăn của hắn không lớn, cũng không đặc biệt thích ăn một món gì, không quản có món gì trên bàn, chỉ cần no bảy phần là dừng lại.
Không giống Thẩm Ngôn, cậu luôn có món ăn yêu thích rõ ràng, nào lẩu nào đồ nướng nào gà rán, nhiều dầu nhiều muối nhiều gia vị, lần nào cũng ăn đến no căng bụng mới chịu ngừng.
Triệu Lâm Tô ngắm cậu ăn sẽ sinh ra cơn thèm ăn hiếm gặp, cũng từng thử ăn thêm vài miếng, đáng tiếc hứng thú không nhiều, chi bằng cứ ngồi nhìn Thẩm Ngôn ăn uống lại thú vị hơn.
Thẩm Ngôn trả tiền, Triệu Lâm Tô không hề có ý định tranh với cậu.

Lúc cậu trả tiền, hắn làm ra vẻ không quan tâm, ngồi ở bên nghịch điện thoại di động.
Hiện tượng này vô cùng bình thường.
Hai người họ đã bàn nhau người nào mời cơm, tranh qua tranh lại mất cả vui vẻ.
Thay phiên nhau trả tiền là được.
Mối quan hệ bạn bè không phải luôn như thế sao?
Cho nên Thẩm Ngôn không nghĩ ra được lý do, tình bạn của hai người họ vừa nhìn đã thấu, trong veo như nước lọc tinh khiết 82 năm, tại sao bỗng xuất hiện một thứ vô cùng kỳ quặc?
Thẩm Ngôn liếc mắt qua đỉnh đầu Triệu Lâm Tô.
“Sao mày cứ nhìn tao mãi thế?”
Bị tóm được.
Thẩm Ngôn làm như không có chuyện gì, quay đầu đi: “Ai nhìn mày chứ, đừng tự kỷ nữa”.
“Tao lái xe đến, đưa mày về nhé?”
“Không cần, tao đi xe đạp công cộng”.
Triệu Lâm Tô cũng không cố thuyết phục, phất phất tay xem như tạm biệt.
Thẩm Ngôn đưa mắt nhìn theo bóng dáng hắn theo thang cuốn xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Hai chữ [Thẩm Ngôn] cũng cùng hắn đi xuống.
Thẩm Ngôn không đạp xe nữa, lững thững đi bộ về nhà.
Tâm tình vẫn hơi rối loạn.
Thật khó chịu.
Thẩm Ngôn cào mạnh đầu mình, không nghĩ ra thêm được cách nào khác.
Nói cũng không được, không nói cũng không được.
Không nhìn thấy, không quan tâm, không suy nghĩ.
Chín chữ chân ngôn lại hiện lên trong đầu.
“Coi như không nhìn thấy đi”.
Ý nghĩ này mới xuất hiện, Thẩm Ngôn đã vội vã muốn chấp nhận ngay.
Lại nói thêm, ảo tưởng cũng chẳng thể hiện được điều gì, đám người có ý với ngôi sao vận động viên cũng có làm được gì đâu?
Quá để tâm đến một chuyện, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra kết quả, thế thì có khác gì đang chui đầu vào sừng trâu?
Không nghĩ nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cậu.
Cậu vẫn tiếp tục chơi cùng Triệu Lâm Tô, thật thoải mái, thật đơn giản biết bao.
Lùi một bước mà nói, mười năm tình bạn, để cho người ta ảo tưởng mình một lần thì thế nào? Có khi Triệu Lâm Tô chả có hành động gì, chỉ tưởng tượng một chút thôi, có gì ghê gớm chứ?
Thẩm Ngôn vừa nghĩ, vừa mở lòng hơn.
Ảo tưởng và hiện thực không phải là một chuyện, hoàn toàn có thể xem chúng là hai thế giới khác biệt nhau.

Ảo tưởng là ảo tưởng, hiện thực là hiện thực, hai chuyện khác biệt, cậu tách chúng ra là được rồi.
Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng y như cách cậu tiếp nhận siêu năng lực kỳ quái của mình: Có chút chuyện nho nhỏ, chả lẽ lại khiến mày không sống nổi.
[Con trai: Ngày mai có muốn đi nhờ xe tao nữa không?]
Nhìn tin nhắn Triệu Lâm Tô gửi tới, Thẩm Ngôn thầm nghĩ, chỉ cần cậu không xấu hổ thì không ai phải xấu hổ cả.

Cậu xoa nhẹ gương mặt bị phơi nắng đến hơi nóng lên, quả quyết trả lời: [Có!].


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương