Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 10



Như lời Liễu Bình Xuyên nói, Lang Vương tạm thời ở lại dưới chân núi bên khe suối rừng đàn hương ngoài trấn Phù Dung. Thềm đá trước biệt quán đã được mài tròn góc, càng không kể đến núi đá trong biệt quán, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của danh gia.
 
 
Quỳnh Nương bị đưa đến đây, nghĩ về những lời đồn xấu của Lang Vương kiếp trước, lòng bàn tay nàng chảy mồ hôi.
 

 
Xuống nhuyễn kiệu rồi, nàng bị mời vào một phòng bếp nhỏ bên cạnh lầu thuỷ tạ.
 
 
Quỳnh Nương nhìn những đồ dùng nhà bếp, ngược lại cảm thấy yên tâm hơn. Xem ra là thật sự muốn nàng làm điểm tâm, nếu đã vậy thì làm mấy món đi, có điều không thể qua loa. Kiếp trước nàng từng nghe nói, bởi vì ghét mùi vị thức ăn trong Hoàng Tự không vừa ý nên hắn sai người kéo đầu bếp nấu cơm đó ra ngoài đánh chết.
 
 
Có lẽ là nể mặt lão vương gia Sở Quy Nông đã tạ thế nên thánh thượng mới đối xử tốt với Sở Tà. Những người nấu cơm trong Hoàng Tự đều là ngự trù có đẳng cấp. Nhưng vị Vương gia này nói đánh chết là đánh chết, sau cùng bị người ta vạch tội, lúc đó hoàng đế mới vung tay bỏ mặc nói “ngự trù rắp tâm hại người, muốn hạ độc mưu hại Lang Vương, hãm hại trẫm vào cái cớ bất nghĩa, hoang đường”.
 
 
Vì vậy, nếu làm không hợp khẩu vị của vị Vương gia “quý nhân” đó, hắn sẽ sai người giết chết nàng, giống như dẫm chết một con kiến.
 
 
Nghĩ vậy, nàng run rẩy, đủ tinh thần xắn tay áo nấu cơm.
 

 
Nhưng nàng hoàn toàn không biết sở thích của vị Vương gia này thế nào, phán đoán dựa vào đôi câu vài lời lúc trước của Thường Tiến thì hình như vị Lang vương này tích hoả trong người, không hợp khí hậu, không muốn ăn uống. Nếu bạch ngọc cao lọt vào mắt hắn thì chắc là hắn thích đồ ăn ngon miệng giải nhiệt.
 
 
Thế là nàng nhào bột làm bánh như lúc trước. Tiếp theo phối hợp với sự mát mẻ tươi mới, giá đỗ phối với tôm tươi bóc vỏ làm rau trộn. Dầu hành điều phối với giá đỗ là món ăn bí truyền của Quỳnh Nương. Hành thơm ngon miệng, ngắt đầu giá đỗ, bóng bẩy như ngọc, vị tươi mát trung hoà với vị gạo nếp ngọt của bạch ngọc cao.
 
 
Ít nhất Quỳnh Nương thích cách ăn này, cảm thấy uống với trà càng ngon.
 
 
Đợi đến lúc lấy bánh ra khỏi nồi hấp, nàng dùng dao cắt thành hình thoi rồi bày ra đĩa, đồ ăn cũng đã đậm vị, sau đó người hầu liền bưng đến lầu thuỷ tạ bên cạnh.
 
 
Nhưng không lâu sau, có người đến gọi Quỳnh Nương, nói Lang Vương không hài lòng vì trên điểm tâm không vẽ tranh, sai nàng đến vẽ.
 
 
Cứ như vậy, Quỳnh Nương bị đưa đến lầu thuỷ tạ.
 
 
Lầu thuỷ tạ này được xây dựng dựa theo phong cách cổ xưa của tiền triều, đá xếp chồng lên thành hồ nước ngoài lan can, sân trời ở bên cạnh, có hai con hạc trắng đang bước chậm trong nước.
 
 
Làn lụa mỏng phấp phới theo gió, Quỳnh Nương thấy một nam tử cao lớn tuấn tú đang dựa vào ghế mềm khắc hoa đọc sách.
 
 
Quỳnh Nương đi vào, người đó cũng chẳng nhấc mắt lên, Quỳnh Nương đang nghĩ đến thương thế của ca ca, chỉ muốn nhanh nhanh hầu hạ vị này ăn no để còn về nhà với ca ca.
 

 
Vì vậy nàng ngồi quỳ xuống bàn nhỏ bên cạnh, tay cầm bút càng cua chấm men đỏ vẽ tranh hoa cỏ chim muông như lúc trước. Vẽ tranh trên điểm tâm cần phải tỉ mỉ, không thể không cẩn thận.
 
 
Vẽ xong nét bút cuối cùng, miệng thơm khẽ nhếch, thở nhẹ một hơi, nàng nửa ngẩng đầu lên.
 
 
Vừa ngẩng đầu lại chạm phải một đôi mắt hẹp dài thâm thuý.
 
 
Có lẽ màn che bị gió thổi cuốn ngược vào móc vàng. Không biết Lang Vương đã bỏ sách xuống từ khi nào, nửa nằm trên ghế mềm, áo bào rộng lỏng lẻo, chân đi tất vải, một tay chống đầu, tóc dài không đội mão quan rối tung xõa trên bờ vai rộng, đang nhìn Quỳnh Nương chằm chằm không hề chớp mắt.
 
 
Cái nhìn này có một luồng tà khí khó tả, lập tức đánh thức câu chuyện xưa mà Quỳnh Nương đang muốn cố gắng lãng quên… Kiếp trước, trong một yến tiệc linh đình nào đó, nàng lạc đường rồi bị vị “quý nhân” ăn không ngồi rồi trong Hoàng Tự này chắn ở lối rẽ của hành lang dài.
 
 
Hành lang dài một bên là rượu say người đông, trong góc rất tối, nàng bị người đó kìm chặt eo, bị đôi mắt tràn ngập tà khí nhìn chằm chằm, ngón tay dài nhéo cằm nàng không hề khách khí: “Quỳnh Nương Liễu gia? Nghe nói ngươi xin phụ thân từ chối ta. Sẽ có một ngày, bổn vương khiến ngươi ân hận vì đã làm sai!”
 
 
Liễu gia Tương Quỳnh, tài năng dung mạo nổi danh khắp kinh thành, người cầu thân năm đó nhiều thế nào? Nếu Lang Vương không nhắc đến, Quỳnh Nương đã quên chuyện vị phiên vương ở biên cương này từng cầu thân nàng. Cho nên Lang Vương lên án chỉ trích nàng có mắt như mù, nàng cũng chẳng thể trả lời.
 
 
Sau khi thấp giọng nói bên tai nàng, hắn liền buông tay rời đi. Chỉ còn lại dấu tay trên cằm nhắc nhở nàng vừa bị người khác khinh bạc.
 
 
Nhưng dù cho Lang Vương vô lễ, Quỳnh Nương cũng chẳng thể nói ra để tránh vấy bẩn danh dự của nàng, chỉ có thể nhịn trong lòng. Từ đó về sau, thấy Lang Vương từ xa là nàng đi đường vòng, còn Lang Vương cũng không tìm cơ hội vô lễ với nàng nữa, chỉ là mỗi lần “tình cờ gặp gỡ”, ánh mắt của hắn luôn khiến người khác vô cớ chán ghét…
 
 
Còn bây giờ, đã sống lại một đời, nàng lại nhìn vào cặp mắt này, nhất thời tựa như có cảm giác của ngày xưa. Nàng ngây người nhìn chằm chằm vào Lang Vương quá lâu.
 
 
Bởi vì tuấn tú nên Sở Tà đã quen việc nữ tử chủ động, hắn chỉ nghĩ tiểu nương này tâm tư linh hoạt, cố ý câu dẫn mình. Hắn nhếch mày, mở miệng nói: “Bưng qua đây.”
 
 
Lúc này Quỳnh Nương mới nhận ra bản thân vừa thất thố, nàng vội vàng liễm mi thu hàm, đoan trang bưng bánh ngọt đến cho Lang Vương.
 
 
Do thời tiết nên mấy ngày nay Sở Tà không hợp khí hậu, ăn uống không thoải mái. Hôm qua thấy Thường Tiến trình điểm tâm hoa văn tinh xảo lên bèn hứng thú nếm vài miếng, không ngờ vừa vào miệng là vị ngọt mềm mại tan ra. Sau khi ăn mấy miếng, tâm trạng bỗng dưng tốt lên, hắn nhìn chim tước trên bánh ngọt, tinh xảo đến mức nhìn rõ cả lông chim, không biết từ tay người nào mà ra.
 
 
Vì vậy lúc trên phố nghe Thường Tiến nói gặp được người vẽ tranh, hắn liền nâng rèm lên nhìn. Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn… Vì thế hắn sai người đưa nàng về cùng.
 
 
Vừa nãy lúc nàng vẽ tranh, hắn đọc sách mỏi mắt bèn ngẩng đầu ngưng thần, bỗng thấy gáy ngọc hơi rũ, môi mím mày nhăn, ngón tay nhỏ nhắn cầm bút càng cua cực nhỏ lướt nhẹ trên một miếng bánh. Hắn nhìn rất lâu, như có một chiếc lông nhẹ nhàng trêu chọc đáy lòng hắn.
 
 
Thường Tiến là hộ vệ của Sở Tà, vừa chờ bên cạnh vừa xem mặt đoán ý. Hắn nhìn theo tầm mắt của Lang Vương, bèn thấy tiểu nương vẽ tranh. Thường Tiến không nghĩ ra, trấn nhỏ vùng sông nước này lại cất giấu một đoá phù dung xuất trần như vậy, bậc diệu nhân này rửa tay nấu cơm sẽ khiến khẩu vị của người khác tốt hơn.
 
 

Lúc tiểu nương này đến gần, hắn thấy tấc tấc da thịt trơn bóng nõn nà, Thường Tiến nghĩ không thông, tại sao một nhà nghèo thấp hèn lại có một nữ nhi xinh đẹp đến vậy. Chẳng trách Vương gia trước nay không bao giờ đặt nữ nhân vào mắt cũng phải nhìn chăm chăm một lúc lâu.
 
 
Quỳnh Nương đặt điểm tâm lên bàn trà nhỏ trước ghế mềm của Lang Vương rồi nghiêng người lùi ra sau.
 
 
Lang Vương tiện tay cầm đũa ngọc lên, gắp giá đỗ cho vào miệng, vị tươi mát của tôm bóc vỏ được hòa quyện với giá đỗ giòn bởi dầu hành. Xem ra đồ ăn hợp khẩu vị của Lang Vương, đã nếm thử một miếng mà vẫn chưa buông đũa. Quỳnh Nương thầm thở phào một hơi, tạm thời tháo gỡ được nỗi lo bị đánh chết.
 
 
Nhưng sau khi cắn một miếng bánh, Sở Tà ung dung nhận khăn lau miệng thị nữ đưa tới, bỗng nhiên chậm rì rì mở miệng hỏi: “Liễu gia Tương Quỳnh, tại sao lại trở thành nữ nhi Thôi gia?”
 
 
Hắn vừa hỏi, da đầu Quỳnh Nương chợt tê dại, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Tà.
 
 
Sở Tà đang uống trà, sau khi bỏ chén trà xuống, hắn nói: “Xem ra Liễu tiểu thư quên bổn vương rồi, không phải mùa hạ năm ngoái huynh trưởng Tương Cư của ngươi đưa ngươi đến bãi săn bắn hươu ở ngoại ô sao? Ta và ngươi đã gặp nhau lần đó.”
 
 
Đối với Sở Tà thì đây là chuyện của một năm trước. Nhưng Quỳnh Nương làm người hai kiếp, phải vắt óc ra để nhớ lại.
 
 
Được Sở Tà nhắc, nàng mới nhớ ra kiếp trước quả thực có chuyện này.
 
 
Lúc đó người hoàng gia thích nhất là săn bắn, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tiểu công chúa của vạn tuế gia đã tinh thông kỹ nghệ trên ngựa. Liễu Mộng Đường nghĩ tương lai nữ nhi khó tránh chuyện phải bầu bạn với công chúa và người hoàng thất đi săn, nếu có thể học những tài nghệ cần thiết trên ngựa thì nhất định sẽ đứng thứ nhất trong các vị quý nữ. Thế là ông ta liền sai Liễu Tương Cư đưa muội muội đến bãi săn học kĩ nghệ cưỡi ngựa. Hình như lúc đó nàng còn tranh chấp với một vị tiểu cô nương… nhưng nàng lại không nhớ ra nàng đã gặp Lang Vương thế nào.
 
 
Đã bị Sở Tà biết rõ, có chối cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, vì thế nàng liền kể vắn tắt chuyện năm đó hai nhà Thôi Liễu bế nhầm con.
 
 
Sở Tà nhướng mày, đánh giá một thân áo vải thô đã giặt đến phai màu của nàng, nghiền ngẫm nói: “Huynh trưởng Liễu Tương Cư của ngươi nói ở trong nhà ngươi rất được nuông chiều, Liễu đại nhân có thể nhẫn tâm bỏ được ngươi sao? Nữ nhi đã nuôi dưỡng mười lăm năm nói không cần là không cần, chẳng lẽ Liễu gia không nuôi nổi hai nữ nhi à?”
 
 
Quỳnh Nương nửa ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: “Nếu năm đó làm sai thì đương nhiên phải sửa lại cho đúng. Lẽ nào chỉ bởi vì Liễu gia phú quý, nuôi được hai nữ nhi mà Thôi gia không có nữ nhi để nuôi sao?”
 
 
Ngón tay Lang Vương gõ nắp chung trà: “Ngươi rời Liễu gia mà không thấy khó chịu sao?”
 
 
Khoé miệng Quỳnh Nương cong lên: “Nô gia vốn là nữ nhi của Thôi gia, bây giờ chỉ là trở về vị trí cũ mà thôi, cha nương không chê nô gia tay chân vụng về đã tốt lắm rồi, còn lại vẫn một ngày ba bữa, sớm chiều mặt trời lên xuống, làm gì có chuyện khó chịu?”
 
 
Quỳnh Nương nói đến đây rồi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Huynh trưởng của ta bị thương, không biết tình hình hiện tại thế nào, hơn nữa cha nương không biết hai chúng ta đi đâu, nhất định sẽ lo lắng. Chẳng biết có thể để chúng ta về nhà được không, nếu ngày sau Vương gia vẫn muốn thưởng thức mùi vị điểm tâm của Thôi thị thì sai người đến lấy là được.”
 
 
Tuy nàng xinh đẹp dễ thương, nhưng kiếp trước đường đường là nhất phẩm phu nhân, vẻ quý phái có mặc áo vải thô cũng không che được. Tuy là khẩn cầu nhưng người khác không thể cảm nhận được ngữ khí hèn mọn.
 
 
Hình như dáng vẻ yên lặng cẩn thận này của Quỳnh Nương gợi lên ký ức không tốt nào đó của Lang Vương, nụ cười của hắn dần tắt, nhìn lạnh lẽo và không nên đến gần.
 
 
Đúng lúc Quỳnh Nương tuyệt vọng nghĩ rằng vị Vương gia này muốn tiếp tục làm khó nàng, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói: Đâm ca ca ngươi bị thương là lỗi sai của hạ nhân vương phủ, sẽ có người thu xếp tiền thuốc men cho hắn, các ngươi về nhà đi… Qua mấy ngày nữa, bản vương sẽ sai người đến phủ ngươi.”
 
 
Lúc này Quỳnh Nương mới âm thầm thở dài, nàng không thể hỏi Lang Vương vì sao mấy ngày nữa hắn sẽ sai người đến. Chỉ có thể coi như vị Vương gia này chu toàn lễ nghĩa, còn Thôi Truyền Bảo đã bó xương ổn thoả, được đưa đưa lên xe ngựa.
 
 
Lúc huynh muội hai người về nhà, phu phụ Thôi gia đã sốt ruột đến điên rồi. Lúc bọn họ chưa thu sạp, có một hàng xóm quen biết đến báo cho, nói là nhìn thấy nhi tử nhà họ bị xe ngựa đâm thương, nữ nhi cũng bị chủ nhân xe ngựa đưa đi rồi.
 
 
Phu thê chịu đả kích lớn, ngay cả sạp hàng cũng không thu lại, vội vàng lên phố tìm nhi nữ.
 
 
Nhưng tìm một vòng cũng không thấy, về đến nhà bỗng phát hiện Liễu Bình Xuyên đang ngồi trên xe ngựa đợi trước cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương