Không biết Bách Du Nguyệt đã rời đi từ khi nào, Châu Kinh Trạch gọi cô, Hứa Tùy phản xạ có điều kiện bước qua đó. Tần Cảnh là tên mặt dày vô sỉ, thấy người ta vừa nhấc chân cái là cũng chạy đi theo.
Biểu cảm của Châu Kinh Trạch không tính là lạnh nhạt, anh nâng mắt lên liếc Tần Cảnh: “Có chuyện à?”
“À thì, Thịnh Nam Châu mời tôi tới tiệc chúc mừng của các cậu, đúng lúc gặp nhau ở đây, tôi đi chung với hai người luôn nhé.” Tần Cảnh giơ tay khoác vai anh.
Châu Kinh Trạch hất tay cậu ta ra, gật đầu: “Được, cậu chạy lên trước bắt taxi đi.”
“…” Tần Cảnh.
Được lắm ông Châu, trước mặt con gái, Tần Cảnh không thể không tích cực hăng hái, cậu ta vừa chạy vừa giơ ngón giữa với Châu Kinh Trạch, tỏ ý bội phục.
Lúc Châu Kinh Trạch lấy kẹo viên ở trong túi thì liếc thấy hành động đó của cậu ta, anh cười khẩy một tiếng: “Thằng điên.”
“Cái gì?” Hứa Tùy ngước mắt hỏi anh.
Châu Kinh Trạch nghiêng đầu nhìn cô, lắc lắc kẹo viên trong tay: “Ăn không?”
“Có.”
Hứa Tùy xòe lòng bàn tay trắng nõn ra, Châu Kinh Trạch cúi người, bóng đen phút chốc ập xuống, mùi húng quế thoang thoảng trên người anh bủa vây lấy hơi thở của cô, cũng vào lúc đó, kẹo bạc hà màu xanh lá rơi xuống lòng bàn tay.
Châu Kinh Trạch bỏ hộp kẹo lại vào trong túi, hất hất cằm về phía Tần Cảnh:
“Cậu tránh xa cậu ta ra một chút, không phải tên tử tế tốt lành gì đâu.”
Tần Cảnh làm bạn thì còn được, chứ trong chuyện tình cảm thì cặn bã thôi rồi, một chân đạp hai thuyền, những chuyện như đưa bạn gái đến bệnh viện nạo phá thai thì lại càng không thiếu.
Hứa Tùy ngẩng đầu, hỏi: “Vậy cậu thì sao?”
Châu Kinh Trạch ngẩn người, anh đang nhai kẹo bạc hà, ngay sau đó cười hờ hững nói:
“Đương nhiên, mình cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.”
Khi chuẩn bị lên taxi, Châu Kinh Trạch giống như nhớ ra gì đó, giọng anh khàn khàn: “Quên mất chưa nói, màn trình diễn của cậu tối nay rất xuất sắc.”
Cuối cùng, ba người cùng nhau ngồi taxi tới Câu lạc bộ Hồng Hạc. Châu Kinh Trạch mở cửa xe, chống đôi chân dài xuống đất, nghiêng người rồi bước ra khỏi xe. Cửa xe ở sau lưng phát ra âm thanh đóng cửa “cạch”.
Nhân viên phục vụ thắt cà vạt đỏ tiêu chuẩn tiến lên trước nghênh đón, Châu Kinh Trạch thành thạo báo số phòng bao. Nhân viên phục vụ dẫn mọi người qua đó, Châu Kinh Trạch đẩy cửa, bên trong có tận mười mấy người.
Sau khi Thịnh Nam Châu nhìn rõ ba người bọn họ, lập tức mắng mỏ: “Mấy cậu chậm chạp quá đấy, chắc không phải bỏ trốn đi đâu đấy chứ?”
Tất cả mọi người cười phá lên, rõ ràng chỉ là nói đùa, vậy mà Hứa Tùy đứng ở đó lại có chút căng thẳng cùng mất tự nhiên.
Châu Kinh Trạch không bị ảnh hưởng chút nào, ung dung thong thả bước vào trong, nhân lúc Thịnh Nam Châu đang cười vô cùng đắc ý thì đạp thẳng cho anh ấy một phát.
Chiếc ghế vì chịu tác động của trọng lực mà ngả ra phía sau, Thịnh Nam Châu hệt như con lật đật không ngừng lắc lư, thấy sắp ngã ra đất thì anh ấy hét lớn: “Ông Châu? À bố, bố, con sai rồi!”
Châu Kinh Trạch rướn khóe môi, lúc này mới buông tha cho anh ấy, giơ tay kéo ghế và người trở về chỗ cũ. Trong tiếng mắng và tiếng cười của mọi người, Hồ Thiến Tây ngồi ở phía bên kia bàn ăn vẫy tay với cô:
“Bảo bối, qua đây, mình giữ chỗ cho cậu rồi.”
Hứa Tùy ngồi xuống chưa được bao lâu thì Tần Cảnh cũng ngồi xuống theo. Cậu ta ngồi bên cạnh Hứa Tùy, hỏi han ân cần, không phải rót nước cho cô thì là quan tâm xem cô có gắp được thức ăn không, thái độ vô cùng vồn vã.
Từ đầu tới cuối Hứa Tùy đều lịch sự và giữ khoảng cách, luôn thấp giọng nói cảm ơn. Châu Kinh Trạch ngồi đối diện cô, có chút xa, lúc Hứa Tùy nghe người bên cạnh nói chuyện thì vờ như vô tình nhìn tới chỗ anh.
Áo khoác của anh vắt trên thành ghế, trên người mặc một chiếc áo len màu đen, uể oải ngồi ở đó, cầm một chai bia, điệu bộ thờ ơ nghe người khác nói chuyện, giữa chừng không biết có ai đó chém gió, anh nâng mí mắt, cười khẩy một tiếng.
Ban đầu Châu Kinh Trạch chỉ nhắc nhở ngắn gọn rằng cô nên tránh xa Tần Cảnh, sau đấy không có gì khác nữa. Giờ đây anh ngồi ở đó, không buồn chú ý sang bên này dù chỉ một chút.
Hứa Tùy thu lại tầm nhìn, cụp mắt yên lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người thu dọn đồ đạc rồi đi theo nhân viên phục vụ lên phòng VIP trên tầng thượng của Hồng Hạc. Hứa Tùy và Hồ Thiến Tây đi cùng nhau, đi được nửa đường thì di động cô đổ chuông, cô đi chậm lại rồi ra cuối hành lang nghe điện thoại.
Mẹ Hứa gọi đến chúc mừng sinh nhật cô lần nữa, còn đặc biệt hỏi: “Hôm nay con có ra ngoài ăn cơm không?”
“Có ạ, con đi với bạn cùng phòng.” Hứa Tùy trả lời, cô nhớ ra gì đó, “Nhiều người lắm mẹ ạ.”
Mẹ Hứa đắp mền lông ngồi ở sô pha ngoài phòng khách, dặn dò đi dặn dò lại: “Mẹ xem dự báo thời tiết của Kinh Bắc rồi, mấy nay lại giảm nhiệt độ. Con sợ lạnh, tay chân cóng buốt, nhớ phải mặc nhiều quần áo vào, ra ngoài lúc nào cũng phải mang theo túi sưởi.”
Hứa Tùy giữ di động nghe lời quan tâm của mẹ, cô nhìn những hàng cây bên ngoài cửa sổ, cười nói: “Con biết rồi mẹ, mẹ yên tâm, hôm nay con mặc dày lắm.”
Sau khi ngắt điện thoại, cô đi thang máy lên thẳng phòng VIP trên tầng thượng, vừa vào cửa phòng bao là tiếng cười nói ồn ào truyền đến, có người đang chơi game, có người đang hát karaoke.
Cô phát hiện họ đều là những người cô không quen biết, Châu Kinh Trạch và Tần Cảnh không ở đây, Hồ Thiến Tây cũng vậy.
Chỉ có Thịnh Nam Châu ngồi dạng chân trên ghế sô pha, khắp người viết đầy hai chữ “khó chịu”. Hứa Tùy đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh ấy, hỏi: “Tây Tây đi đâu rồi?”
Thịnh Nam Châu cười lạnh: “Không biết bị tên ất ơ từ đâu chui ra lôi đi mất rồi.”
“Hả?” Hứa Tùy thốt lên kinh ngạc.
Mười phút sau, Hồ Thiến Tây hùng hùng hổ hổ đi vào trong, lần đầu tiên Hứa Tùy nhìn thấy cô ấy mặt đỏ như vậy. Hồ Thiến Tây ngồi xuống giữa hai người, không ngừng quạt gió vào mặt, nói: “Mẹ kiếp, nóng chết mất, có nước lạnh không?”
“Trời này vẫn nên uống nước ấm thì hơn, để mình rót cho cậu.” Hứa Tùy cúi người rót cho cô ấy một cốc nước, hỏi, “Cậu đi đâu mà nóng đến mức ấy?”
Hồ Thiến Tây bưng cốc nước uống ừng ực mấy hớp liền, sau khi bình ổn lại hơi thở thì đáy mắt sáng lấp lánh: “Tùy Tùy, mình vừa mới gặp được một người vừa nhìn đã khiến mình rung động. Cậu nghe mình nói này…”
Ban nãy khi Hứa Tùy nghe điện thoại, Hồ Thiến Tây lên trên trước nhưng không vào luôn phòng bao, cô ấy nhìn thấy ở chỗ ngoặt có siêu thị bán hàng tự động nhỏ, bèn đi vào đó mua chai sprite.
Hồ Thiến Tây thanh toán xong ra ngoài, cô thích lắc đồ uống trước khi uống, sau đó nghe bọt khí phát ra tiếng nổ. Cô đi ở hành lang, vừa cúi đầu nhắn tin vừa mở nước uống.
Vì quá chú tâm đọc tin nhắn, không cẩn thận đụng phải một lồng ngực rắn chắc ở phía trước, đồng thời đồ uống bị lắc quá lâu nên vào khoảnh khắc mở nắp, “bụp” một tiếng, nắp chai bắn vọt ra, toàn bộ bọt khí và nước sủi bắn hết lên trên áo sơ mi trắng của đối phương.
“Xin lỗi xin lỗi.” Hồ Thiến Tây nhanh chóng nói xin lỗi.
Cô gấp gáp ngẩng đầu, chạm phải một đôi đồng tử đen tuyền, sắc mặt trắng bệch, đối phương mặc đồng phục bồi bàn, sống lưng thẳng tắp, cà vạt màu đỏ được thắt nghiêm chỉnh, nhưng khí chất lại cực kỳ lạnh lùng.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Hồ Thiến Tây đập rộn ràng như đánh trống.
Mà nắp chai màu xanh lá bật ra đập trúng lên mặt anh, để lại một vệt đỏ to bằng đồng xu rõ ràng ở trên gương mặt điển trai nghiêm nghị, không hiểu sao lại có chút khôi hài.
Hồ Thiến Tây phì cười, Lộ Văn Bạch quét một ánh mặt sắc lẹm như dao tới, Hồ Thiến Tây cảm thấy không ổn, đáy mắt sáng ngời: “Thật sự xin lỗi, hay là tôi đền cho anh một chiếc áo khác nhé?”
Người nọ không để ý đến cô, Hồ Thiến Tây lại cười ha ha, hỏi: “Anh tên là gì thế?”
Lộ Văn Bạch nhìn cô, toàn thân toát lên tia lạnh lẽo, cánh môi đỏ sẫm bật ra một chữ:
“Cút.”
…
“Sau đó thì sao?” Hứa Tùy ngồi nghe muốn biết diễn biến tiếp theo.
Hồ Thiến Tây đáp: “Sau đó mình đi rồi, còn tiếp tục dính lấy sẽ bị người ta ghét mất.”
“Nhưng mà… mình biết tên của anh ta, trên bảng tên có.” Trên mặt Hồ Thiến Tây không có chút tia vỡ mộng nào, cô ấy cười đắc thắng: “Anh ta chạy không thoát, ha ha ha.”
Hồ Thiến Tây đang miêu tả sống động lại cảnh cô ấy gặp được Lộ Văn Bạch, không hề chú ý đến ánh mắt của Thịnh Nam Châu ngồi bên cạnh đang tối dần đi từng chút một.
…
Châu Kinh Trạch gặp Tần Cảnh khi ở trong nhà vệ sinh, rửa tay xong anh rút khăn giấy rồi đi ra ngoài, hai người chạm mặt, thế là dứt khoát đứng ở chỗ cửa thông gió của hành lang hút thuốc.
Châu Kinh Trạch lau tay xong thì ném khăn giấy vào trong thùng rác, anh rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, ngón tay cầm thuốc lá gõ gõ vào cạnh hộp theo thói quen, sau đó ngậm lên miệng.
Anh cúi đầu, Tần Cảnh ấn bật lửa, chụm tay che lửa lại rồi đưa cho anh. Châu Kinh Trạch nghiêng đầu, hơi sát về đằng trước để châm lửa, đôi môi mỏng nhả ra một làn khói trắng.
Tần Cảnh cũng châm một điếu thuốc, lên tiếng nói: “Cô gái Hứa Tùy đó đúng là thú vị thật, lúc nãy ăn cơm tôi niềm nở ân cần trước mặt cô ấy cả buổi tối, nhìn có vẻ là một cô gái khá ngoan khá đơn thuần, nhưng mà đôi mắt đen đó thì lại vừa trong vừa lạnh lẽo, haiz, theo đuổi kiểu con gái này là khó nhất.”
Động tác hút thuốc của Châu Kinh Trạch khựng lại, tàn thuốc chất thành từng mảng, khẽ búng nhẹ liền rơi hết xuống mặt đất. Châu Kinh Trạch đưa điếu thuốc vào trong miệng một lần nữa, xoay người để lại một câu:
“Cậu không có cửa.”
Hai người một trước một sau quay vào phòng bao, đẩy cửa, bên trong vô cùng ầm ĩ, Đại Lưu rõ ràng đã uống say, ngồi xổm ở trên bàn cầm micro ca hát.
Vừa nhìn thấy Châu Kinh Trạch đi vào, Đại Lưu hệt như ngôi sao chính bổ nhào qua tương tác với anh. Cậu ta ôm Châu Kinh Trạch, âm thanh vòm 3D vang vọng khắp phòng bao:
“Mình nói hey.”
Đại Lưu giơ micro đối diện với mặt Châu Kinh Trạch, hy vọng fan hâm mộ này có thể tương tác với cậu ta một chút. Châu Kinh Trạch mặt không biểu cảm nhìn cậu ta, tia lạnh lẽo nơi đáy mắt rõ mồn một.
Không khí lặng ngắt như tờ.
Đại Lưu ngượng ngùng thu tay lại, tự tiếp lời: “Cậu nói hey hey.”
“…Cậu ta đã uống bao nhiêu?” Châu Kinh Trạch nghiêng đầu nhìn Thịnh Nam Châu.
Thịnh Nam Châu chỉ vào những chai rượu xếp trên mặt đất, nói: “Mười hai chai này đều là cậu ta uống.”
Châu Kinh Trạch gạt tay Đại Lưu đi đến bên cạnh Thịnh Nam Châu ngồi xuống, anh vừa bước vào là ánh mắt của các cô gái trong phòng đều dán chặt lên người anh như thể keo dán tự động vậy.
Thậm chí còn có mấy cô gái muốn ngồi bên cạnh anh, nhưng tối nay Thịnh Nam Châu tâm trạng không tốt, anh ấy bực dọc là lại kéo Châu Kinh Trạch uống rượu, khiến cho những cô gái đó không có cơ hội nào cả.
Ngoại trừ một cô gái hơi thân với bọn họ một chút, khoa Anh, vóc dáng cô ấy cao gầy, diện mạo xinh xắn, ngồi bên tay trái Châu Kinh Trạch.
Cô ấy chống má, nói chuyện như đang ngấm ngầm tuyên bố chủ quyền: “Này, cậu uống ít thôi, lát nữa không về được ký túc thì phải làm sao?”
Châu Kinh Trạch cầm ly rượu, nâng mí mắt, như cười như không nhìn cô ấy. Người con gái bị nhìn đến nỗi thấp thỏm, không dám nói năng tùy tiện nữa. Thịnh Nam Châu thì ngược lại, khua tay nói: “Cậu yên tâm, bọn mình không say nổi đâu.”
Giữa chừng, không biết ai chọn một bài hát Tiếng Anh, có người hét lên: “Bài của ai vậy? Có định hát nữa không?”
Thịnh Nam Châu ngước mắt nhìn, là một bài hát Tiếng Anh giai điệu nhẹ nhàng, anh ấy đẩy vai Châu Kinh Trạch: “Này, cậu lên hát đi, dù sao cũng là bài tủ của cậu.”
“Phải đó, mình cũng muốn nghe, chắc chắn là rất hay.” Cô gái đó phụ họa nói.
Người ngồi trong phòng bao ngoài Thịnh Nam Châu ra thì gần như không có ai từng nghe Châu Kinh Trạch hát, đám người bọn họ sau khi nghe xong thì cũng hùa vào bắt Châu Kinh Trạch hát bằng được.
Trời rét căm căm, Châu Kinh Trạch vùi người trong sô pha, dùng dĩa xiên một miếng dâu tây đá bỏ vào miệng, từ chối: “Không hát.”
“Đệt, đừng vậy chứ.”
“Có lẽ ông Châu sợ hát không hay, sợ dọa cho chúng ta chạy mất dép đây mà, ha ha ha.”
Một đám con trai thi nhau chế giễu Châu Kinh Trạch, vẻ thất vọng trên mặt cô gái đó hiện lên rõ ràng. Vốn cũng chẳng quan tâm bọn họ cười nhạo anh thế nào, sau khi ăn mấy miếng dâu tây đá thì nhướng mày nói: “Ngọt quá.”
Hứa Tùy ngồi trong đây cảm thấy có chút không thoải mái, phải cố hết sức để bản thân không nhìn Châu Kinh Trạch thản nhiên như thế nào trong trốn ăn chơi xa hoa này, cô chỉ có thể cúi đầu nghịch di động, sau đấy Tần Cảnh thấy cô buồn tẻ quá, bèn lấy một hộp cờ chéo cho cô chơi.
Chơi được mấy ván thì nổi lên hứng thú, Hứa Tùy tung xúc xắc, tập trung nhìn bản đồ, sự buồn bực trong lòng cũng dần dần vơi đi.
Giữa chừng, màn hình di động đặt trên bàn của Châu Kinh Trạch bật sáng, anh cầm lên nhìn, nghiêng đầu nói với Thịnh Nam Châu:
“Đi đây, có hẹn.”
Hứa Tùy đưa lưng về phía Châu Kinh Trạch để chơi cờ chéo với người ta, thanh âm của anh rơi trên đỉnh đầu cô, ngữ khí hờ hững thờ ơ, tay cầm xúc xắc của Hứa Tùy chợt khựng lại, cụp mi mắt ngẩn người.
“Em gái, mau tung đi.” Tần Cảnh thúc giục cô.
Mạch suy nghĩ của Hứa Tùy quay trở lại, cô dồn hết mọi tâm tư vào bàn cờ chéo một lần nữa. Xung quanh ồn ào huyên náo, ánh đèn đỏ rung lắc đung đưa, nhưng khi có điều liên quan đến Châu Kinh Trạch thì giác quan của cô như được phóng đại vô hạn vậy, đáy mắt cô liếc thấy Châu Kinh Trạch cúi người, để lộ một đoạn cổ tay với các khớp xương rõ ràng, anh đặt ly rượu lên trên bàn, khi đứng dậy, bộ quần áo đen phát ra âm thanh cọ xát nhẹ.
Hồ Thiến Tây ngăn anh lại, giọng điệu bá đạo: “Không được, cậu không được đi!”
Châu Kinh Trạch cảm thấy buồn cười, nói: “Tại sao lại không được?”
“Bởi vì… bởi vì hôm nay là đêm Giáng Sinh!” Hồ Thiến Tây nghĩ mãi mới nghĩ ra được lý do này.
Câu nói của Hồ Thiến Tây đã nhắc nhở toàn bộ người trong phòng, bọn họ hò hét, túm lấy cổ nhau gào lên “Quà đêm Giáng Sinh của mình đâu?”, giữa chừng, không biết ai bật bài hát Merry Christmas, khiến cho bầu không khí càng trở nên náo nhiệt.
“Hơn nữa…” Hồ Thiến Tây sát về phía trước, thanh âm của cô ấy bị nhấn chìm trong sự ầm ĩ.
Châu Kinh Trạch đưa mắt nhìn về một hướng, không ngờ lại quay trở lại chỗ ngồi ngồi yên trên sô pha. Hứa Tùy quay lưng về phía bọn họ nên không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chơi cờ chéo đúng lúc thuận lợi về đến đích, biểu cảm vui vẻ:
“Mình thắng rồi.”
Lời vừa dứt, bỗng “phụt” một tiếng, giống như công tắc điện bị ngắt vậy, trước mắt Hứa Tùy tối đen, giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Xung quanh yên lặng đến lạ thường, hình như có người lần lượt rời đi, Hứa Tùy không nghĩ gì nhiều, bóng tối trước mắt khiến trái tim cô lo lắng đứng ngồi không yên.
Lần trước thang máy xảy ra sự cố, nguyên nhân bộc phát căn bệnh sợ không gian kín của Châu Kinh Trạch vẫn hiện rõ trong tâm trí, cô vội vội vàng vàng tìm di động của mình trong kẽ sô pha, xoay người bật đèn pin, thấp giọng gọi: “Châu Kinh Trạch?”
Cô giơ đèn pin nhìn khắp nơi, chợt chạm phải một đôi mắt đen tuyền, anh uể oải đáp lại:
“Mình ở đây.”
Hứa Tùy di chuyển tới chỗ anh, giơ di động, ngữ khí lo lắng: “Cậu có sao không?”
Châu Kinh Trạch ngồi ở đó, vừa cúi đầu liền bắt gặp một đôi mắt long lanh, đáy mắt ngập tràn lo lắng, cô giơ đèn pin, dáng vẻ có chút khờ, nhưng lại đụng nhẹ vào một nơi cứng nhắc nào đó trong trái tim anh.
“Mình không sao.” Châu Kinh Trạch nhìn cô.
Hứa Tùy thở phào một hơi nhẹ nhõm, khi đang định mở miệng lần nữa thì nghe thấy một âm thanh vừa dễ thương vừa lanh lảnh “Ta daaaa~”, cô ngoảnh đầu, Hồ Thiến Tây cầm một chiếc bánh kem đi vào, mọi người đứng bên cạnh cô ấy, cùng nhau hát: “Happy Birthday To You! Happy Birthday To You!”
Cùng lúc đó, những dải ruy băng lấp lánh thi nhau rơi xuống, Hồ Thiến Tây mang bánh kem tới trước mặt cô, cười nói: “Tùy Tùy bé nhỏ của mình, chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé.”
Thịnh Nam Châu khui một chai sâm panh, “bụp” một tiếng, đám người xung quanh lại hét ầm lên, vừa cười vừa chúc cô sinh nhật vui vẻ. Hứa Tùy phát hiện Hồ Thiến Tây không chỉ gọi mỗi Lương Sảng đến, mà cô ấy còn gọi hết tất cả những bạn học thân thiết với cô ở trong lớp.
Đáy mắt Hứa Tùy nóng ran, cô nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể nói: “Tây Tây à, cảm ơn cậu.”
Nhạc nền là bài Happy Birthday, Hồ Thiến Tây cắm nến lên trên bánh kem, dưới ánh nến bập bùng, Hứa Tùy chắp hai tay lại với nhau cầu nguyện, sau khi cầu nguyện xong thì thổi tắt hết nến.
Mọi người nâng ly, vì để uống rượu mà đám thanh niên có thể nghĩ ra được bất cứ lý do nào, khi ly thủy tinh va chạm vào nhau, rượu như bung nở ra một đóa hoa:
“Vì hạng nhất của ban nhạc!”
“Tiệc mừng tối nay!”
“Chúc mừng sinh nhật!”
“Đêm Giáng Sinh muôn năm!”
Giữa một đống tiếng cười nói ồn ào, đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp rất có cảm xúc, mọi người nhất loạt nghiêng đầu nhìn, khi thanh âm vừa vang lên, xung quanh đều yên lặng một cách thần kỳ, Hứa Tùy là người cuối cùng ngước mắt nhìn qua đó.
Châu Kinh Trạch ngồi trên ghế đẩu cao, lưng hơi cong, đôi chân dài giẫm trên đất một cách tùy ý, một tay anh cầm micro, bài anh hát là một bài Tiếng Quảng Đông, tay còn lại vẫn cầm áo khoác, gương mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng, âm điệu nhẹ nhàng êm dịu bật ra từ trong cổ họng anh.
Thanh âm của anh có chút lạnh lùng, nhưng lại toát lên một sự hấp dẫn của chất giọng khàn khàn.
Anh đang hát.
Hát xong một bài Tiếng Quảng Đông, đầu tiên mọi người thở dài thườn thượt, tiếp sau đó là những tiếng hò hét và những tràng pháo tay vang lên hết đợt này đến đợt khác. Tần Cảnh là người hoàn hồn trước: “Đậu má, cổ họng của cậu đúng là đỉnh!”
“Hay, hay lắm! Châu Kinh Trạch, còn cái gì mà cậu không biết không vậy!”
“Thế nào? Tôi không nói điêu chứ? Ông Châu của tôi hát có phải rất hay không?”
Sau khi hát xong, mọi người vẫn đang hừng hực tâm trạng, khi mở những bài hát khác, có người lên trước nhận micro, nói đùa: “Ông Châu, mình cũng chọn một bài.”
“Lướt.” Khi đưa micro cho cậu ta, Châu Kinh Trạch cười mắng.
Đèn trong phòng bao rất tối, tia sáng màu đỏ thỉnh thoảng hắt qua, vừa mờ ám mà lại vừa quyến luyến bịn rịn. Cả người Hứa Tùy cứ đờ hết cả ra, cô nhìn Châu Kinh Trạch bước từng bước về phía mình, trái tim cô đập rất nhanh, thình thịch, thình thịch liên hồi, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Châu Kinh Trạch mỉm cười, nói với cô: “Chúc mừng sinh nhật, Hứa Tùy, chúc cậu ngày ngày vui vẻ.”
~Hết chương 20~
*Bài hát Châu Kinh Trạch hát tặng Hứa Tùy là bài “Cánh cửa màu vàng” – Hins Cheung. Bài hát này rất hay, mọi người nghe thử nhé. Love ~