Tình Yêu Không Hẹn Trước

Chương 11



Vì đám cưới vào buổi chiều nên ai cũng mệt, về tới nhà đã muộn rồi nên bố mẹ Duy về phòng luôn, tôi đứng lóng ngóng một hồi sau cùng mệt quá nên cũng lẽo đẽo theo hắn về phòng. Tôi ngại là chỉ ngại khi có mặt người khác thôi chứ vào đây rồi còn mình tôi với hắn thì không nhân nhượng được nữa, phải cho hắn biết ngay từ ngày đầu tiên, mất công sau này hắn lại quen thói bắt nạt thì khốn khổ.
Duy vừa vào tới phòng đã vội vàng lấy quần áo đi tắm, tài thật đấy, tôi mà mệt là cứ phải nằm dài một lúc cái đã, chưa kịp đặt lưng xuống giường thì hắn đã lao tới dựng dậy:
-Dây, dậy, đi cả ngày mồ hôi mồ kê đầy người ra đó, nằm lên giường tôi lát nó bốc mùi ai mà ngửi được.
Tôi không thối tới thế, huống hồ bộ này tôi mới thay ra ở nhà hàng chứ đã lâu lắc gì đâu mà hắn chê như hủi, bực quá nên tôi cũng chồm tới:
-Anh bị mất cảm giác à? Anh không thấy lạnh à ? Giữa đông này đào đâu ra mồ hôi ?
Duy thò tay kéo tôi :
-Ừ thì không có mồ hôi nhưng cũng có bụi, đi xuống.
Xuống thì xuống, tôi sợ gì, dù sao thì phòng cũng có mỗi cái nhà tắm nên hắn tắm trước thì tôi phải đợi, có điều hắn tắm lâu lắm, chắc phải lâu gấp ba lần tôi vì tôi đã ngã mình ra ghế sô pha một hồi lâu rồi mà vẫn không thấy hắn ra, tôi thì muốn tắm để đi ngủ sớm sớm, sáng mai còn tranh thủ sang thăm anh Toàn, lúc chiều anh nói gửi cho anh một tấm hình mặc váy cô dâu tôi đã gửi rồi nhưng trong điện thoại vẫn còn cơ man nào là hình nên mai tôi phải mang sang cho anh xem mới được.
Đợi lâu quá tôi lại gần nhà tắm đưa tay gõ gõ thấy bên trong vẫn im lìm, đang định đưa tay gõ thêm lần nữa thì Duy mở cửa ra, mỗi tội tôi đang đứng gần cửa nên Duy chỉ cần bước một bước là tôi lại thành ra lủi vào người hắn lần nữa.
Tôi vội vã lùi lại, Duy chưa mặc đồ, trên mình chỉ choàng áo tắm, mái tóc còn ướt nhẹp thoang thoảng mùi dầu gội đầu, nói chung thơm tho và sạch sẽ, chẳng biết thế quái nào mà hai mắt tôi lại bị dính vào cái thềm ngực rắn chắc của hắn mất mấy giây, vừa hay lại đúng lúc nhiệt độ có vẻ ấm hơn nên hai má tôi nóng ran lên, hắn nhìn tôi cười mai mỉa :
-Sao ?
Tôi lắp bắp :
-Tôi… tôi… à không anh… anh…
Trời ạ, tôi nuốt phải cái thứ gì mà ăn nói cứ như gà mắc thóc thế này, sau cùng tôi hất mặt lên nói :
-Khuya rồi tắm nhanh nhanh đi cho tôi còn tắm.
Tôi tranh thủ tắm nhanh tới mức lúc bước ra thì tóc hắn vẫn chưa kịp khô, đang ngồi sấy, sợ hắn nói tôi ở bẩn nên tôi nhanh miệng giải thích trước :
-Giờ này mà tắm lâu dễ cảm lắm.
Một tỷ kia thì bố đã giữ đúng lời hứa chuyển đủ cho tôi hôm trước đám cưới rồi, mà tôi với Duy thì đằng nào rồi cũng không sống được với nhau lâu, tôi chưa tới ba mươi, còn Duy thì cũng chỉ hơn ba mươi một chút, chúng tôi còn cả quãng đường dài phía trước, lấy nhau chỉ là vì bất đắc dĩ, tôi cũng như Duy, chúng tôi đều có quyền được hạnh phúc, thế nên tôi dè dặt đề nghị :
-Duy này.
-Gì?
Tôi cứ ấp a ấp úng, rõ ràng trước lúc tới đây đã chuẩn bị sẵn những điều định nói rồi thế mà giờ lại nghĩ không biết có nên nói vào đêm nay hay không. Thấy tôi không nói gì Duy khẽ quay lại, từ lúc dính lấy hắn tới nay tôi nhận ra là cứ mỗi lúc mà lòng tôi có chùng xuống thì lại bị hắn tạt cho một gáo nước lạnh làm cho tỉnh hẳn, hắn hỏi:
-Cô ăn phải cái giống ôn gì mà cứ ấp úng thế?
Đó, điêu ngoa cỡ đó thì tôi còn nhịn làm gì? Tôi tuôn một tràng:
-Tôi gả về đây theo ý của người lớn chứ mà cho tôi chọn thì có bắt đâm đầu vào bụi lá dứa một trăm lần tôi cũng làm chứ không lấy anh, nhưng dù sao cũng đã cưới rồi nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với nó, tôi sẽ hoàn thành mục đích cho anh, anh muốn đi đâu với ai, muốn làm gì hay yêu đương gì với ai thì mặc xác anh, chỉ cần đừng để cho bố mẹ tôi biết là được.
Duy quay hẳn về phía tôi nheo nheo mắt chăm chú nghe, tôi nói tiếp:
-Thế nên trong cuộc hôn nhân này anh hoàn toàn là người có lợi chứ chẳng mất mát gì. Nhưng dù sao đi nữa thì chúng ta đều không thể sống trong giả dối này mãi được, nên chỉ vài năm thôi, anh yên tâm, vài năm nữa nhất định bố mẹ anh sẽ hiểu cho anh, lúc đó chúng ta ly hôn.
-Bao lâu?
Cũng may hóa ra không phải chỉ có mình tôi có ý định đó, Duy cũng muốn thế.
-Một năm, à không, hai năm đi, một năm thì nhanh quá tôi sợ bố mẹ tôi đau lòng.
Tôi cũng không biết mình có nghe nhầm không, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên một cái:
-Hai tỷ cho hai năm, cô cũng biết tính toán đấy.
Tôi nhíu mày hỏi lại:
-Cái gì? Sao anh cứ hay nói điên nói khùng gì không ai hiểu thế?
Hắn đứng dậy cất máy sấy tóc vào tủ, giọng hờ hững:
-Không.
Một lát sau Duy thấy tôi đang ôm theo chăn định nằm lên ghế sô pha thì gắt gỏng:
-Làm cái gì kia?
Còn làm gì nữa, phải chi mà trong nhà hắn không có người khác thì tôi còn có thể ngủ riêng phòng được chứ trong hoàn cảnh này thì phải cố gắng mà chui vào một phòng, nhưng mà chỉ chung phòng thôi chứ tôi ngủ cùng giường với hắn làm gì?
Tôi không quan tâm tới vẻ mặt cau có của hắn mà nằm vật xuống ghế:
-Anh là con vàng con bạc của bố mẹ anh, phòng là phòng của anh, giường cũng là giường của anh nên anh cứ ngủ thoải mái, còn tôi ngủ ở đây được rồi.
Ban đầu tôi còn tưởng hắn xót tôi ai ngờ hắn chạy lại lôi cái chăn:
-Chăn của tôi không phải để cho người khác dùng.
Tôi tức điên nhìn hắn:
-Trời lạnh thế này anh cũng ác vừa vừa với chứ, đêm nay xem như anh cho tôi mượn, mai tôi mua cái khác về dùng chứ không thèm đụng vào đồ của anh nữa đâu.
Hình như Duy chần chừ một chút, chắc hắn cũng bắt đầu thương hại, tôi nói tiếp:
-Hơn nữa dù sao thì anh với tôi cũng hai năm nữa mới hết hợp đồng, từ giờ tới lúc đó anh lo mà đối xử tốt với tôi đi, tôi có bạn làm bên tòa soạn báo đấy.
Chẳng biết lời đe dọa của tôi có tác dụng hay vì hắn thấy tôi gả cho hắn cũng thiệt thòi thật nên không lại dành chăn với tôi nữa, còn kêu tôi lên giường nằm:
-Lên đi, ngủ nhớ đừng nhè nước miếng ra đó, tôi nằm ở đây.
Tôi cương quyết:
-Không, tôi ngủ ở đây được rồi, tôi dễ ngủ nên đặt đâu cũng ngủ được, anh cứ ngủ trên đó đi.
Duy thấy tôi cứng đầu nên đành mặc kệ, cứ tưởng như thế đã ấm êm được một đêm nhưng tôi lại lỡ mồm hỏi ngu thêm lần nữa để chuốc họa vào thân.
Khi đang lim dim mắt gần ngủ thì tôi nhớ tới chuyện lúc chiều nên ngồi bật dây:
-Duy này.
Hắn không trả lời nhưng tôi biết hắn chưa ngủ nên tò mò hỏi thêm lần nữa:
-Duy này, sao anh Dũng nhà anh không tới đám cưới thế? Mà lúc về tôi có nhìn thấy anh ấy.
Rồi tôi hạ giọng:
-Anh Dũng nhà anh đánh nhau hay sao ấy, lúc nãy tôi thấy một bên má của anh ấy sưng lên.
Lúc chiều trong đám cưới đúng là tôi không nhìn thấy anh Dũng ngồi với bố mẹ Duy thật, ban đầu tôi cứ nghĩ chắc anh ta đi công tác chưa về nhưng lúc về nhà, lúc đó bố mẹ Duy về phòng rồi, Duy thì cũng lên gần hết cầu thang rồi chỉ còn mình tôi đang đứng lóng ngóng nơi phòng khách thì tôi thấy anh Dũng bước từ ngoài vào, thấy tôi hình như anh sững lại một chút nhưng rất nhanh lại trở về vẻ mặt bình thường, lúc đó tôi thấy má anh sưng lên, khóe môi còn rướm chút m.áu như mới bị thương gần đây.
Tên kia không trả lời tôi mà lao tới như tên bắn, ánh mắt hậm hực nhìn tôi rồi thò tay giật luôn cái chăn đang đắp trên người:
-Trả đây, tôi không thích đồ của mình có mùi người khác.
Tôi vốn bị dị ứng thời tiết nên cả đêm lạnh co ro không tài nào mà ngủ được, cứ chốc chốc lại hắt xì mấy cái, biết thế này lúc sang đây tôi cắp luôn mùng mền chăn gối của mình sang cho rồi, báo hại cả đêm trằn trọc rồi sáng mai còn bị mẹ Duy hiểu nhầm chuyện tế nhị nữa chứ, cái tên thần kinh đó.
Vì càng gần sáng trời càng lạnh nên tôi dậy khá sớm, lúc đi ngang qua Duy tôi bực điên muốn thò tay đấm cho mấy cái, cứ nghĩ còn sớm thế này thì mẹ Duy chưa dậy hóa ra xuống tới bếp đã thấy bà cùng với cô giúp việc chuẩn bị đồ ăn sáng, tôi lò dò xuống theo cất tiếng chào, mẹ Duy ngạc nhiên hỏi:
-Sao không ngủ thêm đi con? Còn sớm lắm.
Rồi nhìn thấy đôi mắt có quầng thâm, mặt lại phờ phạc của tôi bà tủm tỉm:
-Con mệt rồi, đi lên phòng nghỉ thêm chút đi rồi lát mẹ nói cô Hoa lên kêu dậy ăn sáng.
Nụ cười của bà cùng ánh mắt đầy vẻ hàm ý lại làm tôi lại nhớ đến chuyện đêm qua, bực không tả được. Chẳng nhẽ bà không biết con mình yêu đàn ông hay sao mà còn hỏi thế?
Bữa ăn sáng của nhà Duy khác nhà tôi một chút, thịnh soạn hơn, bố chồng tôi vừa nhìn thấy một bên má của anh Dũng đã vội hỏi han:
-Má con sao thế? Sao thế này?
Rồi ông quay xuống bếp gọi to:
-Cô Hoa đâu?
Anh Dũng lên tiếng can bố mình lại:
-Con không sao, con bôi thuốc rồi bố không cần gọi cô Hoa nữa đâu.
Mẹ chồng tôi cũng lật đật lại gần chăm chú nhìn, giọng bà xót xa:
-Sao thế này con? Để lát mẹ lấy túi đá cho chườm cho con, cái này phải chườm đá cho nhanh tan vết bầm con ạ.
Bố chồng tôi lo lắng:
-Bà chườm cho nó rồi xem loại thuốc nào tốt thì bôi cho nó, để thế này không được đâu.
Mẹ chồng xuýt xoa thêm một lát rồi múc cho anh Dũng chén cháo:
-Ăn đi con, cháo thịt bò này con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.
Sau khi múc cho anh Dũng xong thì mẹ chồng tôi cũng múc cho Duy một chén, tôi thấy Duy ngập ngừng một lát:
-Cảm ơn…
Rồi hình như thấy bố chồng đang nhìn mới nhỏ giọng nói tiếp: “…mẹ”.
Bố chồng tôi nghiêm giọng:
-Giờ cưới vợ rồi thì lo mà chí thú làm ăn đi, lát nữa hai đứa muốn đi đâu đó chơi mấy ngày thì cứ đi cho thoải mái rồi khi nào về thì vào công ty để anh Dũng kèm cặp cho quen với công việc dần, có mỗi hai anh em phải cùng nhau ghánh vác chứ đâu thể đổ hết lên vai anh như vậy được? Cũng phải để cho bố nghỉ ngơi nữa chứ.
Duy dừng đũa trả lời bố:
-Nhưng công việc của con ở bên kia đang làm dở, hơn nữa anh Dũng giỏi thế, con có về cũng chắc gì đã giúp được cho anh.
Hình như bố chồng tôi đang định nói gì đó thì mẹ chồng vội can:
-Thôi, thôi, mấy bố con ăn đi, ăn đi để cho hai con nó còn đi chơi, chuyện công việc thì tính sau đi.
Nói rồi bà quay sang hỏi tôi:
-Thế hai đứa đã định đi đâu chưa? Cả đời mới có một lần trăng mật nên muốn đi tới chỗ nào cứ tranh thủ đi con ạ, sau này còn bận bịu công việc rồi còn con cái nữa khó đi lắm.
Tôi có định đi đâu với Duy đâu, tôi đã định tranh thủ mấy ngày còn được nghỉ sẽ vào viện với anh Toàn tôi, vào để còn nghe anh đàn, còn nghe anh hát, như thế sướng gấp vạn lần đi với cái tên kia, dù sao thì muốn chung sống hòa bình tôi nghĩ mình với Duy nên hạn chế gặp nhau tới mức tối đa có thể, tôi nói dối mẹ chồng:
-Vâng ạ, bọn con cũng không có ý định đi đâu xa, chỉ loanh quanh gần đây thôi.
Về tới phòng tôi sợ hắn ta tưởng bở, tưởng tôi muốn đi chơi với hắn thật nên lật bài ngửa luôn:
-Tôi chỉ nói với bố mẹ anh thế thôi chứ tôi có việc phải làm rồi, anh muốn đi đâu thì đi nhưng đừng để họ phát hiện ra là được.
Duy không nhìn tôi, chỉ thở dài một hơi rất nhẹ:
-Tùy cô.
Ăn sáng xong Duy chở tôi về nhà, dọc đường đi hai chúng tôi chẳng ai nói với ai lời nào cả, Duy trầm mặc hơn, mặt cũng có nét ưu tư hơn, rõ là tôi biết Duy ngang tàng nên có lẽ bố chồng không hài lòng lắm nhưng sao tôi lại thấy ngoài không hài lòng ra thì thái độ của ông dành cho Duy cũng khác một trời một vực so với anh Dũng, khi hỏi han anh Dũng tôi thấy ánh mắt ông rất dịu dàng, thậm chí khi nói về hợp đồng mà anh Dũng mới ký được ông không dấu nổi tự hào.
Thế nhưng với Duy thì khác, cả nét mặt và giọng nói của ông đều nghiêm khắc mỗi khi nhìn Duy, chẳng lẽ Duy thực sự hư hỏng đến thế?
Bố tôi cũng nghiêm khắc, mỗi lần chúng tôi làm sai điều gì ông đều dạy bảo đến nơi đến chốn nhưng dạy xong thì thôi, bố con tôi chưa căng thẳng với nhau bao giờ, hay thậm chí sau này lớn lên anh em chúng tôi thích học ngành gì thì tự đăng ký học ngành đó, bố nói làm nghề gì cũng được, miễn là mình thích, chẳng ai có thể vui vẻ một ngày tám tiếng để làm một việc mình không đam mê.
Tôi chẳng hiểu gì về Duy, chẳng biết anh ta đang làm cái gì mà bố chồng lại không hài lòng nữa, chỉ thấy hình như hơi đồng cảm, nếu là bố tôi, giận mấy thì giận ông cũng không lên tiếng trách mắng lúc con mình vừa cưới vợ được một ngày như thế.
Im lặng mãi thành ra cũng ngột ngạt nên tôi lên tiếng hỏi:
-Duy này, sao anh không nghe theo lời bố anh? Nhà tôi mà có công ty như nhà anh thì tôi đã về làm cho rồi.
Duy không trả lời, vẫn chăm chú lái xe, tôi nói tiếp:
-Thật đấy, dù sao thì làm cho nhà mình vẫn hơn, anh em, bố con cùng nhau hỗ trợ thì còn gì bằng.
Nói thêm mấy câu mà cục đá kia vẫn im lìm, mãi sau mới quay sang nạt:
-Nói ít ít để tôi còn lái xe.
Lát sau lại nói thêm câu nhỏ nhỏ:
-Anh tôi dư sức điều hành công ty.
Thì anh Dũng giỏi, mới ăn sáng cùng nhau một bữa mà tôi đã nghe bố chồng khen tận mấy lần, hơn nữa phong thái của anh ấy rất chững chạc tự tin, kiểu nhìn vào là biết người giỏi giang thành đạt chứ không phải ngông nghênh ngang tàng như Duy, nhưng mà tôi thấy Duy cũng sáng sủa, cãi nhau với tôi cứ như soạn sẵn văn trong đầu thế kia thì đâu phải dạng vừa, chỉ cần đồng ý về công ty thì mấy chốc mà làm nên chuyện lớn, chẳng hiểu sao bố chồng nói đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi vẫn còn lông bông.
Chúng tôi ở chơi với bố mẹ một buổi, lúc về tới gần bệnh viện thì tôi kêu Duy dừng xe cho tôi xuống, có vẻ Duy cũng hơi khó hiểu nhưng vì tôi chưa từng nói với Duy về anh Toàn, mà thấy cũng không cần thiết phải nói nên tôi chỉ đáp:
-Tôi vào thăm cái Nhi.
Duy ló đầu ra hỏi tôi:
-Thế đi qua đêm hay không?
Tôi ngẩn ra một chút, phải chi được ngủ lại với anh Toàn thì tốt biết mấy, nhưng ngủ lại thì biết ăn nói với anh thế nào đây nên đành trả lời:
-Tôi ở một buổi thôi, cỡ tám giờ tôi về, nếu anh bận thì không cần tới chở, cứ hẹn ở đâu đó rồi cùng về là được rồi.
Duy chẳng nói chẳng rằng gì cả đã vội lái xe vọt một cái, nhanh đến mức khi tôi vừa ngẩng đầu lên thì chỉ còn lại một vệt khói trước mắt, hình như hắn đang vội vã đi đâu đó thì phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương