Dược Thiên Sầu cười ha ha, hung hăng cắn một miếng thịt nhai ngồm ngoàm trong miệng. Theo sau mới cười hì hì đem chuyện tình về viên Kim Châu nói cho Bạch Hồ nghe.
Bạch Hồ nghe xong câu chuyện cũng trợn mắt kinh ngạc, nàng thật sự không nghĩ ra, Kim Châu còn có diệu dụng này.
Dược Thiên Sầu bắt đầu diễn tuồng: “Bạch tỷ! Tỷ ở trong hang đá tối tăm mù mịt khòng buồn chán sao? Hay là chuyên sang địa bàn của ta đi, nơi đó yên tĩnh hơn đây nhiều, tuyệt đối không có ai quấy rầy tỷ cả.”
Bạch Hồ liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu một cái, ôn nhu nói: “Sầu đệ, không phải Tu Chân Giới sắp cử hành đại hội gì sao? Ta thấy đệ nhiều ngày qua căn bản không hề tu luyện nghiêm chinh ah!” Nói xong, Bạch Hồ chẳng thèm quản tới hắn, tiếp tục gảy đàn hát khúc.
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, đã nhiều ngày qua đều ham chơi lêu lổng, tâm tình có chút hổ thẹn với sư phụ. Nửa chiếc đùi gà trong tay liền bị hắn ném đi thật xa. “Bùm” một tiếng rơi xuống dưới hồ nước.
Theo sau, Dược Thiên Sầu khoanh chân ngồi xuống, trong tay hắn chợt xuất hiện hai khối linh thạch. Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi vận chuyển Huyền Thiên Công đem linh khí hút vào, chuyển hóa thành chân khí tồn trữ ở trong đan điền. Trải qua vài lần như thế, cả người hắn đã sung mãn chân khí, rốt cuộc đan điền cũng không thể chứa nổi.
Dược Thiên Sầu hoảng sợ phát hiện, mấy khối linh thạch này quả nhiên là hàng quý. Bản thân hắn mới hút sáu viên linh thạch trung phẩm, chuyên hóa thành chân khí, mà tu vi đã tấn thăng lên Luyện Khí ngũ cấp. Nếu tự thân hấp thu linh khí trong trời đất, sẽ phải mất bao nhiêu năm mới bằng được số linh khí ẩn chứa trong sáu viên linh thạch trung phẩm này đây?
Dược Thiên Sầu không chút do dự, tìm tòi công pháp Luyện Khí ngũ cấp ở trong trí nhớ, rồi bắt đầu tu luyện. Từ tầng năm lên đến tầng mười của Luyện Khí kỳ, thật ra vô cùng đơn giản, cũng không hề khó khăn như lúc đả thông kì kinh bát mạch ở dưới tầng bốn. Nguồn truyện:
Liên tục trải qua mấy ngày, khi Dược Thiên Sầu đem tia chân khí cuối cùng luyện hóa rót vào trong đan điền xong, thì cả người hắn cũng chấn động, tựa hồ như mỗi tế bào trong nội thể đều này sinh biến hóa cực lớn. Dược Thiên Sầu thầm nghĩ: “Rốt cuộc đã luyện xong ngũ cấp rồi!”
Quan sát biến hóa trong đan điền, Dược Thiên Sầu phát hiện chân khí sung mãn trước kia đã trở nên trống rỗng, chỉ còn lại vài tia chân khí phiêu lãng mà thôi. Bất quá chân khí lúc trước là không thể tinh thuần như chân khí hiện tại.
Tinh thần khẽ nhích động, lấy chân khí tinh thuần ở trong đan điền, truyền đi khắp cơ thể. Nhất thời luồng chân khí tinh thuần này hóa thành hàng ngàn hàng vạn tia chân khí, tản mát ra khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, toàn thân hắn cũng tràn ngập lực lượng mang tính chất bạo tạc khủng bố.
Dược Thiên Sầu vận khởi Huyền Thiên Công, khẽ mỡ mắt, nhẹ nhàng đẩy ra một chường về phía hồ nước.
Bất thình lình trong hang đá “Phanh” một tiếng vang thật lớn, một cỗ bọt nước dâng lên cao vài thước lại ào ào đổ xuống.
Thấy tiếng đàn bỗng dưng im bặt, Dược Thiên Sầu thu công quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Hồ đang dùng đôi mắt đẹp lườm hắn, hiển nhiên là trách móc hắn đã quấy rầy nàng đánh đàn hát khúc.
Dược Thiền Sầu vội vâng bò lên bờ cầu xin tha thứ, Bạch Hồ lườm hắn xong, cũng chẳng thèm tính toán, tiếp tục gẩy đàn ca xướng: “Chuyện hôm qua như nước chảy về đông….”
Dược Thiên Sầu nghe mà đau răng không thôi, hắn đành phải quay về chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra hai khối linh thạch, chậm rãi nhắm mắt hấp thụ.
“Ủa? Chân khí bên trong đan điền chỉ còn một phần ba nữa thôi… Ách….” Dược Thiên Sầu đang ngồi, bỗng nhiên nhảy dựng lên, thanh âm quái khí nói.
Hắn không quản nhiều, lập tức tìm chiếc bao vải mà sư phụ cấp cho, lục lọi một hồi sau, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, liền ngồi xụp xuống mặt đất ôm trán: “Ài! Linh thạch dùng hết mất rồi à.”
Phái biết rằng, linh thạch không hề dễ kiếm chút nào, trong phạm vi thế lực của Thanh Quang Tông cũng có vài mỏ quặng linh thạch, sản lượng khai thác mỗi tháng đều do tông môn thống nhất phân chia. Mỗi vị tiền bối ẩn cư trong hậu sơn sẽ được hai khối linh thạch thượng phẩm, chưởng môn thì được một khối linh thạch thượng phẩm, trường lão sẽ được năm mươi khối linh thạch trung phẩm, còn những đệ tử Kết Đan kỳ
có thể được hai mươi lăm khối linh thạch trung phẩm. Trúc Cơ kỳ là mười khối trung phẩm cộng thêm hai trăm năm mươi khối hạ phẩm. Ngoài ra, những đệ tử Luyện Khí tứ cấp, mỗi tháng chỉ được phân chia năm trăm khối linh thạch hạ phẩm mà thôi.
Sản lượng mỗi tháng Thanh Quang Tông khai thác không tính là ít, nhưng với nhân số hơn một ngàn đệ tử, nếu mỗi người đều muốn phân chia bình đẳng thì đó là chuyện tình không thể xảy ra. Chỉ đành tuân theo cấp bậc mà nghiêm khắc phân phối, bởi vì liên quan đến lợi ích của nhiều người, cho nên ngay cả chưởng môn cũng không dám làm việc thiên vị.
Đương nhiên, số lượng phân phối mỗi tháng đều chỉ lấy ra có một nửa linh thạch mà thôi. Số còn thừa là đem bán làm tài sản chung cho tông môn.
Hiện giờ Dược Thiên Sầu đã vượt ngoài Luyện Khí tứ cấp, đáng lẽ mỗi tháng sẽ được thưởng năm trăm khối linh thạch hạ phẩm. Nhưng việc này không có báo lên cho mấy lão già trên Thanh Quang điện! Không báo cáo dĩ nhiên là không có tiền lương mỗi tháng rồi!
“Ài! Không có linh thạch thì làm sao tu luyện tiếp được đây chứ! Coi như mỗi tháng nhận được năm trăm khối linh thạch hạ phẩm, cũng chỉ là tương đương với năm khối linh thạch trung phẩm mà thôi. Hiện giờ chân khí trong đan điền mới chỉ luyện hóa được một phần ba. Nếu muốn tu luyện, thì cũng cần thêm hai mươi khối trung phẩm nữa, tương đương với hai ngàn khối hạ phẩm, dưới tình huống xấu nhất sẽ luyện đến Lục Cấp trong vòng bốn tháng. Vậy nếu muốn tu luyện đến cành giới Luyện Khí thập cấp, thì sẽ còn phải mất thêm bao nhiêu linh thạch nữa ah!” Dược Thiên Sầu có điểm ủ rũ.
Dược Thiên Sầu hiện giờ đúng là đã “Sầu” thật rồi. Người cũng như tên, nếu xóa cái họ ở phía trước đi, thì đúng là “ngàn nỗi buồn”. Nếu chưa bao giờ hắn dùng qua linh thạch thì không sao, nhưng hiện tại đã nếm qua mật ngọt biết mùi, như thế nào còn chịu ngồi hấp thu linh khí ở trong trời đất nữa đây!
Có một chuyện mà hắn không biết, dung tích đan điền của hắn cũng lớn gấp ba người bình thường. Trên thực tế, người bình thường chỉ dùng một phần ba số linh thạch của hắn, là đã có thể thăng cấp rồi.
“Không có biện pháp, chỉ đành chờ sư phụ trở về thôi.” Dược Thiên Sầu ủ rũ đứng lên.
Trong lúc buồn chán, Dược Thiên Sầu phóng thần thức vào kiểm tra viên Kim Châu. Đột nhiên hắn kinh ngạc phát hiện ra, mảnh thiên địa ở trong viên Kim Châu đã lớn hơn gấp đôi. Phỏng chừng đây là do hắn vừa mới thăng cấp tu luyện.
Trông thấy tình cảnh này hắn cao hứng không thôi, nỗi buồn thiếu thốn linh thạch cũng vơi bớt đi ít nhiều.
Đối với chuyện Dược Thiên Sầu biến mất và xuất hiện đột ngột, Bạch Hồ đã không còn cảm thấy quái dị, nàng ngấng đầu liếc mắt nhìn, ôn nhu nói: “Một tháng qua rồi, đệ không phái trở về sao?”
“Ưm! Hẳn là cũng đến lúc quay về rồi.” Nói xong, Dược Thiên Sầu xoay người, tiêu sái khoát tay: “Bạch tỷ, ta sẽ thường xuyên đến thăm tỷ.”
Quay trở về nhà, dạo quanh một vòng, Dược Thiên Sầu kinh ngạc phát hiện, sư phụ còn chưa trở về. Bởi vì đồ đạc trong nhà hay ngoài sân vẫn y nguyên như lúc hắn rời đi. Có chăng chỉ là nhiều thêm một tầng bụi bặm.
“Ủa? Sao nhiều người chạy lên hướng Thanh Quang đại điện như vậy nhỉ?” Dẫu sao, hắn cũng chẳng thèm quản tới việc thiên hạ, lại nhắm mắt nằm xuống ghế trúc.
Mới nằm xuống không bao lâu, thì chợt nghe bên ngoài có người kinh hô: “Dược sư thúc tổ? Dược sư thúc tổ?”
Nghe tiếng kêu, Dược Thiên Sầu ứng thanh, trong lòng kì quái, tại sao có người lại đến tìm mình nhỉ?
Bước ra ngoài sân, thì trông thấy một gã đệ tử xa lạ thi lễ nói: “Dược sư thúc tổ, chưỡng môn gọi ngài đến Thanh Quang điện gấp!”
“Chưởng môn truyền ta đến Thanh Quang điện?” Dược Thiên Sầu kì quái lẩm bẩm. Vốn hắn cũng ngạc nhiên, bời vì lâu nay không có ai tới đây tìm hắn, càng đừng nói chường môn nhân cho truyền hắn lên Thanh Quang đại điện.
Gã đệ tử kia sắc mặt bất an,giống như có lời gì đó khó thốt ra khoti miệng. Trầm mặc lúc sau, cuối cùng hắn mới giậm chân, khom người nói: “Hắc trưởng lão dẫn chúng đệ tử trong tông đi tham dự Tân Tú Đại Hội. Trên đường quay về vô tình phát hiện ra một gốc linh thảo, nhưng Đại La Tông đã nhúng tay vào, kết quả song phương xảy ra tranh chấp, mấy vị trưởng lão đều thụ thương, còn Hắc trưởng lão thì….”
Nghe đến đây, sắc mặt Dược Thiên Sầu đại biến. Hắn chẳng còn tâm tình nào nữa, vội vàng theo phương hướng đi lên Thanh Quang đại điện, mà chạy như điên.