Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 69



Tp.HCM, 19/11/19

Editor: Xiao He

Thời Quang không nỡ cắn đau anh, vội vàng thả ra, Thời Cảnh Nham nắm vuốt cằm cô, cô không bao giờ vô cớ cắn anh cả, vết cắn này giống như đang giải tỏa tức giận trong người vậy.

“Anh lại làm gì khiến em không vui rồi?”

Thời Quang: “Anh có làm gì đâu, em chỉ cố ý nghịch ngợm vậy thôi, không được sao?” Cô nắm lấy cổ áo sơ mi của anh.

Thời Cảnh Nham bất đắc dĩ cười một tiếng, “Được chứ.”

Anh không quên thời gian lúc nãy, “Ở dưới lầu gặp được Úy Lam rồi sao?”

Thời Quang: “Em chỉ lo nhìn đường, không để ý thấy.”

Cô nói như vậy tức là có gặp rồi.

Anh nhớ mẹ mình đã từng nói, trong nhà anh có một bình dấm vô cùng chua. (*)

(*) Chỉ những người cực kì ghen tuông.

Thời Quang cài lại cúc áo trên cổ áo sơ mi của anh, vỗ nhẹ: “Sau này đến công ty phải cài hết cúc áo lên, anh cứ để hờ hững như vậy, lộ hết, ảnh hưởng đến những người khác.”

Thời Cảnh Nham: “…Nhớ rồi.”

Chưa quá vài giây, Thời Quang mở hai nút trên cùng của áo sơ mi cho anh, “Lúc em tới thì anh có thể chủ động cởi ra được nha.” Cô thích nhất là nhìn thấy hầu kết của anh, nếu cài hết nút áo lên thì lại không thấy được rồi.

Thời Cảnh Nham bật cười, nhưng cũng phải cố gắng trả lời cô, “Ừ.”

Thời Quang giày vò anh một lúc, sau đó nhìn anh không chớp mắt, Thời Cảnh Nham báo cáo lại đầy đủ: “Hôm nay Úy Lam dẫn Nam Địch đến để nhờ anh ký tên, chỉ gặp nhau trong khoảng hai mươi phút thôi.”

Thời Quang lắc đầu, “Em không có ý này.”

“Em làm sao vậy?” Thời Cảnh Nham để chân cô qua một bên, “Ngồi xuống đi.”

Thời Quang dạng chân ngồi trên đùi anh, rất thất vọng.

Sáng nay hai người cùng nhau rời giường, sau khi ăn sáng anh liền tới công ty, cô lại tới ngồi ở xích đu trong vườn tiếp tục suy nghĩ về bản kế hoạch dự án sau này, nhưng vẫn không có ý tưởng nào.

Cuối cùng, điều đáng sợ nhất lại chính là… cô không biết phải trình bày như thế nào mới thích hợp với những nhà đầu tư, lên mạng tìm kiếm rất lâu, nhưng vẫn không thể nào tìm được kết quả chính xác.

Thời Cảnh Nham hỏi lại: “Sao vậy?”

Thời Quang khó chịu nói, “Anh có thể cho em xem một bản kế hoạch mẫu không?”

Nói xong, cô nằm sấp trong ngực, không dám nhìn anh.

Sau đó tự cảm thấy bản thân thật nực cười, cười khổ.

“Trong mắt anh, có phải em quá trẻ con rồi không?” Đây là lần đầu tiên cô mất tự tin đến vậy, cảm giác vô cùng bất lực, ngay cả một kế hoạch đề xuất cũng không làm được.

Thời Cảnh Nham không cười cô, anh biết cô rất ngượng ngùng, nếu không phải bất đắc dĩ, cô sẽ không nhờ anh những chuyện đơn giản này.

“Lần đầu ai mà không vậy?” Anh vuốt nhẹ lưng cô, “Không sao cả, lần đầu tiên làm một bản kế hoạch sẽ rất khó khăn, không biết bắt đầu từ đâu.”

Anh vỗ vỗ lưng cô, “Anh tìm cho em.”

Thời Quang từ trong ngực anh đứng dậy, vừa rồi khi nhìn thấy Úy Lam, đột nhiên cảm thấy mình đúng là một con gà mờ mà.

Người ta cũng đã là tổng giám đốc của một công ty đang nổi tiếng trên thị trường, mà cô thì một bản kế hoạch như thế nào cũng chưa từng thấy.

Úy Lam vừa giỏi làm kinh tế, lại nắm vững luật pháp, ngay cả những dự án xuyên quốc gia cũng đã từng tham gia không biết bao lần, chứ đừng nói tới là những hạng mục thu mua lớn nhỏ trong nước.

Còn ưu điểm của cô là gì?

Chỉ có vẽ mà thôi.

Thời Cảnh Nham tìm hai bản cho cô, những bản này đều là kế hoạch anh tự mình đề ra, mấy năm nay công ty có rất nhiều nhân sự, thế nên anh ít khi tham gia đề xuất kế hoạch trong công việc nữa.

Thời Quang lật một trang, có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành cô không thể hiểu được, thế nhưng cảm giác lại cảm giác được sự chuyên nghiệp của bản kế hoạch, “Anh tự làm sao?”

Thời Cảnh Nham: “Ừ, phù hợp cho em tìm hiểu đó.”

Thời Quang nhíu mày, nhìn mấy trang sau, vẫn như lọt vào làn sương mù, cô khép lại, “Em mượn về từ từ nghiên cứu tiếp vậy, có một số từ chuyên ngành em đọc không hiểu lắm.”

Khó trách có một đàn chị từng nói, muốn khởi nghiệp, nhưng lại không có kiến thức kinh tế và hiểu biết thị trường tài chính, thì nhất định sẽ không làm gì được.

Lỡ như đến lúc cô đọc báo chí kinh tế cũng không hiểu, thì phải làm sao…

Có rất nhiều thứ phải học, nhưng gần đây có nhiều chuyện khiến cô bị phân tâm, không có tâm tư đọc sách nữa.

Trước đây tối nào Úy Minh Hải cũng sẽ đọc sách kinh tế cho cô nghe, chỗ nào không hiểu ông sẽ giải thích thật cặn kẽ, bây giờ người thầy miễn phí này đã…Chạy rồi.

Thời Cảnh Nham tìm một túi đựng tài liệu bỏ hai bản kế hoạch vào, “Tối nay anh mang về cho em.” Hỏi cô đã chuẩn bị tới đâu rồi.

Thời Quang: “Đã thuê được địa điểm mở văn phòng rồi.”

Mấy hôm trước cô có đi cùng Thời Yến Lãng tới ký hợp đồng với ba Đào Đào, thuê một năm trước.

Tiền thuê văn phòng đã được ba Đào Đào ưu đãi cho, ngay cả tiền cọc cũng không cần.

Thế nhưng về vấn đề nhân sự thì vẫn còn mông lung, cô có nói chuyện với vài đàn chị không thân trong trường, nhưng chỉ có hai người là cùng chung chí hướng, vẫn phải chờ khai giảng mới nói tiếp được.

Thời Cảnh Nham nhớ tới tên một người, “Bạn cùng phòng của em, Đường Mật, nói thế nào?”

Thời Quang dựa trên mép bàn làm việc của anh, lắc đầu, “Tình hình không lạc quan chút nào, bây giờ Úy Lam đã tóm được Đường Mật rồi, ngày mai bọn họ sẽ tới tham gia huấn luyện làm thực tập sinh của AIO, cũng không rõ như thế nào.”

Thời Cảnh Nham nhìn cô: “Em có muốn Đường Mật làm cộng sự của mình không?”

Thời Quang thốt ra: “Đương nhiên rồi.”

Đường Mật là một con người vui vẻ hoạt bát, ở đâu có sự xuất hiện của cô ấy thì luôn có tiếng cười.

Thiên phú thiết kế của cô ấy lại không hề thua kém cô, hơn nữa định hướng và phong cách thiết kế cũng hợp với cô vô cùng.

Thời gian đầu lập nghiệp, ai cũng sẽ muốn tìm một người ăn ý với mình, còn có thể tùy lúc mà cổ vũ lẫn nhau.

Thời Cảnh Nham đề nghị thẳng thắn với cô, “Chờ sau khi khai giảng, em liền đi tìm gặp Úy Minh Hải, để ông ấy đòi lại người chỗ Úy Lam.”

Anh lại giải thích vì sao anh không trực tiếp tìm Úy Lam đòi người.

“Nếu anh yêu cầu, chắc chắn Úy Lam cũng sẽ nể mặt mũi anh, thế nhưng lúc trước Úy Lam muốn ký với Đường Mật là để cho em cảm thấy bí bách, tạo rào cản tâm lý cho em. Nếu người mở miệng là anh thì Úy Lam chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi, nhưng nếu người đó là Úy Minh Hải, chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy mắc nghẹn trong lòng.”

Thời Quang: “…”

Cô cười: “Em không nghĩ anh là một người xấu xa như vậy.”

Thời Cảnh Nham: “Anh có nói anh là người tốt sao?”

Nhắc tới Úy Minh Hải, cô liền trầm mặc.

Thời Cảnh Nham đứng dậy, nắm tay cô để trước mặt mình, “Ông ấy là ba em, em nhờ vả ông ấy cũng là chuyện thường tình. Bây giờ anh chỉ có thể khẳng định rằng AIO sẽ không cố ý cạnh tranh với em, thế nhưng không chắc rằng Úy Lam sẽ không tìm cách đả kích em, bây giờ cô ta đã bắt đầu chặn đường em, không biết sau này còn đặt những cái bẫy nào chờ em ở phía trước, nếu em không tìm Úy Minh Hải che chở, cho cô ta một kích trí mạng, thì em sẽ bị cô ta đàn áp đến choáng váng.”

Thời Quang cảm thấy lực bất tòng tâm, cô cảm giác được Úy Lam nắm rõ cô như lòng bàn tay, rất nhiều cô còn chưa bắt tay vào làm, đã bị Úy Lam giành lấy vượt lên phía trước.

Những người thân cận bên cạnh cô, tất cả đều đã bị cô ta giành lấy hết rồi.

Không ai có thể đảm bảo rằng hai người chị cô đang liên hệ ấy, sau này có bị AIO tìm đến ký hợp đồng hay không?

Thời Cảnh Nham tiếp tục đề xuất cô tìm đến Úy Minh Hải, “Đánh rắn đánh bảy tấc, Úy Minh Hải chính là bảy tấc của Úy Lam, em không thể nào dùng biện pháp hòa nhã để đối phó với cô ta đâu, nếu không thì công ty em chưa mở được mấy ngày thì đã không thể tiếp tục kinh doanh nữa.”

Thời Quang: “…”

Cô đẩy anh, “Sao anh có thể đáng ghét đến vậy!”

Thời Cảnh Nham cười, “Anh chỉ nói sự thật mà thôi.”

Bây giờ anh đang tìm trăm phương ngàn kế để hai ba con bọn họ có cơ hội để gặp nhau, anh biết thật ra tận trong đáy lòng cô luôn để ý tới Úy Minh Hải.

Tần Minh Nguyệt đã trở thành nút thắt trong nội tâm của cô, không thể nào gỡ rối được, anh không muốn trong lòng cô lại xuất hiện thêm một nút thắt nào.

Anh lại nói đến bản kế hoạch dự án: “Những chuyện này em nên học hỏi thêm ở Úy Minh Hải, ông ấy đã có kinh nghiệm hai mươi năm trên thương trường rồi, có bản kế hoạch nào mà chưa từng thấy qua chứ?”

Đến bây giờ Thời Quang vẫn còn nhớ rõ câu nói mà Úy Minh Hải đã từng nói với cô, công tư phân minh, khi nào cầm bản kế hoạch tới tìm ông, ông sẽ cẩn thận xem xét, biết đâu lại có thể cho cô thêm một số ý tưởng.

Thời Cảnh Nham: “Em nhờ Úy Minh Hải giúp mình làm bản kế hoạch đi, sau đó em đưa bản kế hoạch cho ông ấy, bảo ông ấy đầu tư cho mình, anh không tin ông ấy dám từ chối em.”

Thời Quang im lặng lần nữa, bị anh làm cho tức cười.

Cô đâm đâm vào trái tim anh, “Em tưởng rằng anh sẽ dạy em chứ, dù chỉ là một chút cũng được.”

Thời Cảnh Nham: “Anh không có thời gian, anh sao có thể giống với Úy Minh Hải được, ông ấy là một người vô cùng rảnh rỗi, con cái cũng lớn rồi, không cần phải chăm sóc nhiều. Anh còn phải nuôi vợ mình, lại còn phải kiếm tiền mua sữa bột, dễ dàng lắm sao?”

Thời Quang nghe anh nói mà lỗ tai phiếm hồng, biểu cảm của anh khi nói chuyện vô cùng nghiêm túc đứng đắn, nhưng nói câu nào cũng khiến người khác không thể nào bình tĩnh được.

Thời Cảnh Nham cầm lấy tay cô, vô tình thấy được đủ loại sắc màu trên mu bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng không thể nào chùi ra được.

“Màu vẽ à?” Anh hỏi.

Thời Quang lắc đầu, “Không phải, sáng nay thử son môi, anh thấy màu nào đẹp?”

Thời Cảnh Nham không trả lời vội, bây giờ anh đang cảm thấy dị ứng với tất cả màu son.

Thời Quang: “Màu nào đẹp vậy anh?”

Thời Cảnh Nham nhanh chóng tìm cách đổi đề tài, nói với cô một chút về vấn đề thành lập công ty, “Mọi đau khổ cay đắng trong giai đoạn này em đều phải trải qua một lần, cho dù có anh và cả Úy Minh Hải ở cạnh trợ giúp cho em. Thế nhưng không phải lúc nào cũng có thể bên cạnh em trong mọi tình huống được, chỉ có thể giữ em đi đúng hướng mà thôi, mọi chuyện còn lại đều phải dựa vào chính bản thân em.”

Thời Quang không nói gì, rủ mi xuống nhìn tay anh, sau đó nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay, hôm nay Thời Cảnh Nham đeo một cái đồng hồ cùng hiệu với Úy Minh Hải, ngay cả kiểu dáng cũng giống nhau.

Mắt thẩm mỹ của hai người này đúng là vô cùng giống nhau.

Cũng đúng thôi, Úy Minh Hải thích mẹ cô.

Thời Cảnh Nham lại thích cô, mà cô và mẹ lại giống nhau như đúc.

“Đang nghĩ gì vậy?” Thời Cảnh Nham nhìn cô.

Thời Quang cười xấu xa, “Đang nghĩ xem mai nên đánh son mà gì thì đẹp.”

Thời Cảnh Nham: “… Bữa nào em đi hỏi Úy Minh Hải thử đi.”

Anh quay trở lại chuyện chính, “Nếu em thật sự không muốn quan tâm tới Úy Minh Hải nữa, vậy thì anh sẽ tôn trọng quyết định của em, cũng sẽ không quan tâm những chuyện liên quan tới ông ấy nữa.”

Nói xong, anh nhìn cô: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì thà rằng không có.”

Thời Quang không muốn mọi chuyện diễn ra như vậy, “Anh đừng nói bậy, không nên áp đặt suy nghĩ của anh lên em.”

Thời Cảnh Nham: “Nếu đây là chuyện của người khác, anh sẽ không nói như vậy, nhưng đây lại là em, anh không giờ nói sai lời nào cả.” Anh nói: “Không ai hiểu em hơn anh cả.”

Thời Quang nhìn anh một hồi lâu, sau đó cúi người hôn lên khóe miệng anh, cô vẫn tưởng rằng đó là bí mật của riêng cô mà thôi.

Câu nói “Không ai hiểu em hơn anh cả” của anh chính là câu yêu thương êm tai nhất mà cô từng nghe.

Cô vòng lấy cổ anh, “Nói em nghe thêm vài câu tình cảm đi, biết đâu có thể giải tỏa tâm trạng khó chịu của em đấy.”

Thời Cảnh Nham suy nghĩ: “Mỗi khi anh không có việc gì liền nhớ tới em.”

Thời Quang cắn môi anh, “Câu nói chắc chỉ để lừa gạt em mà thôi, thành thật khai báo đi, có phải anh lại học từ Hàn Bái không? Đây là những chuyện tốt mà anh học được đấy à.”

Thời Cảnh Nham cười, không nói gì.

Với những chuyện liên quan đến Úy Minh Hải, anh chỉ khuyên giải ở một mức độ nhất định, nói nhiều lại khiến cô cảm thấy phiền hà, nên để cho cô có một khoảng thời gian để thấu hiểu được.

Không có Úy Minh Hải, đoạn đường khởi nghiệp của cô sẽ gian nan hơn tất cả mọi người, bởi vì Úy Lam luôn chờ đợi từng phút từng giây để chèn ép cô, cho dù có Úy Minh Hải bên cạnh, vẫn cần phải đề phòng những chiêu trò xấu xa của Úy Lam.

Úy Lam không mong muốn cô thành công, công ty TIME phát triển tốt đẹp, lại không muốn thị phần của AIO giảm xuống một chút nào, như vậy sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của Úy Lam.

Thời Cảnh Nham nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã 11 giờ rưỡi, hỏi cô: “Mấy giờ em đi đón chú tư?”

Thời Quang: “Giờ em qua đó.”

Cô ngửa mu bàn tay ra một lần nữa, các màu son trải dài như một cái cầu vồng tỏa sáng vậy, “Anh nói thật đi, rốt cuộc là màu nào đẹp nhất?”

Thời Cảnh Nham dựa vào ghế, xoa xoa mi tâm, tỏ vẻ mệt mỏi.

Thời Quang: “Anh đừng giả bộ nữa!”

Cô cầm lấy bàn tay của anh, giơ mu bàn bay mình ra trước mắt anh, “Nói xem, màu nào đẹp nhất.”

Thời Cảnh Nham cố gắng nhớ lại những lời nói của Hàn Bái ở Hồng Kông, có sáu câu vô cùng quan trọng.

Thời Quang cọ xát anh, “Rốt cuộc là màu nào đẹp vậy anh?”

Thời Cảnh Nham tỏ vẻ nghiêm túc, chỉ vào màu đầu tiên: “Màu này khá phù hợp với khuôn mặt em.” Sau đó lại chỉ tiếp màu thứ hai: “Màu này lại tương đối phù hợp với kiểu tóc em.”

“Cái này cũng không tệ, tôn lên đôi mắt xinh đẹp của em.”

“Màu son này lại vô cùng tôn da em.”

Thời Quang cứ im lặng nhìn anh, thái độ anh bình tĩnh, mặt không đỏ tim không loạn mà nói ra những lời bịa đặt này.

Cô chỉ đại vào một màu nào đó, “Có phải màu này phù hợp với bộ đồ em mặc không?”

Thời Cảnh Nham: “…”

Đúng là có một câu liên quan tới ý này.

Thời Quang đánh anh, “Anh tiếp tục học hỏi Hàn Bái đi!”

Cô cầm túi rời đi, tới nhà ga đón Thời Nhất Thịnh.

Cửa phòng làm việc khép lại, Thời Cảnh Nham chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhắn tin cho Hàn Bái: [Lúc cậu khen màu son môi của vợ mình, có bị cô ấy đánh không?] Hàn Bái cười, [Câu nói thử xem?]

Sau đó lại nhắn một tin nữa: [Mình đang cố gắng để ai trong nhóm cũng bị đánh một lần.] Thời Cảnh Nham: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương