Thế thân vợ nhỏ

Chương 35



– Đường Hân Nghiên, cô đừng quên ai là người đã giúp cô khiến Tiểu Mỹ đến bệnh viện.

– Phải! Anh là người giúp tôi khiến Tiểu Mỹ đến bệnh viện nhưng cũng chính anh là người đã gián tiếp kết thúc mối quan hệ giữa tôi và Đình Triết. Nếu không nghe theo lời anh thì Đình Triết đã không đối xử với tôi như vậy.

Tiểu Mỹ vừa dứt lời, Tử Hạo khó chịu ra mặt. Hắn là người đã giúp Hân Nghiên trong việc gây ra hiểu lầm giữa Đình Triết và Tiểu Mỹ. Cái ơn đó chưa được trả vậy mà còn bị đổ oan.

Tử Hạo quả thực biết mối quan hệ của Hân Nghiên với Đình Triết thông qua một người bạn trong bệnh viện thành phố. Tuy nhiên trước khi đến dạy học cho Tiểu Mỹ giống như mọi ngày, hắn đã có một cuộc trao đổi cùng Hân Nghiên. Bởi Tử Hạo biết con đường nào thuận lợi cho bản thân, nếu hợp tác cùng Hân Nghiên hắn sẽ có được Tiểu Mỹ.

Kế hoạch diễn ra, Hân Nghiên làm giả kết quả xét nghiệm còn hắn sẽ là người tác động khiến Tiểu Mỹ tự tìm đến đây. Nhưng dường như kế hoạch đó của cả hai đều không thành công khi Tiểu Mỹ lựa chọn tin Đình Triết.

Có điều trong chuyện này, Tiểu Mỹ chưa từng khẳng định hay trực tiếp đặt nghi vấn lên người ai nên họ làm lơ đi coi như chưa từng quen biết.

Giấu mỗi tức giận vào bên trong, Hân Nghiên nhìn Tử Hạo hỏi.

– Nói thật đi, anh đến đây tìm tôi có chuyện gì?

– Cũng không có gì quan trọng, chỉ là tôi vừa mới nghĩ ra một kế hoạch mới nên muốn mời cô tham gia cùng.

– Nếu là những chuyện chia rẽ Đình Triết và Tiểu Mỹ thì tôi không tham gia.

Sự thẳng thừng trong lời từ chối của Hân Nghiên khiến Tử Hạo vô cùng ngạc nhiên. Cách đây mấy ngày khi hắn đề nghị việc làm giả xét nghiệm kết quả, Hân Nghiên là người hào hứng nhất thậm chí còn muốn diễn ra càng sớm. Vậy mà Đường Hân Nghiên trước mặt hắn bây giờ lại từ chối một cơ hội cực kỳ thuận lợi.

Tử Hạo khẽ cúi đầu, cười khẩy.

– Cô có thể cho tôi biết lý do vì sao cô lại từ chối không? Tôi nhớ là cô rất yêu Phong Đình Triết mà nhỉ?

– Anh không cần dùng giọng điệu giễu cợt đó nói với tôi. Đúng là tôi vẫn còn yêu anh ấy nhưng tôi có lòng tự trọng của mình.

– Cô nói vậy là có ý gì?

– Tôi sẽ không tham gia vào bất kỳ kế hoạch nào của anh nữa, một lần thôi là quá đủ với tôi rồi. Giữa tôi và Đình Triết bây giờ không còn quan hệ, tôi không có tư cách níu kéo anh ấy bên cạnh.

Chỉ sau vài ngày ngắn ngủi hay nói đúng hơn là từ khi ca phẫu thuật ghép tim kết thúc, Hân Nghiên suy nghĩ khác hẳn. Liệu đây có phải là di chứng do ca phẫu thuật để lại hay thực sự Hân Nghiên đã thông suốt?

Việc Hân Nghiên từ chối giúp đỡ trong các kế hoạch khiến Tử Hạo thiếu đi một cánh tay đắc lắc. Hắn không thể một mình làm toàn bộ mọi chuyện. Tử Hạo im lặng suy nghĩ rồi hạ giọng thuyết phục.

– Cô còn yêu Đình Triết đến vậy tại sao không thử cố gắng thêm một lần nữa. Biết đâu sau kế hoạch của tôi, anh ta lại về bên cô thì sao?

Đáp lại những lời dụ dỗ của Tử Hạo là nụ cười khinh thường và ánh nhìn đầy sự căm ghét.

– Lỗ tai anh để trang trí hay sao? Tôi đã nói từ bỏ mọi chuyện rồi nên đừng cố tìm cách lôi kéo tôi vào mấy kế hoạch bẩn thỉu của anh nữa. Những thứ không thuộc về mình, càng cố chấp sẽ càng hủy hoại nó. Anh nên tìm một người con gái khác thì tốt hơn.

– Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ! Không bao giờ!

– Vậy thì mời anh ra khỏi phòng mang theo cái giấc mơ viễn vông đó. Và đừng bao giờ quay lại gặp tôi nữa!

Sắc mặt Tử Hạo tối sầm lại, bàn tay nắm chặt thành hình quả đấm. Đôi mắt đằng sau chiếc kính đã hằn lên những vết máu đỏ đầy tức giận. Kế hoạch thuyết phục không thành, Tử Hạo không thể cưỡng ép Hân Nghiên làm theo ý mình. Hắn quay người ôm cực tức trong lòng rời đi.

Cánh cửa phòng đóng sầm lại vang lên một âm thanh rất lớn tưởng chừng như cái chốt kia không đủ khả năng để giữ cửa.

Sau khi Tử Hạo rời đi, Hân Nghiên mới cảm thấy thoải mái. Không gian trong phòng bỗng chốc thoáng đãng, dễ thở hơn hẳn. Bắt tay hợp tác với Tử Hạo là điều Hân Nghiên không bao giờ làm lần thứ hai. Chính vì nghe theo lời Tử Hạo để Tiểu Mỹ đến đây rồi diễn ra một màn kịch gây hiểu lầm nên cô mới bị nói là kẻ thứ ba, mới bị Đình Triết quay lưng.

Kiên quyết từ chối hợp tác với Tử Hạo là quyết định sáng suốt. Làm theo lời hắn ta, cô mất nhiều hơn được.

Đối diện với tình cảm của bản thân, Hân Nghiên thừa nhận cho đến tận bây giờ vẫn còn lưu luyến Đình Triết. Nhưng duyên phận giữa hai người đến đây là hết, nếu năm đó cô không đột ngột rời đi thì mọi chuyện đã khác. Bây giờ quay trở về níu kéo, người đau khổ nhất vẫn là cô. Hân Nghiên còn lòng tự trọng của riêng mình nên biết dừng lại đúng lúc. Chỉ hi vọng sau này, hai người có vô tình gặp nhau thì cũng xem như người lạ.

[…]

Đêm.

Biệt thự Phong gia sớm đã tắt đèn chỉ còn lại những ánh sáng vàng yếu ớt dọc dãy hành lang.

Đình Triết và Phong Lăng rời khỏi công ty cũng hơn 8 giờ. Hai bố con quyết định ăn tối bên ngoài sau khi giải quyết xong công việc nên trở về nhà càng muộn hơn. Đứng trước ngã ba trê cầu thang, hai người đàn ông mỗi người một hướng lên trên lầu.

Đẩy cửa vào phòng sau một ngày dài mệt mỏi, Đình Triết chỉ muốn nằm ôm Tiểu Mỹ nghỉ ngơi. Thế nhưng từ khi anh bước vào, căn phòng được bao trùm bởi ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo còn Tiểu Mỹ thì không thấy đâu. Do căn phòng nửa tối nửa sáng khiến mắt vô cùng khó chịu, Đình Triết định bật công tắc đèn thì một bàn tay nhỏ từ phía sau nắm lấy tay anh.

Đình Triết giật mình quay người lại, còn chưa kịp phản ứng Tiểu Mỹ bất ngờ tiến đến ôm anh. Tựa đầu vào khuôn ngực săn chắc, cô thì thầm.

– Chồng về rồi!

Dù có hơi bất ngờ vì hành động của cô nhưng rất nhanh chóng anh lại xem nó như thói quen hằng ngày. Anh vòng tay qua sau ôm lấy eo cô tham lam ngửi mùi hương ngọt ngào trên cơ thể.

– Tiểu Mỹ ở nhà ngoan không? Em và mẹ không xảy ra chuyện gì chứ?

– Vợ anh lúc nào chả ngoan. Ngoại trừ việc không nói chuyện với em ra thì mẹ không gây khó dễ gì hết.

– Vậy thì được rồi. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa mẹ sẽ mở lòng thôi.

– Vâng.

Đình Triết biết rất khó để Vũ Như chấp nhận cuộc hôn nhân của hai người. Hiện tại anh chưa cần bà phải đối xử tốt với Tiểu Mỹ, chỉ cần không bà không gây khó dễ đã là một chuyện tốt. Thời gian sau này mọi thứ vẫn diễn ra bình lặng, biết đâu mẹ anh sẽ không còn định kiến với Tiểu Mỹ.

Cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ, Đình Triết nhẹ nhàng bế Tiểu Mỹ lên. Để cô ngồi xuống nệm ấm, bàn tay vuốt ve má bánh bao. Chiếc chăn mỏng phía sau được anh kéo lên choàng quanh người cô. Giọng nói đầy sự trách móc.

– Trời lạnh mà em mặc thế này hả?

Đêm xuống, không khí trong phòng dù đã đóng kín cửa nhưng không đủ độ ấm. Tiểu Mỹ lại chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng khoét sâu. Anh sợ cô bị nhiễm cảm mà ốm nên quan tâm.

Tiểu Mỹ cứng đầu tự hất chân xuống, lắc đầu.

– Không có lạnh!

– Kể cả là vậy cũng không được mặc thế này.

– Em mặc đợi anh về mà.

Thân hình nhỏ bé lại sà vào lòng anh không rời. Đình Triết hiểu Tiểu Mỹ đang muốn điều gì nhưng thời điểm này anh không muốn làm cô đau, cũng không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi người, anh mỉm cười.

– Không phải anh nói lúc này chưa thể có con sao?

– Em biết nhưng chúng ta vẫn có thể dùng biện pháp phòng tránh mà.

– Vẫn không thể loại trừ khả năng không thể phòng tránh được.

– Vậy anh định đợi đến bao giờ? Chẳng lẽ không bao giờ động vào người em?

Đình Triết không biết câu trả lời, cũng không biết đợi đến bao giờ. Hiện tại anh chỉ nghĩ tới những điều diễn ra trước mặt. Cuộc sống hôn nhân, chuyện chăn gối là điều không thể thiếu, bản thân Đình Triết lại là người có tính chiếm hữu cao nhưng anh vẫn rất lo lắng.

Tiểu Mỹ nắm chặt vạt áo Đình Triết kéo lại gần mình. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ giọng thuyết phục.

– Đình Triết, vẫn có nhiều cách để trách mang thai mà.

– Cái gì nhiều cũng không tốt!

Không hiểu sao lần này khi nhắc đến chuyện vợ chồng, Đình Triết lại cương quyết đến vậy. Bình thường Tiểu Mỹ chỉ buông vài câu ngon ngọt dỗ dụ anh đã không thể kiềm lòng. Thế mà giờ nói đến mấy lần Đình Triết vẫn không lung lay.

Cẩn thận đắp chăn lên người cho Tiểu Mỹ, Đình Triết đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị Tiểu Mỹ kéo lại. Lời nói không hiệu quả, cô đành dùng đến hành động. Vẫn là cái ôm ấm áp giữa đêm lạnh, vẫn là nụ hôn vụng về nhưng ngọt ngào của cô vợ nhỏ. Bàn tay Đình Triết vô thức đưa lên tự động ôm Tiểu Mỹ vào lòng. Cho dù anh có cứng rắn đến mức nào cũng phải mềm lòng trước những hành động của cô. Lần này, ý chí chẳng thể vững vàng nổi.

Rời khỏi đôi môi mềm, Đình Triết vẫn còn lưu luyến. Tiểu Mỹ chớp chớp mắt mấy cái cầu xin.

– Hôm nay thôi… được không?

Đình Triết mỉm cười đầy bất lực gật đầu đáp lại. Dù biết là không nên nhưng hai chữ “không nên” ấy không mang định nghĩ cấm đoán. Đình Triết đành phải phá lệ.

Tiến đến bàn làm việc, Đình Triết lấy từ trong hộc bàn một cái bao phòng tránh. Vừa định bọc ra thì Tiểu Mỹ vội lại gần ngăn cản, gấp gáp nói.

– Đừng dùng!

Đình Triết chau mày khó hiểu.

– Em nói gì vậy? Không phải em nói sẽ dùng biện pháp phòng tránh sao?

– Đúng là thế nhưng không phải thứ này. Em… em có thể uống thuốc tránh thai.

– Không được! Uống nhiều thuốc không tốt cho sức khỏe của em.

– Em chỉ mới uống được một lần thôi mà. Uống thêm một lần nữa chắc không có vấn đề gì. Anh dùng cái này em khó chịu lắm!

Đình Triết lưỡng lự không biết xử trí sao, trong tay vẫn cầm bao phòng tránh. Uống nhiều thuốc tránh thai sẽ có hại còn không dùng bao dễ để lại hậu quả nhưng Tiểu Mỹ lại không đồng ý với cách làm này. Còn đang phân vân với dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, đột nhiên, Tiểu Mỹ lấy bao phòng tránh trên tay Đình Triết ném sang một bên. Cô không để anh có cơ hội nhìn theo mà đặt tay lên má ép anh đối diện.

– Chỉ hôm nay thôi, những lần sau em để anh dùng.

– Vậy thì phải uống thuốc.

– Vâng!

Tiểu Mỹ ngoan ngoãn nghe lời không một câu từ chối. Thấy vậy, Đình Triết cũng yên tâm hơn.

Anh bế cô lên giường, cúi đầu hôn lên môi. Nhưng nụ hôn này kỳ lạ không giống mọi ngày, không mạnh mẽ mà dịu dàng ân cần thậm chí vô lực như thể sợ cô bị đau. Dây áo mỏng manh được kéo xuống để lộ bộ ngực tuyết trắng. Bàn tay lạnh lẽo khẽ chạm cũng khiến cô rùng mình. Môi anh di chuyển xuống, những vết hôn ái muộn xuất hiện, làn da trắng nõn mềm mại bị gặm nhấm. Đối với anh, Tiểu Mỹ đúng là cực phẩm. Dù cho bây giờ muốn cô thế nào cũng không đủ, muốn cô bao nhiêu cũng không thể thỏa mãn. Thế nhưng dục vọng ấy chỉ biết kìm nén bên trong, có bộc phát cũng không được hoàn toàn biểu lộ ra bên ngoài. Tiểu Mỹ hiện giờ không thể đáp ứng nhu cầu của anh, Đình Triết hiểu rõ và cũng sợ làm cô đau nên hành động ngày càng nhẹ nhàng.

Đôi môi vẫn không thể rời đỉnh hồng nhỏ, bàn tay ranh mãnh chậm rãi di chuyển xuống dưới mơn trớn vùng mẫn cảm tạo kích thích. Đợi đến khi cả hai đã không thể nhẫn nhịn, nhiệt độ phòng thêm cao Đình Triết trực tiếp cho thứ to lớn kia xâm nhập vào bên trong cơ thể Tiểu Mỹ. Mọi lần khi anh làm vậy cô đều cảm thấy đau lúc đầu nhưng lần này lại không có cảm giác đau ngược lại còn nhanh chóng tiếp nhận, muốn nhiều hơn nữa. Sự luân chuyển của Đình Triết là liên tục, thậm chí có lúc mạnh mẽ chiếm đoạn đến nỗi khiến Tiểu Mỹ chau mày.

Trên vách tường với ánh đèn vàng mờ nhạt in bóng hai người. âm thanh va chạm da thịt không ngừng vang lên trong căn phòng tối. Mẫn cảm trong cơ thể ngày một tăng, hai cơ thể cuốn lấy không rời. Cả hai rơi vào thú vui ái tình, loạn nhịp trong cơn mê dục vọng khiến cho khoảng cách ngày một gần hơn.

Kết thúc cuộc hoan ái sau một khoảng thời gian dài, Tiểu Mỹ mệt mỏi nằm xuống giường. Cô không rõ cả hai đã làm bao nhiêu lần nhưng cơ thể cô hiện tại không còn chút sực lực. Trên cơ thể chỉ còn lại những vết hôn đỏ ửng khắp da thịt non mềm.

Nhìn dáng vẻ Tiểu Mỹ lúc này, Đình Triết lại tự trách bản thân đã quá mạnh tay. Dục vọng vốn được kiềm chế hết mức có thể nhưng dường như đối với Tiểu Mỹ sự kiềm chế đó vẫn chưa đủ. Đình Triết cúi đầu hôn lên trán Tiểu Mỹ trấn an.

– Để anh đưa em vào phòng tắm.

– Không… không cần đâu. Em mệt lắm! Chỉ muốn nắm đây thôi, không đi đâu hết.

– Có đau lắm không?

– Không đau!

Mỗi lần như vậy, Đình Triết luôn hỏi Tiểu Mỹ có đau không những lần này Tiểu Mỹ lại cảm thấy bất an.

Lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Tiểu Mỹ, một tay Đình Triết với lấy vỉ thuốc tránh thai để sẵn ở đầu giường đưa cho cô.

– Em uống đi!

– Anh… có cần gấp đến vậy không?

Cầm vỉ thuốc tránh thai trên tay, Tiểu Mỹ có chút ngỡ ngàng xen lẫn hụt hẫng. Hai người chỉ mới kết thúc vài phút anh đã vội vàng đưa cô thuốc tránh thai.

Đình Triết biết điều này sẽ khiến Tiểu Mỹ không vui nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Khi nãy hai người đã không dùng bao, nếu không nhanh uống thuốc chỉ sợ sẽ mang thai. Đình Triết đứng dậy cầm bình nước đã cạn trên mặt bàn, quay lưng về phía Tiểu Mỹ.

– Em nghỉ một chút đi, anh xuống lấy nước cho em.

Tiểu Mỹ không nói nữa mà lặng lẽ nhìn hình bóng Đình Triết xa dần nơi cô rồi cuối cùng chỉ còn lại tiếng đóng cửa đầy lạnh lẽo. Nắm chặt vỉ thuốc tránh thai trong tay, chặt đến nỗi trong lòng bàn tay hằn lên những vết ngang đỏ ửng. Cô sẽ làm theo ý anh, sẽ uống thật nhiều nhưng không phải vỉ thuốc này.

Chừng 5 phút sau, Đình Triết trở lại phòng với chiếc bình đã được đổ đầy nước. Cẩn thận rót nước ra một chiếc cốc cho cô, anh ân cần.

– Em uống đi!

Tiểu Mỹ lấy cốc nước từ tay Đình Triết rồi trực tiếp bỏ viên thuốc vào miệng mà không một chút nghĩ ngợi. Đình Triết đứng kế bên quan sat từng cử chỉ của cô cho đến khi chắc chắn cô đã uống thuốc mới yên tâm.

Mọi thứ xong xuôi, anh lêm giường nằm xuống bên cạnh cô. Cánh tay lớn vòng qua eo ôm cô vào lòng từ phía sau. Đôi môi kề sát ở gáy, hơi thở nam tính phả vào gáy khiến cả người cô chợt run run.

– Em giận anh lắm phải không?

Tiểu Mỹ ngây người một lúc rồi gật đầu.

– Phải! Rất giận! Nhưng mà giận cũng không thể làm được gì, em không muốn cản trở những chuyện anh muốn làm.

– Anh cũng đã cản trở những chuyện em từng muốn làm. Em không thấy bất công sao?

– Dĩ nhiên là có nhưng một phân là do em lựa chọn. Em sẽ không hối hận với quyết định của mình đâu.

Đình Triết gục đầu vào đôi vai gầy của Tiểu Mỹ mà thì thầm.

– Anh xin lỗi!

– Trong chuyện này không ai có lỗi, anh đừng nhắc lại nhiều lần. Em không muốn nghe.

– Được rồi! Không nhắc lại nữa.

Bầu không gian tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng, hai người nằm kế bên nhau nhưng hai dòng suy nghĩ lại xa vời đến lạ. Anh lo cô mang thai sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, còn cô lại muốn mang thai con của mình. Suy nghĩ khác nhau là vậy nhưng trong hai người, không một ai dám nói ra những điều bản thân giấu kín. Không phải họ muốn suy nghĩ của chính mình rơi vào quên lãng, họ chỉ đơn giản là không muốn đối phương đau lòng. Không muốn nhìn thấy người mình yêu tổn thương để rồi họ lại tự làm đau chính bản thân.

Đây… có phải là sự hi sinh trong tình yêu hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương