Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 27



< When I love you >> là tác phẩm ngôn tình kinh điển, sau khi chính thức công bố, không tránh khỏi việc cư dân mạng bàn tán về chuyện tuyển chọn diễn viên cho một số vai diễn.

[Nhân vật Cố Viễn này vừa cặn bã lại vừa quyến rũ, là anh Dương của tôi diễn đấy, e rằng ông đây sẽ mặc kệ tam quan mà chạy theo ngũ quan thôi]

[Đúng vậy ha ha siêu chờ mong ca ca chuyển mình diễn tra nam]

[Sơ Nguyệt đóng vai Bạch Huỷ à, cô ấy thật sự rất phù hợp với nhân vật bạch nguyệt quang kiểu này, dịu dịu dàng dàng].

[Mọi người không ai ghen tị với Minh Dao sao? Giai đoạn đầu có tổng tài bá đạo, giai đoạn sau thì có chó săn nhỏ tình yêu đích thực, còn có những cảnh hôn phải không?]

[szd, nhân vật Lâm Vân Vân này thảm ơi là thảm, nhưng mà lại có nhiều phúc lợi nha, tay trái có Kỷ Mộc Dương tay phải có Lương Hằng, ha ha ha ngưỡng mộ quá]

[Tiểu sư muội rất thích hợp với nhân vật Lâm Vân Vân này, vừa nhìn đã khiến cho người ta muốn yêu thương rồi, rất có khí chất bên trong]

Trong vô số những bình luận về nhân vật, có một bình luận ác ý nhằm vào Minh Dao, có lẽ là không ai đáp lại, nên vừa tung ra đã bị chìm xuống.

Người kia nói —

[ Tin tức nóng hổi, vốn dĩ vai diễn này không phải của Minh Dao, là cô ta âm mưu loại người khác để chiếm lấy, không hề đơn thuần chút nào, là một con điế* tâm cơ]

Lần đầu tiên xuất hiện trên Weibo với thân phận một diễn viên, Minh Dao vẫn luôn để ý các bình luận. Sau khi nhìn thấy bình luận này thì buồn bực nói:

“Rõ ràng từ lúc bắt đầu em đã phải diễn thử cho nhân vật này, sao lại bịa chuyện bậy bạ như vậy, em loại ai chứ, nếu nói em loại vậy em cứ loại là xong, cần gì phải đi diễn thử hết lần này đến lần khác, cuối cùng phải thử đến hài lòng mới được vào đoàn?”

Điền An Ni lấy đi điện thoại của cô: “Lúc vào ngành em đã phải chuẩn bị tốt cho việc này rồi, kiểu bình luận này, có khả năng là anti-fan, cũng có khả năng là đối thủ cạnh tranh, đương nhiên, nói không chừng là một cư dân mạng ăn không ngồi rồi làm trò để thu hút sự chú ý, về sau những trường hợp như vậy sẽ có rất nhiều rất nhiều, nếu cái nào em cũng để ý thì em không đủ sức đâu”.

Minh Dao khẽ gật đầu, dường như nhớ tới chuyện gì đó, nhìn quanh 4 phía: “Sao anh Hằng không đến vậy chị?]

Vốn dĩ người đóng cặp với Lâm Vân Vân, tức là bạn trai sau này Kỷ Thiếu Thành là một diễn viên khác, do sau đó anh ta tạm thời không sắp xếp được lịch, Điền An Ni mới vội vàng nhét Lương Hằng vào.

Dù sao cũng là cùng công ty, chị ấy cũng hi vọng Lương Hằng có thể chăm sóc Minh Dao một chút.

“Trước mắt chưa đến phân cảnh của cậu ta, mấy ngày sau mới vào đoàn. Được rồi, đừng hỏi những chuyện này, hôm nay sẽ quay cảnh của em và Bạch Huỷ, tranh thủ thời gian chuẩn bị đi”.

Hôm nay là ngày đầu tiên khởi động máy, đoàn làm phim chia thành 2 tổ A và B. Tổ A quay cảnh sự nghiệp của Cố Viễn, tổ B bên này quay cảnh đối thủ giữa Lâm Vân Vân và Bạch Huỷ.

Nữ diễn viên diễn vai Bạch Huỷ, bạch nguyệt quang của Cố Viễn là một tiểu hoa đán nổi tiếng trong giới, tên Sơ Nguyệt, được cư dân mạng đặc biệt danh là Mặt Trăng. Từ trước đến nay xuất hiện trước công chúng luôn là hình tượng trí thức thanh lịch, vẫn luôn đi theo con đường tài nữ.

Bởi vậy Minh Dao cũng cảm thấy Sơ Nguyệt hẳn là một đối tác đàn chị dịu dàng, ai ngờ vừa ra sân Điền An Ni đã nhắc nhở cô —

“Nếu lát nữa Sơ Nguyệt phát cáu, em phải chịu đựng nhé”

Minh Dao: “…..Hả?”

Mới đầu Minh Dao thật sự cho rằng đóng phim chính là đóng phim, mọi người phân công hợp tác, nói tốt lời thoại của mình, phối hợp ăn ý với đối thủ để hoàn thành kịch bản là được rồi.

Ngàn vạn lần không ngờ rằng, cảnh đầu tiên giữa cô và Sơ Nguyệt, lại là một dấu chấm hỏi trên mặt.

Trước khi quay, Minh Dao đã ghi nhớ tất cả lời thoại, chuẩn bị xong mọi thứ.

Nhưng đến hiện trường mới biết — Sơ Nguyệt còn đang nghỉ ngơi.

Cả đoàn làm phim phải đợi nửa giờ mới khoan thai tới muộn.

Thật vất vả mới chờ được nữ chính tới, Minh Dao ôm tư thái người mới, khiêm tốn chào hỏi cô ta: “Chào chị, chị Sơ Nguyệt”.

Nhưng Sơ Nguyệt chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, không hề đáp lại bất cứ câu nào.

Minh Dao nghĩ, tốt thôi, vị thế của chị lớn, không tương tác không sao cả. Chỉ cần lúc quay phim diễn tốt là được.

Ai biết đến lúc quay —

[Lâm Vân Vân: Cô Bạch, tôi và Cố Viễn đã không còn bất kì quan hệ gì, cô không cần phải có bất cứ sự đề phòng nào với tôi.]

[Bạch Huỷ: ABCDEFG]

Minh Dao: “……….?”

Mờ mịt vài giây, nhớ tới truyền thuyết có thể quay bù lời thoại lúc hậu kỳ, cô nhanh chóng nói tiếp câu thoại của mình.

[Lâm Vân Vân: Hi vọng sau này 2 người sẽ không đến quấy rầy tôi, tôi cũng không muốn quay lại quá khứ].

[Bạch Huỷ: ABCDEFG, ABCDEFG.]

Câu thoại này của Sơ Nguyệt khá dài, sau khi cô ta liên tiếp nói 2 tổ hợp chữ cái, Minh Dao cũng không chắc có phải cô ta đã nói hết chưa, nên nói tiếp lời thoại của mình.

Ai ngờ vừa mở miệng, Sơ Nguyệt liền nhíu mày: “Cô làm sao vậy? Tôi còn chưa nói xong mà cô đã giành nói?”

Minh Dao: “……….”

Còn chưa kịp giải thích cho mình, vẻ mặt Sơ Nguyệt bất mãn, xoay người rời đi.

“Lời thoại thì khô khan, một chút cảm xúc cũng không có, làm sao diễn đây?”

Minh Dao:?????

Tôi?

Lời thoại của tôi khô khan, không có cảm xúc?

Chị, vậy chị ABCDEFG thì rất có cảm xúc?

Minh Dao có chút không nói nên lời, nhưng ngại vì mình chỉ là một người mới, đành phải xoay người xin Điền An Ni giúp đỡ.

Điền An Ni lắc đầu với cô, ra hiệu cô đừng bốc đồng.

Đoán chừng đạo diễn đã thấy nhiều cảnh tượng như vậy, bảo mọi người nghỉ ngơi 15 phút, rồi nói với Minh Dao:

“Cô nhìn này, lời thoại vừa rồi của Bạch Huỷ có tổng cộng 5 câu, cho nên phải để cô ấy nói liên tục 5 tổ hợp chữ cái rồi cô mới nói tiếp. Mau chóng làm quen đi”.

Minh Dao: “……….”

Cách đó không xa, Sơ Nguyệt đã leo lên xe, đóng chặt cửa, như thể cô ta đã phải chịu đựng rất nhiều ấm ức.

Lần đầu tiên Minh Dao phát hiện đóng phim thật khó.

Lúc nói lời thoại nhân vật của mình, vậy mà còn phải nhớ kỹ mấy tổ hợp từ của đối phương ở trong lòng.

Thật là đầu tư quá mà.

Quay về chỗ ngồi với cảm giác khó chịu, Nhuế Nhuế đưa cho Minh Dao một ly nước: “Chị, vài lần là sẽ quen thôi, mấy nghệ sĩ nổi tiếng đóng các chương trình mà không kịp học thuộc lời thoại thì đều như vậy hết”.

Minh Dao không lên tiếng, đang uống nước, điện thoại của Điền An Ni vang lên.

Chị ấy nhìn thấy dãy số của Kỳ Tự, nên đi ra chỗ khác bắt máy:

“Kỳ tổng, có chuyện gì sao?”

“Gọi Minh Dao ra gặp tôi, tôi có việc muốn hỏi cô ấy”.

“Em ấy đang quay phim”.

“10 phút, đợi không thấy người thì tôi sẽ đi vào”.

“………”

Điền An Ni hoàn toàn tin rằng Kỳ Tự sẽ làm như vậy.

Cúp điện thoại, chị ấy nhìn xuống đồng hồ, kéo Minh Dao đi ra ngoài.

Minh Dao không hiểu cho lắm: “Sao vậy chị?”

“Kỳ tổng tới, nói muốn gặp em, em và anh ta có gì thì nhanh chóng nói cho rõ ràng, đừng làm chậm trễ việc quay phim”.

Đột nhiên Minh Dao nắm lấy một cánh cửa kế bên và ngả người ra sau: “Không muốn, em không muốn gặp anh ấy”.

Điền An Ni xụ mặt xuống: “Vậy em tự mình chọn, hoặc là em ra ngoài nói với anh ta cho rõ ràng, hoặc là để anh ta đi vào phim trường. Anh ta chỉ cho em 10 phút”.

“………”, tên khốn khiếp.

Minh Dao cắn cắn môi, buông hai tay ra im lặng vài giây: “Em sẽ quay lại ngay”.

“Đi nhanh về nhanh, khiêm tốn một chút, đừng để người khác nhìn thấy”.

Xe của Kỳ Tự đậu ở lối đi nhỏ bên ngoài phim trường, Minh Dao nhìn thấy nó trong nháy mắt, đánh giá bốn phía, cũng may tất cả mọi người đều ở trong phim trường, bên ngoài không có ai đi ngang qua.

Cô dùng quyển kịch bản che mặt lại, nhanh chóng lên xe của Kỳ Tự.

Đóng cửa lại, sắc mặt không vui nói: “Tôi đang làm việc, anh uy hiếp tôi ra ngoài để làm gì?”

Đã mấy ngày Kỳ Tự không gặp được cô, bây giờ gặp lại, giống như đã qua thật lâu.

Cô đã thay đổi diện mạo của mình, mái tóc đen dài buông xoã ngang vai, cả người trông thuần khiết và thanh tú hơn.

Anh rất muốn ôm cô.

Nhưng so với chuyện này, Kỳ Tự càng muốn biết, vì sao Minh Dao lại ghi tên của anh thành tên nhân vật của Kỷ Mộc Dương.

Kỳ Tự không hoàn toàn tin vào lời giải thích trước đây của cô, vốn dĩ anh muốn đi thăm dò ở trường học của Minh Dao có thật sự tồn tại người này hay không, nhưng sau đó anh nghĩ —

Anh và Minh Dao đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhất quyết phải đào ra những bí mật mà cô đang cố gắng che giấu cũng không có ý nghĩa gì.

Thế là mắt nhắm mắt mở không điều tra đến cùng.

Nhưng hôm nay, cái tên này lại lần nữa tiến vào thế giới của anh.

Mà lại có quan hệ với Kỷ Mộc Dương.

Điều này không khỏi làm cho Kỳ Tự phải chú ý đến.

“Tới tìm em để nói về chuyện của Cố Viễn”. Kỳ Tự nhìn cô, “Có thể nói cho anh biết, Kỷ Mộc Dương, Cố Viễn, và anh có quan hệ gì không?”

Cõi lòng Minh Dao rơi lộp bộp, âm thầm nắm chặt tay, giả ngu nói: “Quan hệ gì? Tôi không biết anh đang nói gì”.

Kỳ Tự mở bức ảnh công bố phim ra: “Kỷ Mộc Dương đóng vai Cố Viễn, tên em đặt cho anh cũng là Cố Viễn, Minh Dao, đừng nói với anh đây chỉ là trùng hợp”.

Lúc đầu Minh Dao còn tưởng rằng người này đến đây để hỏi mình tại sao lại chạy trốn, không ngờ là vì chuyện này.

Sao ngay cả chi tiết nhỏ này mà anh ấy cũng phát hiện ra?

Anh rảnh lắm sao, quan tâm giới giải trí làm gì chứ!

Minh Dao chột dạ không dám ngẩng đầu, cố nén bình tĩnh: “Sao lại không thể trùng hợp, Cố Viễn là cái tên rất phổ biến có được không?”

Sau một lúc lâu, Kỳ Tự vẫn không nói chuyện.

Minh Dao không dám nhìn anh, cũng không biết biểu tình bây giờ của anh là gì, đang hờn dỗi quay đầu định xuống xe, Kỳ Tự nhẹ giọng nói: 

“Nét mặt của em, đã nói rõ là em gạt anh”.

Minh Dao: “……….”

Trong lòng cô quýnh lên, giả vờ tức giận nói: “Tôi làm sao biết tên lại giống nhau, anh đi hỏi biên kịch đi, hỏi tôi làm gì?”

Kỳ Tự không bao giờ tin rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, chắc chắn có nội tình trong đó mà mình không biết.

Mục đích anh đến đây, chính là muốn có được đáp án, nhưng Minh Dao vẫn luôn trốn tránh câu hỏi của mình.

Cô ấy càng trốn tránh, đã nói lên chân tướng càng không thể cho mình biết.

Điều này khiến cho sự bình tĩnh mà Kỳ Tự vẫn luôn duy trì bắt đầu bị tan rã bởi sự cáu kỉnh trào ra từ tận đáy lòng.

Anh hít sâu một hơi —

“Minh Dao, đừng nói dối anh, anh không hy vọng chính mình điều tra ra được nguyên nhân”.

Minh Dao nghe ra được giọng điệu của Kỳ Tự đã trở nên nghiêm túc.

Là giọng điệu mà trước đây anh chưa từng nói với cô bao giờ.

Hơn nữa còn đang kiềm chế.

Cô sắp không ổn rồi, âm thầm mím chặt môi.

Biết Kỳ Tự lợi hại, nhưng Minh Dao không tin anh có thể thâm nhập vào trái tim của mình để điều tra.

Chuyện lấy anh làm thế thân, ngoại trừ chính miệng mình thừa nhận, trên đời này sẽ không có người thứ hai nào biết.

Minh Dao thở dài một hơi, xoay chuyển tình thế cho bản thân mình: “Nói là trùng hợp thì anh không tin, một hai bắt tôi phải nói nguyên nhân, anh muốn tôi nói gì, tôi và vợ sắp cưới của anh giống nhau như vậy, tôi cũng đâu nghe anh nói nguyên nhân cho tôi biết? Nguyên nhân anh theo đuổi tôi là gì? Là trùng hợp sao? Haha”.

Quả nhiên, câu nói này đã chạm đến điểm mâu thuẫn.

Dừng một chút, dường như Kỳ Tự muốn mở miệng giải thích, nhưng Minh Dao không cho anh cơ hội này.

“Xin lỗi, đừng tới tìm tôi nữa, tôi chỉ muốn yên lòng quay phim, hy vọng Kỳ tổng tôn trọng tôi một chút”.

Nói xong Minh Dao liền nhảy xuống xe.

Kỳ Tự nhìn bóng lưng đã đi xa của cô, bỗng nhiên vô lực xoa xoa giữa chân mày.

Rõ ràng là muốn cô quay về bên cạnh mình, sao lại chọc giận để cô bỏ đi rồi.

Có thể là do cái tên Cố Viễn có liên quan đến Kỷ Mộc Dương, nên trong lòng anh luôn liên tưởng ra một số khả năng xấu.

Nhưng anh quên rằng, Cố Viễn chưa bao giờ là vấn đề giữa anh và Minh Dao, mà là Kim Đường

Kỳ Tự có chút ảo não, nhắm mắt một lát, vừa đánh tay lái vừa bấm số gọi một cuộc điện thoại.

“Đoàn làm phim của Minh Dao ở tại khách sạn nào?”

Thời điểm Minh Dao trở lại phim trường, vừa vặn đã đến thời gian quay tiếp, thấy sắc mặt của cô không ổn, Điền An Ni hỏi: “Sao vậy?”

Minh Dao ngồi phịch xuống, lắc đầu: “Không có gì đâu ạ”.

Đạo diễn thông báo tiếp tục quay phim, Minh Dao ổn định lại tâm tình, một lần nữa bắt đầu diễn cùng Sơ Nguyệt.

Sơ Nguyệt vẫn nói mấy tổ hợp như cũ, vì Minh Dao không theo kịp lời thoại của cô ta nhiều lần nên bị ép NG, Sơ Nguyệt đã rất bất mãn, cũng may đạo diễn không trách cứ.

Tiến độ quay phim của đạo diễn Tống rất chặt chẽ, ngày đầu tiên khởi động máy liền quay đến 7 giờ tối.

Ăn tối xong, Minh Dao và nhân viên đoàn phim trở lại khách sạn đã định.

Nhóm diễn viên chính tai to mặt lớn đều được sắp xếp ở những căn phòng cao cấp tầng 12, người mới như Minh Dao chỉ có thể ở trong một căn phòng đơn loại thường trên tầng 7.

Nhuế Nhuế đưa cô đến cửa tháng máy, nhớ ra muốn mua vài món đồ, nên Minh Dao trở về phòng một mình.

Vừa mới lấy thẻ phòng ra muốn mở cửa đi vào, cánh cửa đã bị một đôi tay đẩy tới từ phía sau, giây tiếp theo Minh Dao cũng bị đẩy vào phòng.

Một trận gió thổi qua, cửa đóng lại.

Minh Dao hoảng sợ, mới đầu tưởng gặp phải người xấu, vừa xoay người thì thấy.

Vậy mà lại là Kỳ Tự.

“……….”

Cô lùi về bức tường phía sau theo bản băng: “Anh điên rồi sao?”

Kỳ Tự bình tĩnh đứng đối diện cô: “Nếu không thì sao, anh gõ cửa em có mở không?”

Minh Dao ngậm miệng, không còn lời gì để nói.

Người đàn ông này rất biết đoán trước, không sai, nếu như thấy anh gõ cửa, nhất định Minh Dao có thể giả chết đến Tết.

Minh Dao cụp mắt, mặc dù trong lòng đã rất hoảng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: 

“Sáng nay tôi đã nói rất rõ rồi, tôi —“

“Anh thích em không liên quan gì đến cô ta cả”. Kỳ Tự đột nhiên cắt ngang.

Minh Dao sững sờ, ngẩng đầu lên: “Cái gì?”

“Anh nói anh thích em, không có bất cứ quan hệ gì với Kim Đường. Anh cũng không cho rằng 2 người giống nhau”.

Ngừng một chút, anh tiến về trước 2 bước, dáng người cao ráo ôm trọn Minh Dao vào lòng, giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô, cứ như là có từ trường vậy, kích thích màng nhĩ của cô.

“Trong lòng anh, cô ta còn không sánh bằng một phần mười của em”.

Minh Dao: “……….”

Chờ chút, đây là màn gì vậy?

Không phải muốn chất vấn chuyện của Cố Viễn sao, sao đột nhiên lại bắt đầu thổ lộ.

Tại sao đàn ông cứ nghĩ gì là làm đó vậy, mình không thể theo kịp tiết tấu.

Minh Dao bị anh trêu ghẹo khiến trái tim đập thình thịch, ánh mắt khẩn trương không biết phải nhìn đi đâu.

Cũng may từ đầu đến cuối nội tâm vẫn luôn kiên định —

“Cảm ơn anh đã để mắt đến tôi, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn đóng phim thật tốt, làm nên chút thành tích”.

“Hai việc này có mâu thuẫn sao?”, Kỳ Tự nhíu mày, “Em quay em diễn, anh sẽ không can thiệp”.

Minh Dao: “……..”

“Anh nói lại lần nữa, anh không thích Kim Đường, anh từng có hôn ước với cô ta, nhưng đó là quyết định của cha mẹ hai bên, cũng không phải lập trường của anh. Hiện tại anh và cô ta hoàn toàn chỉ là mối quan hệ hợp tác một vài hạng mục, anh chưa bao giờ lừa dối em”.

Vốn dĩ Minh Dao không muốn trả lời về mối quan hệ lộn xộn giữa anh và Kim Đường, nhưng nhìn dáng vẻ chân thành này của Kỳ Tự, nhịn nhiều lần vẫn là nhịn không được, hỏi: 

“Anh không thích Kim Đường?”

“Phải”.

“Chưa từng?”

“Chưa từng”.

Minh Dao nhìn vào mắt Kỳ Tự: “Được, vậy anh nói cho tôi biết, tại sao trong ví tiền của anh lại để ảnh của người mà mình không thích?”

Kỳ Tự: “……?”

Nhất thời không kịp phản ứng: “Ví tiền của anh?”

“Lần đầu tiên tôi đến nhà anh, tôi thấy trong ví của anh có ảnh của một cô gái, gương mặt nghiêng kia còn không phải là Kim Đường sao? Chúng ta mới biết nhau có 3 tháng, anh đừng nói đó là ảnh của tôi”.

Kỳ Tự nghe xong sửng sốt vài giây, một hồi sau mới bị chọc giận quá mà cười rộ lên: “Thì ra em đã sớm biết có Kim Đường tồn tại?”

Minh Dao mếu máo quay mặt đi: “Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, bản thân cứ chần chừ thì sớm muộn gì cũng bị lật tẩy đó”.

Kỳ Tự chưa bao giờ nghĩ rằng trong lòng cô gái này lại chứa nhiều chuyện mình không biết như vậy, anh vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, đang định lấy ví tiền ra cho Minh Dao xem, thì có ai đó gõ cửa bên ngoài —

“Minh Dao, chúng tôi có mua mấy món ngon, mau mở cửa cùng nhau ăn đi”.

Là giọng nói của nữ diễn viên cùng đoàn phim.

Minh Dao hoảng sợ, vội vàng sắp xếp bốn phía muốn giấu Kỳ Tự đi.

Kỳ Tự nhìn dáng vẻ hoang mang rối loạn của cô, có chút bất mãn: “……Anh làm mất mặt lắm sao?”

“Anh ngậm miệng, nếu để người ta biết ngày đầu tiên vào đoàn mà đã giấu đàn ông trong phòng, truyền ra ngoài không biết sẽ khó nghe đến cỡ nào”.

“Em cứ để bọn họ bịa đặt thử xem”.

Minh Dao thật sự không tìm được chỗ, đành phải đẩy mạnh Kỹ Tự vào phòng ngủ: “Rồi rồi rồi, tôi biết là anh lợi hại, nhưng bây giờ tôi cầu xin anh, ngàn vạn lần đừng ra đây, hứa với tôi rồi sau này anh muốn nói gì cũng được”.

Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vẫn tiếp tục, Minh Dao vừa trấn an nói “đến ngay”, vừa cảnh cáo Kỳ Tự —

“Anh dám bước ra tôi sẽ không để anh yên đâu”.

Nói xong, cô đóng cánh cửa trượt nhỏ ngăn cách phòng ngủ và phòng khách lại.

Kỳ Tự bất lực lắc đầu, không còn cách nào khác đành phải chấp nhận sự sắp đặt, xoay người đánh giá phòng ngủ chật chội nhỏ hẹp này.

Đang nhìn, bỗng nhiên tầm mắt Kỳ Tự dừng lại trên mặt bàn.

Anh nhìn thấy gì đó, nhíu nhíu mày, bước qua.

Ngoại trừ tên tuổi lớn như Sơ Nguyệt, ngày đầu tiên quay phim, Minh Dao đã thân thiết với mấy cô gái nhỏ diễn viên phụ.

Bọn họ vừa mới mua một chút đồ ăn vặt, cũng mang đến cho Minh Dao, mấy cô gái ở trong phòng khách vừa ăn quà vặt vừa ríu rít nói chuyện phiếm.

Nói về chuyện quay phim ban ngày, trong đó có một cô gái bất bình cho Minh Dao —

“Tại sao Sơ Nguyệt lại là dạng người này nhỉ, tôi thấy cô ấy cố ý giày vò Minh Dao hết lần này đến lần khác”.

“Tôi nghe nói trên Weibo có một cuộc bỏ phiếu, hình như là để bình chọn cho diễn xuất của diễn viện được mong đợi nhất, số phiếu của cô nhiều hơn Sơ Nguyệt, tôi đoán không chừng hôm nay cô ta muốn phủ đầu ra oai với cô”.

“Thiệt thòi cho tôi trước kia còn hâm mộ cô ta, cảm thấy cô ta thật dịu dàng, không ngờ tất cả đều là sắp đặt, tôi quá đơn giản rồi”.

Giới giải trí nước sâu, Điền An Ni đã từng nói nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bởi vì mãi mãi bạn cũng không biết được, người bạn trước mắt nhìn như chỉ hận gặp nhau quá muộn, lại bất ngờ đâm một dao sau lưng bạn.

Minh Dao ghi nhớ những lời của Điền An Ni, không tham gia diss Sơ Nguyệt với bọn họ.

Ngược lại, thậm chí còn nói giúp Sơ Nguyệt mấy câu.

Vì biết trong phòng còn một người đàn ông, Minh Dao vẫn luôn thất thần, thật vất vả mới tán gẫu cùng họ nửa tiếng đồng hồ, sau khi mọi người ăn xong cũng nhanh chóng giải tán.

Lúc mọi người đi hết, Minh Dao đóng cửa thật kỹ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô kéo cánh cửa trượt ra, đang muốn khen ngợi sự phối hợp của Kỳ Tự, nhưng vẻ mặt của cô lập tức đơ ra khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.

Kỳ Tự đang đứng bên cạnh bàn.

Trong tay đang cầm quyển sổ màu tím chứa “công thức làm bánh” của riêng mình.

Không khí xung quanh người đàn ông chợt lạnh như hàn băng.

Anh ngẩng đầu, đối mặt một lát với Minh Dao, không nhẹ không nặng ném quyển nhật ký xuống giường.

Lộ ra tiêu đề —

<< Nhật ký quan sát của thế thân >>

Kỳ Tự cười cười, mang theo vài phần châm biếm.

“Rất vui được quen biết cô, Lâm Vân Vân”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương