Vài ngày sau, vì quá chán nản cảnh ở mãi trong nhà cho nên Lý Nhậm Bằng đã một mực muốn Sở Chi đưa anh ra ngoài dạo chơi.
Lý phu nhân nghe xong có chút lo lắng.
Tuy nhiên, trước thái độ kiên quyết của con dâu, bà đành phải gật đầu đồng ý bởi lẽ bà tin rằng cô có thể chăm sóc tốt cho anh.
Tính tình Nhậm Bằng giống như một đứa trẻ mới lớn.
Anh một mực muốn cô đưa mình đến công viên giải trí.
Vừa đến nơi, đã hăng hái chạy về phía trước khiến Diệp Sở Chi ba chân bốn cẳng chạy theo sau.
– “Nhậm Bằng, em đi mua thức ăn.
Anh ngồi đây đợi em nhé.”
Sở Chi dìu anh ngồi xuống chiếc ghế gần cổng liền sau đó chạy đến gian hàng bán thức ăn.
Đến khi cô quay lại thì dáng anh mất hút.
Ngay thời khắc này, tim cô như nhảy khỏi lồng ngực, cô sợ anh xảy ra chuyện liền chạy khắp nơi tìm kiếm.
– “Nhậm Bằng, Nhậm Bằng…anh ở đâu?”
Ở bên kia đường, bên trong một chiếc xe hơi màu đen có hai bóng người ngồi ở bên trong giằng co qua lại.
Không ai khác chính là Nhậm Bằng, anh cố dùng sức vùng vẫy liền bị bàn tay của người phụ nữ bên cạnh giữ chặt lại.
Là Châu Minh Mỹ.
– “Nhậm Bằng, đi với em.
Chúng ta sẽ cao chạy xa bay.”
Quả nhiên ông trời không phụ khiến cô ta phát hiện ra anh liền lập tức lao đến muốn bắt anh đi.
Nhậm Bằng ở bên trong liên tục gọi lớn tên vợ, tuy nhiên cô lại không nghe thấy.
Nghe anh gọi tên Tiểu Nguyệt không ngừng khiến Châu Minh Mỹ ngồi bên cạnh không nhịn được mà quát lớn:
– “Nhậm Bằng, anh không nhớ em sao? Em mới là vợ của anh.
Anh chỉ được phép gọi tên em mà thôi.”
Không ngờ da mặt cô ta lại dày đến vậy.
Tự tiện bắt cóc chồng người khác lại còn tự xưng mình là vợ của anh nữa chứ.
Tính chiếm hữu của Châu Minh Mỹ đã nằm trên mức thượng thừa.
Ngay khi Diệp Sở Chi nhận ra chồng mình đang ở bên trong chiếc xe, đang không ngừng đập cửa, cô hốt hoảng chạy thật nhanh về phía trước.
Châu Minh Mỹ ở bên trong thấy thế liền khởi động máy sau đó phóng xe rời khỏi.
– “Dừng xe….mau dừng xe lại.”
Diệp Sở Chi cố gắng chạy bộ đuổi theo sau.
Vì sự việc ập đến một cách bất ngờ khiến cô chỉ còn cách chạy bộ mà đuổi theo.
Châu Minh Mỹ ngồi bên trong, hai tay cầm chặt vô lăng, nhếch môi cười khinh bỉ:
– “Diệp Sở Nguyệt, cô nghĩ cô thắng được tôi sao?”
Sức lực của con người có giới hạn, sau một hồi chạy bộ đuổi theo chiếc xe, Sở Chi hoàn toàn kiệt sức mà ngã khuỵa giữa đường, trên trán rịn đầy mồ hôi, cô gọi tên anh đầy bất lực.
– “Nhậm…Bằng…”
Nhìn thấy Diệp Sở Chi ngã xuống, lúc này Châu Minh Mỹ cười đắc ý.
Cô ta tăng tốc độ mà lao nhanh về phía trước.
Về phía Nhậm Bằng, anh hoảng sợ mà bật khóc, miệng không ngừng gọi vợ.
– “Tiểu Nguyệt….”
Hiện tại, gia tốc của xe đã đạt ở mức độ cao.
Trong đầu Nhậm Bằng bỗng hiện lên hình ảnh khi trước.
Đầu óc anh trở nên đau nhức, anh nghiến chặt răng, hai tay nắm chặt ghế tựa liền sau đó hét lớn khiến người bên cạnh hoảng sợ mà lập tức run cầm cập.
– “Dừng lại.”
Giọng nói băng lãnh bất ngờ vang lên khiến Châu Minh Mỹ lập tức sững người mà thắng xe lại.
Cô ta chậm rãi xoay người nhìn về người bên cạnh.
Ánh mắt của anh hiện tại hoàn toàn trái ngược với hình ảnh chàng trai nhút nhát khi nãy mà trở nên quyền lực.
Tưởng như anh nhớ ra mình, Châu Minh Mỹ mừng rỡ nói:
– “Nhậm Bằng, anh nhớ lại rồi đúng không?”
Phật…
Cô ta chưa nói dứt lời thì anh đã nhanh tay giật lấy chìa khóa liền sau đó mở cửa xe bước ra, trừng mắt nhìn cô ta, giọng đầy đe dọa.
– “Coi chừng tôi.”
Nói rồi, anh đóng cửa “rầm” một cái khiến hồn phách của người ngồi trong xe như rời khỏi xác.
Kể từ khi quen biết anh, cô ta chưa bao giờ thấy anh đáng sợ như vậy.
– “Sao anh ấy kì lạ thế?”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.