Sở Chi cùng Nhậm Bằng vừa bước xuống nhà đã nghe âm thanh inh ỏi trước cửa.
Cô vội vàng dìu anh ngồi vào ghế, liền sau đó chạy đến phía cửa mà tìm hiểu mọi việc.
– “Cô đến đây làm gì? Thằng bé trở nên như vậy, tất cả là do cô.
Mau cút khỏi nhà tôi.”
Nhậm Vũ dường như đang đứng chặn không cho ai đó tiến vào bên trong.
Sở Chi đứng nép ở một góc, cô nghe thấy tiếng khóc của người ở phía ngoài, là giọng của một người phụ nữ.
– “Hức, hức.
Anh Nhậm Vũ, cho em vào thăm anh ấy có được không?”
Nhậm Vũ nhìn biểu hiện trên gương mặt người phụ nữ khiến anh càng thêm tức giận liền mạnh tay hất cô ta ra khỏi người mình, giọng đầy đe dọa.
– “Thằng bé đã kết hôn rồi.
Sau này cô đừng làm phiền đến nó nữa.”
– “Cái gì? Kết…kết hôn?”
Nghe hai từ này khiến cô ta như chết trân tại chỗ.
Không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn, Lý gia đã sớm tìm được người vợ cho Nhậm Bằng.
Chuyện này quá bất ngờ khiến cô ta không tin đây là sự thật.
– “Không.
Anh nói dối.
Em không tin.”
Thái độ đang lén lút gần phía cửa của Sở Chi lại vô tình lọt vào tầm mắt của Lý Nhậm Vũ.
Anh xoay người, lập tức kéo tay cô tiến lên phía trước, nhìn người phụ nữ nước mắt ngắn dài, dõng dạc tuyên bố:
– “Đây là vợ mới cưới của Nhậm Bằng, là em dâu của tôi.”
– “Châu Minh Mỹ, cô đừng đến làm phiền Nhậm Bằng nữa.
Thằng bé xảy ra tai nạn trở nên ngốc nghếch cũng tại vì cô.”
Chứng kiến thái độ gay gắt của Lý Nhậm Vũ đối với Minh Mỹ, Diệp Sở Chi chỉ biết đứng yên tại chỗ.
Cô lịch sự giơ tay chào nhưng đáp lại sự thân thiện ấy, Minh Mỹ lại chẳng thèm nhìn thẳng vào mặt cô.
Cô ta xem cô giống như người tàng hình vậy.
Thật là hống hách.
– “Em sẽ quay trở lại.”
Nói rồi cô ta xoay người rời đi với vẻ mặt cau có còn vung mạnh túi xách đang cầm trên tay va phải người Sở Chi.
Ui da…!
Chiếc túi làm bằng chất liệu khá cứng cho nên khi va trúng khiến cô có chút đau.
Lý Nhậm Vũ phát hiện, ngay lập tức đến gần hỏi han:
– “Em không sao chứ?”
Sở Chi mĩm cười đáp:
– “Không sao ạ.
Người phụ nữ khi nãy là ai thế?”
– “Em đừng bận tâm đến cô ta, em dâu à.”
Nói rồi cả hai cùng nhau tiến vào bên trong phòng ăn thì đã thấy Lý Nhậm Bằng đã ăn hết chỗ cơm để sẵn trên bàn.
Khi nãy vì không thể chờ đợi cho nên anh đã chủ động ăn trước.
Diệp Sở Chi nhìn khuôn miệng vẫn còn vài mẫu thức ăn đọng lại khiến cô không nhịn được mà bật cười.
Cô tiến lại gần dùng khăn lau đi mẩu vụn ấy giúp anh.
Ngay khi cô đang lau miệng giúp anh.
Bất ngờ, ánh mắt của cả hai va thẳng vào nhau.
Anh tròn xoe đôi mắt nhìn về phía miệng cô, liền lập tức ngón tay anh chạm lên bờ môi căng mọng của người con gái trước mắt, ngây thơ nói:
– “Tiểu Nguyệt, môi của em mềm quá.”
Lời nói bất ngờ thốt ra từ anh cùng với hành động khiến cô xấu hổ mà giật lùi về phía sau, lắp bắp nói:
– “Em…em phải ăn cơm đây.”
Nói rồi, cô ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh cắm mặt xuống mà ăn không ngừng nhằm tránh đi ánh mắt hút hồn của Lý Nhậm Bằng.
Người đàn ông này quả thật lợi hại, chỉ trong hai ngày đã khiến tim cô có chút rung rinh.
Lý Nhậm Vũ ngồi đối diện nhìn biểu cảm của cặp vợ chồng son mà không ngừng cười thầm.
Anh rất ưng người em dâu này.
Bữa ăn chỉ có ba người do Lý lão gia dạo gần đây sức khỏe không được tốt, chính vì thế ông không thể cùng ăn cơm cùng con dâu.
Tất cả trên dưới Lý gia đều yêu thích Diệp Sở Chi.
Cô cư xử rất lễ phép đối với tất cả mọi người lại còn ân cần chăm sóc Nhậm Bằng vô cùng chu đáo khiến ai nấy đều mĩm cười hài lòng.
Lý gia thật là có phúc khi cưới cô về đây.
NHẤN LIKE ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.