Sau Khi Tỉnh Giấc, Ta Bái Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thành Sư Phụ

Chương 5



21.

Sau khi tỉnh lại, trong một hang động âm u lạnh lẽo, có vài ánh trăng chết chóc xuyên qua kẽ đá.

Ta nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, nhưng mũi toàn ngửi thấy mùi tanh, đôi mắt này không dễ gì mới thích ứng được bóng đêm, lúc này ta mới phát hiện xung quanh đều là tay chân đứt đoạn.

“Ngoàm ngoàm—”

Ở không xa có bóng người bắt đầu ngồm ngoàm ăn cái gì đó.

“Khụ.” Ta giả vờ ho một tiếng, biểu thị bản thân đã tỉnh.

Kẻ đó quay người lại, ta nhìn rõ trong tay kẻ đó đang ôm cái đầu người đã gặm được một nửa.

Lông mày ta hơi nhăn lại. Ma tu dựa vào phương thức tu luyện được chia thành 2 loại, một loại là luyện tha nhân, một loại là luyện bản thân, luyện tha nhân là dựa vào việc không ngừng giết người sau đó đoạt tử khí và nộ khí để nâng cao tu vi của bản thân. Đa số ma tu đều chọn loại này, mặc dù tăng chậm, nhưng tỷ lệ thành công cao, hơn nữa sự đau đớn đều ở trên người người khác, quá lợi.

Luyện bản thân nghe thôi cũng đã không hay rồi.

Nói tóm lại, tỷ lệ sống được rất thấp, từ da thịt cho đến tim phổi, thậm chí từng lỗ chân lông đều phải trải qua luyện hóa, trong quá trình tu luyện phải tỉnh táo chịu đựng rất nhiều đau đớn.

Kẻ có đầu óc đều sẽ lựa chọn luyện tha nhân.

Vị ma tu trước mắt này đô nặng hơn, hắn còn ăn thịt người.

Thịt người phải là thịt sống, như vậy tử khí và nộ khí đạt được mới có thể tối đa hoá, việc này lúc trước không được làm, vì ta không cho phép.

“Ồ, ngươi tỉnh rồi.” Hắn tuỳ ý ném cái đầu ăn được một nửa qua một bên, “Ngươi tên là gì?”

Cũng không đợi ta trả lời, hắn lại lộ ra hàm răng nanh đẫm máu, cười kì quái: “Bỏ đi, không quan trọng, đợi lừa được Vô Kiếp Thiên Tôn đến đây, ta liền ăn cả ngươi và hắn luôn.”

Tin đồn giả hại người nha.

“Vị đại ca này, hình như huynh hiểu lầm cái gì rồi,” Ta nhắc nhở hắn, “Ta chỉ là một đệ tử của Vân Diên Tông, bởi vì lỡ tay đánh vỡ hai bức tượng thạch của hai vị tôn thượng, nên mới bị trừng phạt đi hầu hạ Thiên tôn, đối với Thiên tôn mà nói, ta chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, ai mà thèm liều mạng đi cứu một con kiến cơ chứ?”

Hắn nói: “Vậy dễ bàn, đợi qua mười hai canh giờ mà hắn vẫn chưa đến, ta liền trực tiếp ăn ngươi luôn.”

Dường như hắn không có yêu cầu cao đối với chất lượng đồ ăn nhỉ.

Ta hỏi: “Bây giờ đã qua bao lâu rồi?”

“Haha, còn một canh giờ nữa thôi.”

Thực tế, ta biết Phó Trầm sẽ không đến, hỏi câu này chỉ để tự tính toán cho bản thân thôi.

Ta bắt đầu tụ khí, máu toàn thân chảy ngược.

Đợi hết một canh giờ, ma đầu ăn thịt người lộ vẻ mặt đáng tiếc, hắn đi về phía ta.

Thật ra lúc ta vừa tỉnh lại đã nhận ra hắn là ai, hắn từng là một trong những thuộc hạ lợi hại nhất của ta, bọn ta thường uống rượu chung với nhau, hắn nói rượu ta ủ là rượu ngon nhất thế gian này. Ta không ngờ bây giờ hắn lại biến thành bộ dạng như vậy, một người biết thưởng thức đồ ăn thế mà lại bắt đầu ăn thịt người.

“Đại Hắc à.” Ta đột nhiên mở miệng gọi hắn, đây là xưng hô mà lúc trước ta đặt cho hắn.

Bước chân của hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn ta.

Ánh mắt dò xét.

“50 năm quả thực lâu nha, bây giờ ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra sao?” Ta ung dung đứng dậy, ta đi tới một bước, hắn liền lùi một bước, thận trọng.

“Có điều ta đã tỉnh được một canh giờ rồi mà ngươi vẫn không thể nhận ra ta, thật khiến ta thất vọng mà,” Ta tiếp tục nói, “Ngươi xác định có thể ăn ta sao? Lúc trước ta đánh ngươi, có lần nào không giống ông nội đánh cháu trai đâu.”

“Hay là ngươi cảm thấy bản thân bây giờ tự tin, có thể đánh bại ta sao?”

Hắn run rẩy, mắt ngấn lệ: “Là chủ thượng sao? Thật sự là chủ thượng sao?”

Ta gật đầu.

“Chủ thượng, cuối cùng ngài đã quay về rồi, ngài quay về rồi, ma đạo chúng ta được cứu rồi.” Hắn lau nước mắt.

Ta kiếm chuyện nói: “Xem ra ngươi sống rất vất vả, đã gầy đi không ít.”

“Vô Kiếp Thiên Tôn quá khó để đối phó, hắn giống một tên điên đến đâu cũng đánh giết chúng ta.” Hắn oán hận nói.

“Vì thế ta trở về liền đến Vân Diên Tông làm nội gián.” Ta nói.

“Không hổ là chủ thượng, thật khiến người khác…” Lời nói được một nửa, một cái răng sắc nhọn trong miệng hắn nhanh chóng bay đến, thật ra ta sớm đã đề phòng, nhưng vì để hắn khinh địch, ta không cách nào tránh đi.

Cái răng sắc nhọn của hắn cắ m vào cánh tay nhỏ của ta.

“Quả nhiên, sau khi ngươi đổi cơ thể thực lực không đã còn như trước,” Hắn vui vẻ khoa chân múa tay, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, “Hahahaha ăn ngươi rồi, ăn ngươi rồi, ta sẽ không phải lo lắng việc xưng vương trên thế gian này nữa.”

Thật khiến người khác đau lòng.

Thật ra ta cũng không đơn giản là kéo dài thời gian, chắc là ta quá ngây thơ, mặc dù trong đầu ta tự nói với mình rằng người này tuyệt đối sẽ không niệm tình cũ đâu, nhưng đáy lòng ta vẫn có một tia tin tưởng, người từng bám theo đuôi ta, ít nhất sẽ không giết ta đâu.

May mà ta từng bị phản bội không ít.

Nhất thời cũng có thể chịu được.

Máu toàn thân ta sục sôi dữ dội, ngược dòng thấm qua từng thớ da, rỉ ra từ lỗ chân lông, một lượng lớn máu.

Ta biết đối phó hắn phải một đòn trí mạng.

Thời gian dường như đứng yên, tất cả các giác quan của ta đều được phóng đại, bao gồm cả tốc độ, lúc hắn vẫn đứng tại chỗ vui vẻ thì ta đã ở trước mặt hắn rồi. Lúc trước ta và hắn đã không ít lần đánh nhau, biết được nhược điểm của hắn ở xương cột sống phía sau, đợi đến khi hắn định thần lại, tay của ta trong phút chốc đã xuyên qua xương hắn, gãy đoạn.

Vậy mới nói luyện bản thân quá lỗ vốn rồi.

Thương địch một ngàn, tự hại tám trăm.

Khi ta rút tay từ trong cơ thể hắn ra, thần trí đã không còn tỉnh táo nữa, máu của ta dính khắp mặt, đặc quánh đến nỗi ta khó mà mở mắt ra được.

Hắn lại chưa chết, chỉ cười một cách kỳ dị và nói: “Chủ thượng thật không hổ là ma đầu mạnh nhất trong mấy trăm năm này, cho dù cơ thể và tu vi kém xa như thế mà vẫn có thể giáng đòn trí mạng vào ta.”

“Cũng may ta đề phòng trước được,” Âm thanh của hắn càng ngày càng gần, “Vừa nãy đó là phân thân của ta thôi.”

Aizz.

Nếu được lựa chọn, ta vẫn muốn được ch.ết trong tay Phó Trầm hơn.

Đáng tiếc ta đã đem tất cả cược hết vào một đòn vừa rồi, ta của bây giờ chẳng thể di chuyển một bước.

Hết cách rồi, ăn thì ăn đi.

Vĩnh biệt, thế giới mà ta cố gắng hết sức để trở lại nhưng rốt cuộc vẫn từ chối ta.

Kiếp sau an bài cho ta vận mệnh tốt một chút.

Ta nhắm mắt lại.

Thứ ch.ết tiệt, ta đã chuẩn bị xong xuôi để đi ch.ết rồi, không khí vốn lưu chuyển dường như dừng lại ở một điểm nào đó, ta nghe thấy âm thanh của không gian bị xé toạc, cố gắng mở mắt ra nhưng bị máu dính lại, cuối cùng chỉ có thể cảm nhận có một đôi tay mạnh mẽ bao bọc lấy mình.

Ta lại được cứu rồi.

Hương gỗ xanh thoang thoảng bay dọc theo khoang mũi, quen quá, là mùi của Phó Trầm.

Ta một chút cũng không vui nổi, bởi vì ta vừa dùng chiêu thức nổi tiếng của Nhạn Bắc Bắc – Huyết Tế.

Ta nghĩ chắc chắn Phó Trầm đã nhận ra ta rồi.

Nhưng ta thật sự không hiểu, hắn đã nhận ra ta rồi, lại còn cẩn thận ôm lấy ta như vậy, giống như đang ôm một bảo vật gì đó vô cùng quý giá.

Có gì đó lành lạnh rơi trên cổ ta.

Khốn nạn, làm người đi được không, đến lúc này rồi còn muốn sờ vào động mạch trên cổ ta nữa, hắn lại động sát tâm à?

Nhưng cảm giác không giống đầu ngón tay lắm.

Hình như là… nước.

Phó Trầm bị thương rồi?

Nếu ta có thể mở mắt ra nhìn thì tốt rồi, thật là tò mò.

Giọng nói của Đại Hắc Nha bên kia cứ ầm ĩ, trong sự kinh ngạc còn mang theo phòng bị: “Sao ngươi vào đây được, sao có thể vào đây được! Rõ ràng ta đã đặt nhiều mai phục như thế, sao ngươi vẫn có thể vào được!”

Bỗng nhiên, hắn như thể khám phá ra một lục địa mới nào đó, lần nữa cười kỳ dị.

“Ngươi nhập ma rồi, thế mà ngươi lại nhập ma rồi!” Tiếng cười của hắn phóng đại và méo mó, “Chào mừng ngươi đến thế giới của ma đạo, Vô Kiếp Thiên Tôn.”

22.

Dường như ta nghe thấy tiếng máu thịt nổ tung.

Tiếng cười của Đại Hắc Nha đột ngột im bặt.

Nhưng quả thực ý thức ta đang mơ hồ, những điều này chỉ thoáng qua trong đầu ta, còn chưa kịp suy nghĩ thì ta đã rơi vào hôn mê.

Đêm dài dằng dặc, ta lại mơ thấy ngày đó.

Đó là ngày hè năm 8 tuổi, trời nắng chang chang, gần đây cha kiếm được ít tiền, hứa với bọn ta rằng mấy ngày này đều có thịt ăn, bảo ta và Phó Trầm xuống núi mua chút đồ ăn về.

Nhưng trời thật là nóng, ta và Phó Trầm đi chuyến này về mà mồ hôi chảy đầm đìa.

Ta ngầm cạnh tranh với Phó Trầm, muốn đi nhanh hơn hắn.

Hắn nhìn thì gầy gò, nhưng khí lực không thua kém ta, hơn nữa nhịp thở và nhịp chân cực kỳ đều đặn. Dù ta tăng tốc hay giảm tốc độ để điều chỉnh, hắn đều thong thả đi bên cạnh ta.

“Ta giúp muội.” Hắn còn lấy hai khúc xương to trong gùi của ta bỏ vào gùi của mình.

“Không cần.” Ta định giành lại, “Có chút xíu đồ, ta cõng nổi!”

Hắn xóc xóc cái gùi, ta căn bản là không giành được, vì Phó Trầm cao hơn ta.

“Ta biết muội cõng nổi,” Phó Trầm nói, “Nhưng A Bắc à, muội là nữ nhi.”

“Nữ nhi thì sao chứ?” Ta không phục, “Chuyện nam nhi làm được, ta cũng làm được!”

Hắn không biết phải giải thích như nào, nhăn mày một lúc, vụng về mở miệng.

“Điều đó không giống.”

“Tại sao không giống!” Ta không bỏ qua.

Hắn không trả lời được.

Ta đuổi theo hắn hỏi cả đoạn đường, bởi vì cho đến cuối cùng hắn vẫn không chịu trả lại hai khúc xương lớn đó cho ta.

Cuối cùng cũng về được đến nhà, ta quen thuộc ngồi trên hố đất ở cửa, hét lớn: “Đông Đông, Tây Tây, còn không đến giúp bọn ta một tay, hai tên nhóc bọn đệ có muốn ăn thịt hay không.”

Nhạn Đông Đông và Nhạn Tây Tây, hai đứa đệ đệ song sinh 6 tuổi của ta.

“Còn có Nam Nam, ngủ rồi sao? Hôm nay khá yên ắng nhỉ.” Tiểu muội 3 tuổi của ta rất hoạt bát, mỗi ngày đều huyên náo ầm ĩ trong sân.

Ta lải nhải đi vào phòng.

Đập vào mắt là một màu đỏ tươi.

Màu đỏ khắp căn phòng giống như thuận theo đôi mắt bò vào cơ thể, sau đó biến thành vô số mũi kim, hung ác chích vào máu thịt ta.

Ta bịt mắt hét một tiếng chạy ra khỏi phòng.

Ta tưởng như vậy thì có thể xem như không nhìn thấy thi thể người nhà của ta.

Ta không nhìn thấy tiểu muội tràn đầy sức sống của ta, cơ thể nhỏ bé của muội ấy nằm trên vũng máu, đầu thân tách rời. Ta không nhìn thấy Nhạn Đông Đông và Nhạn Tây Tây luôn chọc ta tức giận, bọn chúng ngả vào nhau dựa vào góc tường, một đứa không có cánh tay trái, một đứa không có cánh tay phải, chết không nhắm mắt.

Đại não ta một mảnh trống rỗng.

Là Phó Trầm chạy đến kéo lấy ta, gần như là kéo lê ta đã không còn ý thức chạy đến nấp sau thùng gạo.

Tay của hai bọn tay đều đang run rẩy, hắn lại dùng âm thanh cực nhỏ để an ủi ta: “Đừng sợ, A Bắc…đừng sợ.”

“Tìm!”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người, cùng với tiếng bước chân không ngừng tiến gần.

“Âm thanh vừa nãy phát ra từ đây!”

Chắc là chỉ tiếng hét của ta, ta thẫn thờ nghĩ.

“Đại nhân, tất cả người ở gần đây đều giết sạch rồi, kẻ trong lời đồn cũng chưa xuất hiện,” Lại có một âm thanh khác nói, “Nói không chừng lời đồn sai thì sao?”

“Thà tin là có, chứ không được tin là không có.” Kẻ được gọi là đại nhân trả lời, “Nếu tìm được hắn, chúng ta còn phải lo bị người khác coi thường sao?”

Ta chậm chạp phản ứng lại, kẻ đã giết người nhà ta chính là bọn chúng.

Ta mất đi lý trí.

Ta không tự lượng sức mình muốn đi liều mạng với chúng. Phó Trầm cố gắng kéo ta lại, ta quay đầu nhìn hắn, nước mắt bỗng tuôn ra, ta còn có Phó Trầm, hắn cũng là người nhà của ta, cho dù ta chết, cũng không thể liên luỵ đến Phó Trầm.

Ta kìm nén hận ý lại, vì ta không thể để lộ vị trí của Phó Trầm được.

Nhưng điều này không ngăn bọn chúng sớm tìm thấy bọn ta.

Ta và Phó Trầm bị bọn chúng ép quỳ trên đất, ta ra sức giãy giụa, nhưng ta của lúc đó quá nhỏ bé yếu ớt. Ta căm hận nhìn chằm chằm từng người bọn chúng, trong lòng nghĩ làm quỷ cũng tuyệt đối không tha cho bọn chúng, nhưng bọn chúng đều đeo bịt mặt đen, ta sợ làm quỷ rồi nhưng lại không tìm được bọn chúng.

Lúc này, ta nghe thấy giọng nói của Phó Trầm.

“Người các người tìm là ta,” Âm thanh của hắn không lớn, nhưng rất vang vọng, mang theo sự dứt khoát và kiên định ngoài sự sống chết, “Bây giờ ta có thể đi cùng các người, nhưng chuyện này không liên quan đến người bên cạnh, nếu làm thương người khác, e là mục đích của các người sẽ không đơn giản được thực hiện như vậy đâu.”

Ta không hiểu hắn đang nói gì.

Nhưng ta biết đây không phải là chuyện tốt, Phó Trầm không thể đi theo bọn chúng được, vì vậy ta nghẹn ngào há miệng cắn vào chân của tên đang bắt lấy ta, ta muốn đưa Phó Trầm chạy trốn.

Tên đó vô cùng tức tối, giơ tay lên muốn đánh ta.

Thanh kiếm lướt qua như cơn gió, cái tát của hắn chưa đánh xuống mà người đã ngã rồi. Ta ngây ngốc nhìn bóng người chắn trước mặt ta, mũi chua xót.

“Cha.”

Ta la lên.

Trên tay ông ấy vẫn còn đang cầm hoa nhạn tử trên đỉnh núi, vì hôm nay là sinh thần của ta, ông ấy từng hỏi ta thích quà gì.

“Âm Kiếm! Quả nhiên tin đồn là thật,” Kẻ cầm đầu đối diện ánh mắt sáng rực, “Âm Kiếm thật sự có trên đời!”

Cha không để ý đến hắn, thanh kiếm trong tay ông bỗng nhiên bay vút lên trên, không trung bừng sáng, ta bị ánh sáng chói mắt đến mức không thể mở mắt, chỉ cảm thấy cha một tay ôm lấy ta, một trận rung lắc, đợi đến khi ta mở mắt ra, ông ấy đã ôm ta và Phó Trầm chạy vào trong rừng.

Ba người im lặng.

Sau khi chạy được một lúc, cha đặt ta và Phó Trầm xuống.

Ông ấy nhét hoa nhạn tử vào tay ta, sau đó vuốt đầu ta.

Lòng ta cảm thấy bất an, kéo lấy tay áo của ông.

“Cha.” Ta tuyệt vọng kêu ông ấy.

Ông ấy không dám quay đầu nhìn ta.

“A Trầm,” Ông chỉ gọi Phó Trầm, “Đừng lo lắng, chuyện này là hướng vào ta, những kẻ này chỉ biết Âm Kiếm, nhưng lại không biết… huyết mạch Dương Kiếm vẫn còn tồn tại. Con là đứa trẻ cẩn trọng, con bé Bắc Bắc… phải nhờ con chăm sóc rồi.”

Trong tay ông ấy đã không còn kiếm, nhưng một khắc cũng không dừng lại.

Rất nhiều đêm tối sau đó, ta luôn có thể mơ thấy bóng lưng lúc cha đi, kiên định biết bao.

Sau này ta và Phó Trầm gia nhập Lưu Thanh Sơn, phụ mẫu của hắn chết vì bọn ma tu, ta tưởng người nhà ta cũng giống vậy. Bọn ta muốn nên mạnh hơn, trở nên lợi hại hơn, sẽ có một ngày bọn ta giết sạch đám ma tu đó.

Nhưng ta vô tình nhìn thấy chưởng môn của Triều Thượng môn, giọng nói của hắn và tên đại nhân khi đó giống hệt nhau, có chết ta cũng không quên được giọng nói đó.

Ta từng nghĩ, có nên nói chuyện này cho Phó Trầm không.

Nhưng nói rồi thì có tác dụng gì chứ? Bây giờ hắn được nhiều sự kỳ vọng, tiền đồ sau này rộng mở, nếu có thể thành đôi với Việt Linh Yên cũng tốt, bọn họ rất xứng đôi. Lần này ta đi sống chết không rõ, việc gì phải khiến hắn lo lắng. Huống hồ, đây là tư thù của ta, không liên quan đến Phó Trầm.

Ta tự nguyện tu ma đạo, đồng thời đoạn tuyệt với Phó Trầm.

Hai năm sau, ta nổi danh trong giới ma tu, mang theo các thuộc hạ đến Triều Thượng môn. Thật ra ta vốn không muốn giết nhiều người vậy đâu.

Nhưng ở đó, ta đã nhìn thấy một con rối.

Một con rối được luyện thành từ cha của ta.

Sự sụp đổ của con người thường chỉ trong một ý nghĩ, ta điên rồi.

Ta không muốn làm thương di thể cha ta, chịu đựng 72 nhát kiếm của ông, may mà lúc đó ta đã luyện được cơ thể bất tử, cơ thể trúng vô số nhát kiếm mà vẫn có thể đuổi giết đến trước mặt chưởng môn Triều Thượng môn.

Ta lưu lại ý thức của hắn, sau đó chém hắn thành nhiều khúc, treo trên cây trước môn phái của bọn chúng.

Sau đó châm ngọn lửa, ta muốn cả Triều thượng môn này phải bồi táng cùng cha ta.

Lửa cháy 3 ngày.

Không ai còn sống.

23.

Giấc mơ của ta dừng lại.

Ta tỉnh lại nằm trên giường ngây ngốc một lúc, cả người rất nặng, hồi lâu mới nhớ cử động cánh tay, sau đó chống tay ngồi dậy.

Có người đưa ta một cốc nước, ta giơ tay ra nhận, theo phép lịch sự có điều kiện nói cảm ơn, rồi mới ngẩng đầu nhìn.

Giật cả mình.

Sao lại là một người gỗ.

Nó động đậy “cót két”, rồi lại đưa ta một chiếc khăn ấm.

“…Ngươi cũng khá linh hoạt đó.” Ta khen ngợi.

Nó khom người, biểu thị cảm ơn.

“Phó Trầm đâu?” Ta hỏi nó, ta vẫn còn nhớ trước khi hôn mê chính hắn đã cứu ta.

Nếu đã cứu ta rồi, vậy chứng tỏ tạm thời hắn sẽ không muốn giết ta. Ta có tác dụng gì với hắn, ta phải hỏi hắn một chút.

Người gỗ chỉ về phía bên kia giường. Ồ, ta không nhận ra, Phó Trầm đang ngồi trên ghế trúc cách ta không xa, hắn không nói chuyện, nếu không phải ánh mắt phát sáng của hắn đang nhìn ta, có lẽ ta sẽ nghi ngờ hắn là người chết đó.

Có chút ngại.

Đại Hắc Nha không lừa ta, Phó Trầm đã nhập ma rồi.

Hắn vẫn một thân bạch y, nhưng đã hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng thanh thoát lúc trước. Hắn ngồi ở đó, như một cái cây khô héo trong bóng tối, cả người đầy rẫy sự im lặng chết chóc, ấn ký màu đen giữa trán hắn chứng tỏ hắn nhập ma nhập luôn cả năng lực, nhập luôn cả phong thái, đó là ấn ký của việc sinh ra đã làm vương, phù hợp với ma khí cực kỳ mạnh mẽ xung quanh hắn.

Ta chỉ có thể nói không hổ là Phó Trầm.

Làm tiên hay ma đều tài giỏi như nhau, quả thực là khác người.

“Chào buổi sáng.” Ta nói nhảm đó chứ căn phòng này đen như vậy, ta nào biết rốt cuộc là sáng hay tối đâu. Quan trọng là hai bọn ta gặp nhau quả thực khá ngượng ngùng, ta còn cười khan một tiếng, “Lâu ngày không gặp.”

Hắn không để ý đến ta.

? Nhập ma biến thành người câm điếc luôn à.

Sao không biến hắn thành người thực vật luôn đi, đỡ phải khiến ta thấp tha thấp thỏm.

“À ờm, đại ân đại đức khó báo đáp, ta chỉ đành ghi nhớ trong lòng,” Ta lại cười khan, sau đó bò dậy từ trên giường, trở mình xuống giường, “Nếu không còn chuyện gì, ta đi trước đây.”

Không có giày?

Không thành vấn đề, ta đi chân trần được.

Phó Trầm vẫn không có động tĩnh, có thể là hắn cũng đang ngủ, chắc nhập ma xong đi kèm với chút dở hơi, ví dụ như thích mở mắt như vậy để ngủ.

Ta phải nhân cơ hội này, nhanh chóng rời khỏi.

Ta dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để lao về phía cửa phòng, giơ tay đẩy cửa, một chân sắp bước ra ngoài rồi, một lực bất ngờ đẩy ta lùi sau hai bước, rất tốt, nơi rách nát này thế mà lại đặt kết giới.

Ta thất bại quay lại ngồi đối diện Phó Trầm, lần nữa nhắc nhở bản thân phải nhẫn nại, đè giọng hỏi hắn: “Nói đi, rốt cuộc muốn ta làm gì?”

Phút chốc tĩnh lặng, thậm chí ta còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn.

Cảm xúc vốn đang đóng băng trong mắt hắn nhẹ nhàng tan ra, hình như hắn có chút hoảng hốt, sau đó bỗng nhiên mở miệng.

“A Bắc…”

Đã rất lâu rồi ta chưa nghe hắn gọi ta như vậy. Sau khi ta tu ma, hắn chỉ dùng giọng điệu đanh thép mà gọi toàn bộ tên ta – Nhạn Bắc Bắc.

“Thiên tôn đại nhân… À ngại quá, bây giờ phải là Ma tôn đại nhân rồi,” Hắn có ấn ký sinh ra để làm vương, tất nhiên sẽ đứng đầu vạn ma rồi, nếu là 50 năm trước, một ma đầu như ta chắc có lẽ cũng là thuộc hạ của hắn, “Ngươi giữ ta lại đây, chắc không phải để ôn lại chuyện cũ đó chứ.”

Ta cười nửa miệng nhìn hắn.

Hắn giống như bị đánh thức đột ngột, ma khí xung quanh hắn nổi lên như lửa cháy bừng bừng, lại bị hắn ép xuống.

“Tư vị làm ma có phải có chút khó chịu?” Miệng ta khinh bỉ, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn nhịn không được hỏi một câu, “Nghe nói kẻ mà sau khi nhập ma sẽ trở nên khát máu hơn những ma tu bình thường, cần phải tàn sát hàng loạt mới có thể kìm chế được, vậy Ma tôn đại nhân à, lần này lại muốn giết ai đây?”

“Đừng nói kẻ xui xẻo là ta đó chứ.”

Tại sao ta không thể kiểm soát cái miệng của mình?

Cứ muốn làm phiền đến hắn.

Lúc trước ngại thân phận và nguyện vọng của cơ thể này nên ta có thể tém tém lại, nhưng bây giờ thân phận đã rõ rồi, ta quả thực không nhịn được cơn tức trong lòng.

Phó Trầm ngẩng đầu nhìn về phía ta, điên thật rồi, thế mà ta lại cảm nhận được sâu trong mắt hắn có một nỗi bi thương vụn vỡ.

Cuối cùng, miệng của hắn nhếch lên cười châm biếm.

“Bây giờ ngươi yếu thành bộ dạng này, giết ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả,” Hắn nói, “Nếu ta là ngươi, đã mặt dày sống lại, thì nên cút khỏi giới tu tiên này thật xa mới phải, ngay cả một ma tu ăn thịt người mà suýt nữa trọng thương đến chết, ngươi ở đây còn đánh thắng ai được?”

“Ngươi tưởng ngươi còn là Nhạn Bắc Bắc khi đó sao?”

“Bại tướng dưới tay.”

Ha, Phó Trầm chưa bao giờ làm ta thất vọng trong chuyện giết người này.

Ta bước thật nhanh: “Cút đây, bây giờ cút liền, phiền ngươi mở kết giới ra cho ta.”

Một chân ta lại sắp bước ra ngoài.

Phó Trầm ở sau gọi ta lại.

Ngữ khí hắn xa cách thờ ơ: “Mang giày vào.”

Người gỗ đó “cót két” chạy tới, đưa một đôi giày cho ta.

Ta không nhận, trầm mặc nhìn chằm chằm đôi giày đó, thật nực cười, trong lòng ta không ngừng nghĩ, thật nực cười quá đi.

Trước khi ta và Phó Trầm vào Lưu Thanh Sơn, bọn ta từng khốn khó một thời gian dài, ngày sinh thần Phó Trầm, vì để bắt cá cho hắn ăn mà ta rơi xuống nước, may mà lúc đó hắn đi tìm ta đã cứu ta lên, nhưng sau trận té nước đó đã khiến ta tay chân lạnh cóng cả ngày, ta từ nhỏ hoang dã quen rồi, có lúc không thích mang giày, hắn liền giống như vậy mà nhắc nhở ta coi chừng cảm lạnh.

Thật kỳ lạ, trái tim cách tai xa như vậy, nhưng ta lại nghe thấy tim mình đập thình thịch.

“Phó Trầm,” Ta quay đầu nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang lặng lẽ nhìn ta, “Ngươi có biết ngày ta chết 50 năm trước, rõ ràng ta biết có mai phục, nhưng tại sao ta vẫn đến đó một mình không?”

Ta cố gắng nở một nụ cười, nhưng đáng tiếc là nụ cười đó lại vụt tắt rất nhanh.

“Bọn chúng nói ngươi không chịu đánh dẹp ta, vì vậy bị trừng phạt rồi.”

“Phó Trầm, ngày đó lúc nhìn thấy ta có phải ngươi đã cảm thấy rất nực cười không, sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ, chỉ cần dùng chút mưu kế để lừa, mà đã một mình đến tìm cái chết.”

“Bản thân ta cũng cảm thấy nực cười.”

Trước mắt có chút mơ hồ, ta vô tích sự mà rơi nước mắt.

“Dù gì hôm đó, ta đến là để cứu ngươi.”

Vào một ngày của 50 năm trước, có một cô nương ngây thơ, nàng ấy đi cứu người mình yêu, dù đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng nàng ấy không hề ngờ rằng, kẻ giết mình, lại chính là chàng thiếu niên mà nàng muốn cứu.

Trái tim ngây thơ và ngu xuẩn của nàng đã bị chà đạp một cách mạnh mẽ.

Nàng nghĩ, nàng sẽ không bao giờ thích chàng thiếu niên này nữa.

24.

Ta thật ngớ ngẩn. Bây giờ nói về mấy thứ này có tác dụng gì chứ.

Phó Trầm có thể không biết ta đến để làm gì sao? Lúc đó hắn xuất kiếm độc ác biết bao, sợ là không giết được ta vậy, lần đầu ta nhìn thấy xuất kiếm nhanh như vậy.

Tên Phó Trầm tệ bạc này, hắn không có tim.

Ta như đang trút bỏ những uất ức chất chứa 50 năm này, còn hắn vẫn ngồi đó, đôi mắt ủ rũ như người chết, không chút động tĩnh.

Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình ta buồn bã.

Ta giơ tay lau mắt, đừng nghĩ nữa, sau này đừng nghĩ về chuyện này nữa, ta nói với chính mình.

“Phó Trầm,” Ta không ngoảnh đầu lại, “Chỉ mong sau này không bao giờ gặp lại nữa.”

Đi ra khỏi cung điện giống như màn đêm này, gần mười dặm không có sinh vật sống, bầu trời tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ, ngăn không cho bất kỳ tia sáng nào lọt vào.

Ta cảm thấy nơi này vô cùng đè nén, bước chân không ngừng gia tăng, đi đến điểm cuối, mây tan ra, mới phát hiện thế mà đang là ban ngày.

Eo ta không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh kiếm.

Là Hắc Nhạn của ta, tộc Âm Kiếm bọn ta trước nay đều là kiếm đến từ người, nó là thanh kiếm mà ta luyện thành từ trong cơ thể ta lúc ta 12 tuổi. Tộc Dương Kiếm của Phó Trầm cũng giống như vậy, hắn đã luyện ra Ngân Hoa lúc hắn 10 tuổi.

Bây giờ vật trở về với chủ.

Lười phải nghĩ tại sao Phó Trầm lại trả cho ta, ta không quan tâm.

Ta mang theo thanh kiếm này đi đến nhân thế, trên đường đi nghe được quá nhiều tin tức về Phó Trầm.

“Chấn động! Vô Kiếp Thiên Tôn phi thiên thất bại đã nhập thành ma, đây rốt cuộc là bóp méo bản chất con người, hay là suy thoái đạo đức, xin hãy chờ đợi sự phát triển tiếp theo.”

“Đại kiếp nạn lớn nhất của tu tiên giới trong trăm năm nay, Thiên tôn mạnh nhất trở thành kẻ thù số một, nhưng Vô Kiếp Thiên Tôn lúc trước gần như đã giết sạch toàn bộ ma tu cường hãn, bây giờ thực lực của ma tu kém xa với môn phái chính đạo, mong mọi người tin rằng, chúng ta có thể sẽ có một trận chiến!”

“Bây giờ chúng ta không thể xoay sở tình hình của Vô Kiếp Thiên Tôn, không ai biết hắn ở đâu, cũng không biết vì sao hắn lại nhập ma, càng không biết từ nay về sau hắn sẽ làm gì. Nhưng hắn quá mạnh, hắn của bây giờ không nghi ngờ gì nữa chính là mối uy hiếp lớn nhất của tu tiên giới chúng ta.”

Nghe nhiều đến nỗi mà tai ta chai luôn.

Cho đến khi ta đến nhân thế rồi, mọi người trò chuyện đều là chuyện nhà chuyện cửa, hàng xóm lắm lời, không còn nghe thấy tên của Phó Trầm nữa.

Ta chưa từng cảm thấy tự tại như vậy.

Lúc ta đi ra cung điện màn đêm bao phủ đó, ta nhặt được một tay nải trên một khúc xương trắng, bên trong có rất nhiều ngân lượng, nhất thời khiến một kẻ đã nghèo cả đời là ta ngây người há hốc mồm.

Quả nhiên vận may luôn cân bằng.

Có lẽ những điều xui xẻo mà ta gặp phải trước đây đều là để phát tài vào thời khắc này.

Những ngày tốt đẹp của ta vẫn còn ở phía sau.

Ta cầm số tiền này mua một căn nhà có mảnh sân nhỏ, mở một quán rượu trên một con đường cũ. Sân nhà ta trồng đầy hoa và cây cối, có mấy gốc cây sẽ được ủ rượu dưới đó, quán rượu lúc đầu làm ăn không tốt, ai mà tin một cô nương trông chưa đầy hai mươi tuổi bán rượu chứ?

Nhưng không cưỡng nổi rượu thơm mà ta ủ, chưa được mấy tháng, khách đến quán rượu ta đông như trẩy hội.

Cuối cùng ta đã được sống cuộc sống mà ta mong muốn nhất.

Thật ra ta cũng không thích tu tiên một chút nào, học những thứ đó, chẳng qua chỉ để báo thù.

Một năm trôi qua rất nhanh, thương hiệu quán rượu của ta đã nổi tiếng rồi.

Một hôm, ta đến chân núi nơi ta thường hái hoa để nấu rượu, trên đường đi gặp một nhóm người, họ trông giống như người tu tiên, mặc đạo phục giống nhau.

Lúc đó ta đang ngồi hái hoa thì nghe thấy một người nói: “Thời gian trôi thật nhanh, sắp đến lúc cúng tế Tử Yên tiên tử rồi.”

Việt Linh Yên?

Lúc trước nàng ta rất ít khi nhắc về người nhà của mình, ta chỉ biết nàng ta có một a nương.

Có người đang cúng tế nàng ta? Ai?

Ta có chút hiếu kỳ, đứng dậy từ trong bụi hoa.

Trong số bọn họ có một tên mập, nhìn rất quen mắt.

Tên mập đó nhìn thấy ta, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chỉ vào ta: “Cô cô cô…”

Phải một lúc lâu ta mới nhớ ra, đây là tên thiếu gia mập khi trước bị ta dùng một cục bạc đánh tơi bời ở Vân Diên Tông, hắn hình như là cháu trai của một trưởng lão môn phái nào đó, cụ thể là môn phái nào, nhất thời ta cũng chưa nhớ ra.

Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn bị dọa sợ tới mức vội vàng rút ngón tay lại.

“Không được vô lễ,” Nam tử anh tuấn đi phía trước quát nhẹ tên mập đó, thấy ta mắt sáng quắc nhìn đoàn người bọn họ, lễ độ hỏi, “Vị cô nương này, xin hỏi có chuyện gì không?”

Ta muốn nhìn xem mộ của Việt Linh Yên ra làm sao.

Người lúc sống rạng rỡ tươi đẹp, phần mộ sau khi chết có phải cũng xinh đẹp không.

Ta nói ta là người sùng bái Tử Yên tiên tử.

Hắn thoáng ngỡ ngàng: “Không ngờ bây giờ còn có người có thể nhớ đến tiên tử, nếu như tiên tử biết, chắc cũng sẽ ngạc nhiên lắm.”

Hắn giới thiệu ngắn gọn, nói mình là chưởng môn của Trưởng Đình môn.

À đúng rồi, ta nhớ rồi, tên mập đó là cháu trai của trưởng lão Trưởng Đình môn. Ta không có hảo cảm gì đối với môn phái chưa từng nghe thấy trước đó, nhưng người chưởng môn này cũng khá được.

“Vừa nãy huynh nói môn phái của các người ở đỉnh núi bên cạnh, vậy tại sao mộ của Tử Yên tiên tử lại được chôn ở chân núi này thế?” Ta hỏi.

“Tiên tử nói nơi đây có loại hoa mà người thích nhất, vậy nên chôn ở đây.”

“Loại hoa thích nhất?”

Chưởng môn chỉ vào bông hoa ủ rượu trong tay ta: “Thật trùng hợp, chính là hoa trong tay cô nương đây.”

“Nhưng hoa này không đẹp.” Ta tuỳ ý quơ quơ mấy bông hoa.

Chưởng môn cười nhã nhặn: “Tiên tử nói hoa này ủ rượu rất ngon.”

Cái tay đang quơ hoa ngừng lại, trong lòng ta vô cớ có chút khác thường, ta từng không ít lần ủ rượu uống với Việt Linh Yên.

Sự khác thường này cứ kéo dài đến khi ta nhìn thấy mộ của nàng ta, ở một nơi vô cùng bình thường, cỏ dại mọc um tùm. Đoàn người Trưởng Đình môn thành tâm cúng tế Việt Linh Yên, ngay cả tên mập không để ai vào mắt đó cũng không ngoại lệ.

Việt Linh Yên bình thường chỉ nói chuyện của mẹ nàng ta, không ngờ gia tộc nàng ta cũng khá to lớn.

Đợi bọn họ cúng tế xong, ta đoán bừa: “Các người là hậu nhân của Tử Yên tiên tử sao?”

“Cũng không tính là vậy,” Chưởng môn đó đáp, “Nói đúng ra, Tử Yên tiên tử là người sáng lập ra môn phái bọn ta.”

“Không biết cô nương đã từng nghe, Triều Thượng môn 50 năm trước bị đại ma đầu tàn sát hay chưa?”

Tay cầm hoa của ta cứng lại, suýt nữa làm rơi hoa.

Chưởng môn nói chậm rãi: “Bọn ta đều là cô nhi của Triều Thượng môn, năm đó lúc xảy ra chuyện không có ở môn phái, vì vậy may mắn giữ được mạng.”

Rất lâu, ta mở miệng một cách khó khăn.

“Tử Yên tiên tử, cũng là người của Triều Thượng môn sao?”

“Thật ra cũng không phải,” Chưởng môn nhớ lại, “Tiên tử là đệ tử của Lưu Thanh Sơn, nhưng mẹ người là người hầu của Triều Thượng môn.”

“Ngọn lửa của đại ma đầu đó, khiến cho tiên tử ngay cả hài cốt của mẹ người cũng không tìm thấy, thật bi thảm.”

Ta ngây ngốc tại chỗ, hai chân như đeo chì mà cơ thể thì lại lơ lửng.

Quá nhiều cảnh tượng hiện lên trong tâm trí.

“Từ nhỏ ta đã mất đi phụ thân, mẹ ta nuôi dưỡng ta lớn, bà ấy không có bản lĩnh gì cả, quen bị người khác ức hiếp, vì vậy lúc ta biết bản thân có thể đến Lưu Thanh Sơn đã thật sự rất vui, bởi vì chỉ khi ta mạnh mẽ, những kẻ đó mới không ức hiếp mẹ ta.”

“Bắc Bắc, lần này ta trở về đã kể rất nhiều chuyện của chúng ta cho mẹ ta, đây là đồ ăn bà ấy làm, bảo ta đem đến cho tỷ ăn.”

“Trăng đêm nay thật tròn, không biết mẹ ta có nhìn thấy hay không.”

“Bắc Bắc, đợi chúng ta có thể ra ngoài tập luyện, ta đưa tỷ đi gặp mẹ ta được không, bà ấy nghe nói tỷ rất thích ăn đồ ăn lần trước, nói sau này có cơ hội gặp mặt sẽ làm càng nhiều đồ ngon cho tỷ ăn.”

Ký ức rõ rệt quá.

Giọng nói của Việt Linh Yên từng câu từng chữ vang lên bên tai.

Ta cũng từng ngưỡng mộ, A Yên có mẫu thân rất yêu thương nàng ấy.

Ta lúng túng đứng ở đó.

Cho đến khi có người vội vàng ngự kiếm xuống, hoảng sợ nói: “Chưởng môn, Vô Kiếp Ma Tôn dẫn một đám tà linh đến môn phái chúng ta rồi, hắn cho con thời gian hai nén hương đến tìm người, nếu không liền giết sạch toàn bộ môn phái, chưởng môn, bây giờ… bây giờ phải làm sao đây!”

(Còn tiếp) 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương