Truyện Phía Sau Phù Hoa
Mùa đông năm ấy trời Hà Nội xuống đến 5 độ, tôi mặc hai lớp áo len dày, cổ quàng chiếc khăn to tướng màu đỏ thẫm đứng trước cửa phố Hoàng Thành, vài cô gái đi qua, thấy tôi liền bĩu môi:
– Ô đây là ai thế? Không phải là người đẹp nổi tiếng một thời ở phố Hoàng Thành à? Sao lại phải đứng ngoài đường chờ khách thế này?
– Trước không nhận đi khách để giữ giá, tưởng thanh cao thế nào, cuối cùng cũng có ngày phải làm gái đứng đường rẻ mạt thế này thôi hả? Trước 1000 usd/đêm không mua nổi cô em xinh đẹp Lam Giang ở phố Hoàng Thành, giờ 100k đã có thể nằm dạng chân cho người ta chơi thoải mái. Đời mà, lên voi xuống chó nhanh lắm.
Tôi thở ra một làn khói trắng, khẽ liếc hai con bé đã từng là gái hạng C ở phố Hoàng Thành, bây giờ đã lên một bậc thành gái hạng B. Vốn dĩ không thèm chấp, nhưng miệng vẫn không nhịn được phun ra một câu:
– Cùng là đĩ cả thôi, không biết chúng mày xuống chó ngày nào đâu, cẩn thận cái mồm chúng mày đấy, còn lèm bèm nữa tao xé mồm từng con một.
– Mày ngon thì làm đi tao xem. Tiên sư, loại đĩ 100k mà dám so với bọn tao à? Cùng là đĩ nhưng hạng như mày không có cửa so nổi với bà mày nhé. Mày nghĩ giờ mày còn là người đẹp top 1 ở phố Hoàng Thành đấy hả? Không soi gương nhìn lại mình xem, mặt mũi không khác gì con quỷ, người không ra người, ngợm không ra ngợm. Thằng nào cứng được với mày thì thằng đó gu mặn hơn mắm tôm đấy, con đĩ 100k ạ.
– Mẹ kiếp.
Tôi nghiến răng, định xông lại tóm tóc bọn chúng vả mấy phát, nhưng cùng lúc này bảo vệ nghe ầm ỹ nên chạy từ bên trong ra, thấy hai bên sắp đánh nhau mới quát:
– Chúng mày định phá nhà hàng đấy à? Kiếm tiền không muốn lại thích kiếm chuyện phải không? Đi vào không tao cho chúng mày một trận giờ.
Hai con bé kia thấy bảo vệ mới thu lại móng vuốt, ỉu xìu đi vào bên trong, lúc qua cửa còn không quên lườm tôi một cái. Tôi cũng không chịu thua, trừng mắt đáp trả.
Bảo vệ vẫn nhận ra tôi, sau nhiều năm là ngôi sao sáng chói ở phố Hoàng Thành, hiện giờ thân tàn ma dại nhưng anh ta vẫn giữ cho tôi chút thể diện cuối cùng, không xua đuổi tôi như hủi, nhưng cũng không thể để tôi đứng đây làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh, cho nên vẫn phải bảo tôi đi.
Tôi co rụt người vào trong khăn quàng cổ, khẩn cầu nói với anh ta:
– Cho tôi đứng thêm 5 phút nữa được không? Tôi muốn chờ người.
– Anh ta không đến đâu. Lâu rồi anh ta không đến đây, cô có chờ cũng không có kết quả. Đi đi.
– Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn chờ, anh cho tôi chờ thêm 5 phút thôi, hết 5 phút tôi sẽ đi ngay. Xin anh đấy.
Bảo vệ liếc qua vết bỏng còn đỏ ửng trên mặt tôi, ánh mắt không đến nỗi chán ghét nhưng chắc hẳn rất ngán ngẩm. Anh ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
– 5 phút thôi đấy, hết 5 phút thì đi đi, nếu không đừng trách tôi xách cô ném ra ngoài đường.
– Vâng.
Trời bắt đầu có mưa phùn, thời tiết vốn dĩ đã lạnh giá lại càng thêm rét buốt, tôi bị xoang nặng, không thể thở được, cứ run lập cập đứng bên đường xoa tay, hy vọng xoa nhiều cơ thể sẽ ấm lên.
Cứ thế trôi qua 2 phút, 3 phút, đến phút thứ 5 thì tôi hoàn toàn bỏ cuộc định đi về. Nhưng vừa bước một chân xuống đường thì lại trông thấy một chiếc xe biển toàn số 8 xuất hiện sau ngã rẽ.
Ánh mắt tôi lập tức sáng rực lên, vội vã chạy ra giữa đường giang hai tay chặn chiếc xe đó. Chiếc xe không hề giảm tốc độ, ánh đèn pha chói mắt rọi thẳng vào mặt tôi, đến khi ánh sáng nở to ra đến mức cực đại, tôi cứ nghĩ hôm nay kiểu gì mình cũng bị ng.hiề.n n.á.t dưới bánh xe rồi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng phanh ken két vang lên, mở mắt ra mới thấy đầu xe ở cách chân tôi chỉ đúng 2 centi.
Trong mùi khói bụi, tôi có thể nghe loáng thoáng mấy từ:
– Anh Khánh, lại là con bé kia!