Nhân Duyên An Bài

Ngoại truyện 1



NGOẠI TRUYỆN 1
Thư Kỳ ngồi khóc rất lâu, hai hốc mắt vừa cay vừa xót, nhìn cái gì cũng không còn rõ. Lục Khả Dương lặng lẽ đứng bên, nhìn dáng vẻ đau lòng của cô, anh ấy biết Thư Kỳ hẳn còn rất yêu người đàn ông kia. Khả Dương chưa từng hỏi Thư Kỳ hay Hoàng Bách về cuộc sống riêng tư của cô nên chẳng biết rõ giữa Thư Kỳ và Duy Khiêm đã xảy ra chuyện gì.
Khả Dương nhẹ nhàng đỡ Thư Kỳ dậy, lau dòng nước mắt trên má cô:
– Thư Kỳ, khóc thế đủ rồi, đừng khóc nữa. Em còn có Kiwi, có người thân và cả người bạn là anh nữa, mọi người đều yêu thương em. Thế nên em phải kiên cường, vui vẻ lạc quan lên, đừng buồn vì một người đàn ông không xứng với tình yêu của em.
– Vâng.
– Anh ta chắc không đến làm phiền em nữa đâu.
– Em mong là vậy.
Thư Kỳ không có tâm trạng nên chỉ đối đáp với Khả Dương vài câu rồi hẹn anh ấy khi khác đến công ty sẽ nói chuyện, sau đó lên trên tầng với Kiwi, còn Khả Dương dặn dò bảo mẫu chú ý tới mẹ con cô rồi cũng ra về ngay sau đó.
Đêm đến.
Bóng tối dày đặc bao trùm toàn bộ thế giới, vạn vật như bước vào giấc ngủ say. Thư Kỳ nằm trên giường, chăn ấm đệm êm dưới lưng nhưng cô không thể chìm vào giấc ngủ mà cứ trằn trọc không yên.
Cô thở dài một hơi rồi ngồi dậy bước xuống giường. Chiếc rèm cửa được kéo sang bên, Thư Kỳ nghiêng người tựa bên cửa sổ, những vì sao sáng trên bầu trời tối đen in bóng lên chiếc cửa kính.
Thư Kỳ nhớ lại khoảng thời gian trước đây, từ ngày đầu tiên cô gặp anh đến hôm ở trong bệnh viện, cô đã được trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khi có anh xuất hiện trong cuộc đời mình. Có lẽ trong suốt mối quan hệ của cả hai, chỉ có mình cô ôm mộng tưởng, đặt quá nhiều niềm tin và hy vọng nên mới thất vọng ê chề, vết thương vì thế mà sâu hoắm, đau đớn hơn bất kì vết thương lòng nào khác cô từng trải qua. Chẳng rõ phải cần bao nhiêu thời gian nữa mới chữa lành trái tim này.
Ở một bên khác, sau khi từ nhà Thư Kỳ trở về, Duy Khiêm như người mất hồn. Ban ngày anh vùi đầu vào công việc để thôi nhớ đến cô, nhưng đêm đến hình bóng Thư Kỳ cứ xuất hiện trong đầu anh, xua đuổi thế nào cũng không tan biến. Anh một mình tìm đến men say, bên tai văng vẳng tiếng cô nói: “Tôi không muốn anh xuất hiện trong cuộc đời mẹ con tôi, vì tôi ghét anh, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Câu nói đó cứ ám ảnh trong tâm trí Duy Khiêm, khiến anh không cách nào quên đi. Rõ ràng ngày trước chính miệng anh cũng đã nói với cô nên tránh xa cuộc sống của anh, bây giờ cô đã thực hiện đúng như anh mong muốn, vậy mà anh lại không đành lòng.
Duy Khiêm bật cười, nụ cười đau tận thấu tâm can. Nỗi đau giằng xé trong lòng anh, đau đến quặn thắt. Anh là đàn ông, nghe những lời tuyệt tình từ người mình yêu còn đau như vậy, năm đó với cô mà nói sẽ còn đau đớn đến nhường nào.
Hai năm qua anh không vui vẻ gì nhưng giờ hối hận cũng chẳng thể quay lại được nữa. Khi nghe cô thừa nhận yêu người đàn ông khác, tự mình chúc cô hạnh phúc bên người ta, chẳng khác nào anh tự cầm dao đâm thẳng vào trái mình. Bởi lẽ ai có thể nhìn người phụ nữ mình yêu ở bên người khác, ai có thể để vợ con mình cho người khác chăm nuôi?
Sống chung một thành phố, khi vô tình gặp lại liệu có xem nhau như người lạ từng quen mà bước qua nhau như chưa từng có bất kì quan hệ gì? Anh sẽ chẳng có đủ bản lĩnh làm như vậy, vì trong lòng anh yêu cô, đã rất yêu cô.
Thấy anh trai ngày ngày ủ rũ chán chường, tâm trạng Kiều Băng cũng theo đó trùng xuống, cô chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, trước nay dù có chuyện buồn cũng giấu kĩ trong lòng không để ai biết, nhưng gần đây nỗi buồn hiện rõ trong mắt anh. Kiều Băng đã thử khuyên Duy Khiêm nhưng anh chỉ gượng cười cho qua, không chia sẻ bất kì điều gì.
Ngay cả Tô Đình Phong cũng phải lên tiếng:
– Anh buồn rầu có giải quyết được gì không? Phấn chấn lên đi, Đặng Duy Khiêm cao ngạo mà em quen biết bao năm nay trốn đâu mất rồi?
– Cậu nói ít thôi, lảm nhảm nhiều nhức đầu.
– Thà em nói nhiều cho anh tỉnh táo còn hơn để anh như cái xác vô hồn.
Ban đầu Duy Khiêm vẫn tỏ ra thờ ơ, không muốn nói chuyện với Đình Phong cho đến khi anh ấy nhắc đến Thư Kỳ:
– Anh nhớ Thư Kỳ sao không đi tìm cô ấy?
– Đi tìm chỉ khiến cô ấy thêm ghét tôi hơn và khó chịu mà thôi. Tốt nhất tôi không nên làm phiền cô ấy, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của người ta.
– Thế anh chịu thua à, mới đó đã bỏ cuộc sao? Mình là đàn ông phải kiên trì, chai mặt hơn chứ. Làm tổn thương người ta xong cứ đòi người ta quay lại với mình ngay, lấy đâu ra dễ dàng như vậy. Ít cũng phải mất một thời gian dài nhé. Anh thấy Trần Hoàng Bách chưa, lúc đầu Kiều Băng ghét cay ghét đắng anh ta là thế, bị Kiều Băng đánh đấm, nhục mạ mà vẫn mặt dày bám riết suốt 2 năm trời đấy thôi. Giờ thì Kiều Băng đã đỡ ghét anh ta, có khi còn chẳng ghét nữa mà thích rồi đấy chứ. Con gái ấy mà, chỉ cần mình đủ chân thành thì cũng có ngày cưa đổ lại thôi, chưa kể Thư Kỳ đã từng rất yêu anh, đó là một lợi thế với anh đấy.
Duy Khiêm ngẫm nghĩ thấy Kiều Băng và Hoàng Bách đúng là tiến triển không ai ngờ tới. Anh không rõ em gái có thích Hoàng Bách hay không, nhưng bảo ghét thì chắc đã không còn. Có điều mỗi người một tính cách, Kiều Băng có thể là người dễ tính, sẵn sàng tha thứ cho người có lỗi với mình chỉ cần người đó thành tâm hối cải. Nhưng Thư Kỳ chưa chắc đã vậy, cô kiên định và có chính kiến rất rõ ràng, chẳng thế mà Lưu Minh Triết bị đá văng ra khỏi cuộc sống của cô không chút luyến tiếc.
– Thư Kỳ yêu người khác rồi.
– Anh chắc chắn là cô ấy yêu người khác?
– Chính miệng cô ấy thừa nhận với tôi.
– Lỡ như cô ấy lừa anh thì sao? Kiểu như không muốn anh làm phiền nên cố tình nói dối ý.
– Không biết.
– Thế sao anh không nhờ Kiều Băng hỏi từ chỗ Trần Hoàng Bách, anh ta vì lấy lòng Kiều Băng sẽ không nói dối đâu.
Chuyện riêng của mình Duy Khiêm không muốn kéo em gái vào cuộc, hơn nữa nếu Thư Kỳ thật sự yêu Lục Khả Dương thì đáp án anh nhận được từ chỗ Trần Hoàng Bách chỉ khiến anh đau lòng thêm thôi. Vậy nên mới không hỏi nữa.
– Không cần.
– Thế hôm anh đến tìm cô ấy, thái độ Thư Kỳ thế nào?
– Rất gay gắt, rất chán ghét tôi.
– Đương nhiên rồi, ai bảo anh lợi dụng tình cảm của Thư Kỳ. Đã trả thù người ta còn để bản thân rơi vào bẫy tình do chính mình giăng ra. Giờ thì khổ tâm chưa, hối hận chưa?
– Nếu cậu hỏi chuyện này chỉ để chế giễu tôi thì im đi, biến ra ngoài được rồi đấy.
– Ơ… Em là đang muốn giúp anh cua lại vợ con đấy.
– Giúp tôi. Nãy giờ cậu bày cho tôi được kế nào chưa?
– Thì em phải hỏi cho rõ ràng đã chứ.
Duy Khiêm lẳng lặng lườm Tô Đình Phong, anh ấy nói:
– Nếu Thư Kỳ còn khóc khi gặp anh thì cô ấy chắc chắn còn yêu anh. Yêu nhiều thì đau nhiều, khi tổn thương cũng sẽ hận nhiều. Người ta sợ phụ nữ vô tâm, không có bất kì cảm xúc, biến đổi khi gặp mình, chứ cô ấy còn trách móc, còn khóc, mất bình tĩnh khi gặp anh thì kiểu gì cũng còn yêu.
Hôm ấy Thư Kỳ không khóc trước mặt anh nhưng Duy Khiêm có thấy khóe mắt cô ướt đỏ và có hơi kích động. Phải chăng cô vẫn còn yêu anh như lời suy đoán của Đình Phong?
– Nếu Thư Kỳ không yêu Lục Khả Dương thì tại sao phải nói dối tôi? Cho tôi cơ hội bù đắp, chăm sóc mẹ con cô ấy cũng là cho con gái chúng tôi một gia đình hoàn chỉnh mà. Chẳng phải Thư Kỳ luôn muốn như vậy sao?
– Anh làm ăn giỏi mà sao trong chuyện tình cảm anh kém cỏi thế nhỉ? Chẳng có người phụ nữ nào dễ dàng tha thứ cho người làm tổn thương mình đâu khi mà chưa thấy được sự thay đổi của đối phương. Có đôi khi trong lòng đã nguôi giận nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra chưa tha thứ. Nếu dễ dàng bỏ qua, ai có thể đảm bảo đối phương không mắc lại sai lầm. Cái gì khó có được thì mới biết trân trọng.
– …
– Anh đấy, muốn Thư Kỳ tha thứ thì phải cố gắng nhiều hơn, nhìn Trần Hoàng Bách mà học hỏi.
Duy Khiêm nhăn mặt nói:
– Tôi không thèm học hắn ta, tên xấu xa, lưu manh đó chỉ giỏi làm khổ em gái tôi.
– Gớm. Anh chắc tốt đẹp hơn Trần Hoàng Bách mà chê anh ta. Ít nhất Trần Hoàng Bách còn vì Kiều Băng mà thay đổi tính nết, bị chửi cũng không bỏ cuộc. Chứ ai như anh, mới gặp tí khó khăn đã chùn bước. Thế thì có mà mất vợ, mất con.
Duy Khiêm trừng mắt lườm Đình Phong:
– Cậu thì dày dặn kinh nghiệm rồi.
– Đương nhiên. Em vừa là người ngoài cuộc có con mắt tinh tường và tinh tế hơn người trong cuộc, hơn nữa em cũng trải qua vài cuộc tình rồi. Nội tâm của phụ nữ, em biết không ít đâu, đừng có mà coi thường thằng Tô Đình Phong này.
Đình Phong đắc ý ra oai với Duy Khiêm, vẻ mặt nham nhở cười tươi rói, sau đó lại nghiêm túc bảo:
– Tin em đi, Thư Kỳ vẫn còn yêu anh. Phải biết tận dụng thời cơ, có con là một lợi thế để theo đuổi lại vợ đấy. Việc của anh bây giờ là kiên trì và mặt dày, để Thư Kỳ thấy được tấm chân tình của anh, là anh thật sự nghiêm túc muốn yêu thương và chăm sóc mẹ con cô ấy suốt đời này. Còn nữa, lo mà giải thích quan hệ giữa anh và Ngọc Yến đi, đừng để cô ấy hiểu lầm, không là công sức của anh bỏ ra sẽ công cốc đó.
– Biết rồi.
Đã hơn nửa tháng Đặng Duy Khiêm không tìm gặp Thư Kỳ, sau khi nghe lời động viên từ Đình Phong, anh đã được khai sáng phần nào. Duy Khiêm quyết định gạt bỏ những chuyện trong quá khứ, mặt dày theo đuổi người phụ nữ mình yêu đến cùng mong nhận được sự tha thứ của Thư Kỳ, cả hai cùng bắt đầu lại cho Kiwi một gia đình trọn vẹn. Thế nên Duy Khiêm lần nữa chủ động đến tìm cô.
Sự xuất hiện của Đăng Duy Khiêm tại Công ty Trần Hoàng đã thành công thu hút sự chú ý của hầu hết nhân viên nữ. Một người đàn ông với dáng vẻ thành đạt, cao ngạo, thân hình hoàn mĩ khoác trên người bộ vest cao cấp được cắt may tỉ mỉ làm sao không khiến người ta mê cơ chứ.
Duy Khiêm sải bước đến trước quầy lễ tân, gương mặt anh tú đeo chiếc kính đen. Lễ tân lễ phép chào hỏi:
– Xin chào, em có thể giúp gì cho anh ạ?
– Tôi đến gặp một người.
– Anh muốn gặp ai ạ?
– Trần Thư Kỳ, phòng làm việc của cô ấy ở tầng mấy?
Nghe người trước mặt nhắc đến Phó tổng với một thái độ rất chi gần gũi, thân thiết. Lễ tân có chút thắc mắc về quan hệ giữa cấp trên và người đàn ông này nhưng chẳng dám tò mò. Cô ấy mỉm cười đáp:
– À… Anh tìm Phó tổng ạ? Phòng làm việc của chị ấy trên tầng 6, nhưng… anh có hẹn trước không ạ?
– Nếu là chồng cô ấy có cần thiết phải hẹn trước không?
– Dạ?
Dứt lời, mặc kệ biểu cảm ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì của lễ tân đang ngơ ngẩn tròn xoe mắt nhìn mình, Đăng Duy Khiêm thong dong đi tới thang máy trực tiếp nhấn nút lên tầng 6. Nhân viên trong công ty được một phen bàn tán xôn xao về tin tức động trời liên quan đến Phó tổng.
Lên đến tầng 6, không thấy bóng dáng thư ký ở bên ngoài, Duy Khiêm đứng trước cửa phòng hít thở một hơi thật dài ổn định tâm trạng bồi hồi trong lòng rồi mới giơ tay gõ cửa từng nhịp. Bên trong truyền ra tiếng nói nhẹ nhàng mà ấm áp đã lâu anh không được nghe.
– Mời vào.
Đặng Duy Khiêm đẩy cửa vào trong, cùng lúc Thư Kỳ làm xong công việc, cô vừa ngẩng đầu thì ánh mắt hai người bất chợt giao nhau. Một người là nhớ nhung yêu thương, một người là ngạc nhiên hờ hững.
Hai mắt Thư Kỳ mở to nhìn người đàn ông đối diện mấy giây rồi nhíu chặt lại. Cô đứng dậy khỏi vị trí, rời bàn làm việc bước tới trước Duy Khiêm, thái độ lạnh nhạt dứt khoát đuổi khách:
– Ai cho anh vào đây? Ra ngoài.
Đặng Duy Khiêm cẩn trọng quan sát biểu cảm của Thư Kỳ, anh chầm chậm vươn tay muốn chạm vào cô nhưng Thư Kỳ đã thu người về sau không để mình có bất kì sự tiếp xúc nào với anh. Duy Khiêm hơi nheo mắt, giọng nói trầm ấm vô cùng:
– Thư Kỳ, tôi không muốn căng thẳng với em. Hôm nay đến tìm em chỉ hy vọng chúng ta bình tĩnh nói chuyện.
– Tôi không còn gì để nói, ngày hôm đó đã nói rất rõ ràng với anh rồi.
Thư Kỳ không hiểu, chẳng phải chính miệng anh đã chúc cô sống hạnh phúc bên người đàn ông khác, sao giờ còn đến đây tìm gặp cô làm gì? Anh có biết hay không, mỗi lần nhìn thấy anh, lòng cô lại truyền đến cảm giác đau đớn như bị ai đó cầm dao đục khoét. Cô tình nguyện ngấm ngầm chịu đựng tất cả nhưng trái tim lại không thể tự kiềm chế mà dâng lên từng trận chua xót, khiến cô hết lần này đến lần khác ở trước mặt anh hít thở không thông.
Sống mũi Thư Kỳ bắt đầu cay cay, dùng sức lực yếu ớt của mình đẩy Duy Khiêm đi:
– Ra ngoài.
– Em bình tĩnh đi, tôi muốn nói chuyện với em mà.
– Nhưng tôi không muốn, nếu anh còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ tống cổ anh biến khỏi đây đấy.
– …
– Cút đi.
Đặng Duy Khiêm nắm giữa hai tay Thư Kỳ, dùng ngữ điệu chân thành nói ra lòng mình:
– Thư Kỳ… từ sau khi em đi, tôi chưa từng sống tốt ngày nào. Có thể em không tin nhưng tôi thật sự đã có tình cảm với em ngay trước khi lên kế hoạch trả thù thay Kiều Băng, chỉ là không dám thừa nhận vì cảm thấy có lỗi với em gái. Cứ ngỡ em đi rồi tôi sẽ sớm xóa mờ hình bóng em ra khỏi tâm trí mình, tiếc là… tôi luôn nghĩ đến khoảng thời gian có em bên cạnh. Còn em thì sao, thời gian không có tôi xuất hiện trong cuộc sống của em, em sống có tốt không?
Thư Kỳ nhìn thẳng vào ánh mắt thầm trầm u ám của Duy Khiêm bằng cặp mắt đã được bao phủ bởi một màn sương mỏng. Cô không thể phủ nhận rằng khi đối diện với người đàn ông này cô không cách nào khống chế cảm xúc của bản thân. Giọng cô run run thét lên:
– Anh nghĩ tôi sống tốt không?
Trước câu hỏi của Thư Kỳ, Đặng Duy Khiêm sớm đã đoán được câu trả lời nên anh lựa chọn im lặng chờ cô nói tiếp:
– Tôi thừa nhận bản thân mình sống không tốt, có nhiều lúc thật sự là chịu đựng không nổi nữa, sắp sụp đổ rồi. Tại sao áp lực luôn bủa vây lấy tôi, tại sao thứ tôi mất mát luôn là tình cảm? Có rất nhiều chuyện tôi không cách nào tiếp nhận nó, nhưng cũng không cách nào chống lại nó. Ngoại trừ kiên cường, tỏ ra mạnh mẽ thì tôi không còn cách nào khác. Anh có hiểu được cảm giác của tôi không?
– Tôi xin lỗi. Tôi không nên làm tổn thương em.
– Anh yêu thương em gái mình, anh trả thù thay cô ấy không có gì sai nhưng vì sao lại lợi dụng tình cảm của tôi? Anh có biết khi tôi phát hiện mình có thai, tôi vừa vui vừa sợ không? Sợ anh biết chuyện sẽ ép tôi phá thai hoặc đợi tôi sinh con rồi cướp mất đứa bé.
– …
– Tôi ở nước ngoài, những lúc đi khám thai, thấy người phụ nữ khác có chồng đi cùng tôi cũng ước mình được như họ. Lúc tôi sinh con, không ai ở bên phải một mình cầm theo giỏ đồ đã chuẩn bị từ trước, cố gắng chịu đựng cơn đau, khó khăn lê lết ra ngoài nhờ người ta giúp đỡ đưa mình tới bệnh viện. Nằm trong phòng sinh, tôi phải chịu cơn đau đớn thế nào anh biết không? Lúc đó tôi chỉ hi vọng sau khi mình bình an sinh đứa nhỏ ra khỏi phòng bệnh sẽ có người ở ngoài đợi tôi, thế nhưng chẳng có ai cả, tôi vẫn chỉ một mình. Phụ nữ sau sinh rất dễ trầm cảm, tôi sợ bản thân rơi vào tình cảnh đó nên luôn phải giữ cho tinh thần thật tỉnh táo, thoải mái. Bên cạnh không có ai, mỗi tối con khóc, mỗi lần con ốm, mặc dù buồn ngủ và rất mệt mỏi nhưng tôi không dám chợp mắt. Anh có hiểu được không? Anh không yêu tôi nên chắc không muốn hiểu đâu. Mẹ con tôi không tồn tại mới là điều anh muốn nhất, không phải sao? Bây giờ tôi đã tốt hơn rồi, tôi và con sống rất vui vẻ, tôi chỉ xin anh đừng tới làm phiền chúng tôi nữa.
Nói xong những lời này bởi vì nghẹn ngào, uất ức mà Thư Kỳ đã không giữ được bình tĩnh, nước mắt cứ thế chảy dài xuống hai má.
Hai năm nay cô làm sao cũng không quên được người đàn ông này đã đối xử với cô ra sao. Anh cho cô cảm giác được yêu thương, được bao bọc, rồi bất ngờ đẩy cô từ trên cao của hạnh phúc xuống tận cùng của nỗi đau. Thật sự là rất tàn nhẫn. Thà ngay từ đầu anh trực tiếp hành hạ cô bằng bất cứ hình thức tiêu cực nào khác có khi vẫn tốt hơn là để cô toàn tâm toàn ý yêu anh, rồi cuối cùng chính anh lại là người phá hủy tình yêu cô dành cho anh. Giờ đây anh nói với cô những lời kia còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhìn đáy mắt Thư Kỳ ngấn lệ, Đặng Duy Khiêm đột nhiên dùng sức kéo cô ấn vào trong lồng ngực.
– Buông tôi ra… anh buông tôi ra…
Thư Kỳ dùng hết hơi sức chống đẩy Duy Khiêm ra, thế nhưng anh càng ôm siết cô hơn. Cô nắm chặt đôi bàn tay trắng mịn nhỏ bé của mình dùng hết sức lực đấm vào lưng anh. Duy Khiêm để mặc Thư Kỳ đánh đấm, anh chỉ biết dùng sức ôm lấy cô. Không có ai biết, giờ khắc này anh sợ nếu buông Thư Kỳ ra sẽ lại mất đi cô đến nhường nào. Con ngươi đen sâu thẳm của anh vì đau lòng mà khép chặt lại.
Đã rất lâu, anh không được ôm cô giống như bây giờ. Mùi thơm trên cơ thể Thư Kỳ một chút cũng không thay đổi, vẫn là mùi thơm của hoa hồng trắng, nhẹ nhàng, thanh khiết hệt như con người cô.
Duy Khiêm vùi đầu vào cổ Thư Kỳ hôn những sợi tóc vướng ở đó, vì đau lòng mà giọng nói trở nên trầm thấp:
– Xin lỗi… Tôi sai rồi… là tôi có lỗi với mẹ con em.
Thư Kỳ uất ức lắc đầu, từng giọt nước mắt như bão tố trượt khỏi hốc mắt, hai tay đánh vào lưng anh dần dần thả chậm, kèm theo tiếng khóc nức nở:
– Tại sao anh có thể xấu xa đến thế, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Chuyện năm đó là tôi cố tình à, là tôi tiếp tay cho anh trai mình làm hại em gái anh, là lỗi của tôi hết à?
Nghe cô nhắc đến chuyện xưa, anh vội vàng nói:
– Không… không phải lỗi của em. Là tôi sai, tôi bị điên nên mới đổ lỗi cho em…
– Tôi rời khỏi đây hai năm, hai năm sau trở về, tôi vẫn không cách nào đối mặt với anh. Tôi từng nghĩ, nếu ngày nào đó vô tình gặp lại anh, tôi vẫn bình thường coi như giữa chúng ta không quen biết mà lướt qua nhau, ngó lơ anh. Nhưng tôi không làm được, tôi thật sự không làm được… Tại sao anh cứ xuất hiện trước mặt tôi, tại sao lại đến tìm tôi chứ?
Ngay lúc này, Duy Khiêm cúi thấp đầu chiếm trọn đôi môi Thư Kỳ, vòng tay ôm siết eo cô. Nụ hôn mãnh liệt kèm theo vài phần dục vọng chiếm hữu, anh thành thạo cạy mở hàm răng cô khép chặt, mặc cô dây dưa cùng anh. Thư Kỳ đánh đấm lồng ngực Duy Khiêm nhưng anh không quan tâm, anh chẳng nỡ bỏ qua thân thể đang không an phận của cô, ôm lấy cô càng lúc càng chặt.
Thư Kỳ không chống lại nổi sức lực của Duy Khiêm, cuối cùng chỉ có thể mặc anh hôn mình. Nhưng khi nghĩ đến những lúc anh dịu dàng quan tâm Ngọc Yến, nghĩ đến viễn cảnh hai năm qua bọn họ thân mật, yêu thương nhau cỡ nào Thư Kỳ liền không chịu được mà dùng sức nghiêng đầu sang một bên. Sợ làm cô bị thương Duy Khiêm đành buông tha cô, anh ngẩng đầu dùng ánh mắt dịu dàng quan sát cô.
Duy Khiêm giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Thư Kỳ, giọng điệu ôn nhu mà trầm lắng:
– Em có thể bình tĩnh nghe tôi nói không?
– Đặng Duy Khiêm, tôi cái gì cũng không muốn nghe, anh đừng để tôi trông thấy anh nữa. Anh rời khỏi đây nhanh đi.
Tâm tình Thư Kỳ vẫn kích động nhưng Duy Khiêm cũng lì lợm không chịu đáp ứng lời cô. Anh hỏi:
– Em ghét tôi đến thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương