Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 19: Ai nói là kẻ ngốc thích ăn mứt quả!



Tiếp tục ngẩn người….”Ngốc tử, có muốn đi ra ngoài chơi hay không?”Ngẩng đầu nhìn lên trời nói: “Muốn….”Thật ra thì Diệp Linh Cẩm cũng muốn ra ngoài một chút, nếu cứ tiếp tục cả ngày ngồi buồn bực trong khách điếm sẽ suy nghĩ lung tung mất, có cảm giác lúc đó coi như nàng không ngốc cũng sẽ biến thành kẻ điên, tự mình làm ình phát điên.Địch Tinh sờ sờ cằm: “Hắc hắc, vậy thì đi cùng lão tử. Trên đường nhớ kỹ đi sát ta, đừng gây chuyện biết không ngốc tử.”Diệp Linh Cẩm từ từ đi theo sau Địch Tinh, cuối cùng vẫn cảm thấy trong mắt cô gái quàng khăn đỏ có tính toán: “Được”. Xem xem rốt cuộc trong hồ lô hắn là đang bán thuốc gì.Thật ra cô gái quàng khăn đỏ cũng không phát hiện, mình nói điều kiện với kẻ ngốc là một hành động rất ngây thơ.”Này, cầm lấy!”Lúc này, trong tay Diệp Linh Cẩm đang cầm một xâu mứt quả mà cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh mua cho nàng ở bên đường, “Diệp Linh Cẩm” trong lòng đang đập đầu vào tường nói: “Này cô bé quàng khăn đỏ, rốt cuộc là ai nói cho ngươi biết rằng ta thích ăn loại đồ ăn mà trẻ em thích ăn: mứt quả….. Lẽ nào ngày đó trong đầu ngươi cho rằng trẻ con và kẻ ngốc đều thích ăn cái này sao?”Thấy Diệp Linh Cẩm cầm mứt quả ngẩn người, Địch Tinh nhíu mày: “Thế nào, không thích sao? Nhiều màu đỏ trông thật ngon nha!”(ノ=Д=)ノ┻━┻ cái này hợp với ngươi hơn đó! “Diệp Linh Cẩm” trong lòng đập bàn gào thét.Nhưng trên thực tế Diệp Linh Cẩm rất thản nhiên —– kỳ thật vẻ mặt cũng không thay đổi khi cầm mứt quả, ăn một miếng, sau đó lộ ra nụ cười đầy răng, nói với Địch Tinh: “Ha ha….Ăn ngon lắm!””Ừ……ngoan…..” Địch Tinh hài lòng sờ sờ đầu Diệp Linh Cẩm.Diệp Linh Cẩm thật sự muốn đem móng vuốt của hắn đánh xuống, rõ ràng là cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ, còn giả bộ người lớn cái gì! o( ̄ヘ ̄o#).Cứ như vậy Địch Tinh mang theo Diệp Linh Cẩm đi lại trên đường.Nhìn bóng lưng Địch Tinh, đột nhiên Diệp Linh Cẩm thấy buồn cười, ở trong mắt người khác, trông hai người bọn họ có phải rất giống huynh muội hay không? Ca ca khó tính mang theo con của mẹ kế.Đi đến một chỗ rẽ, đột nhiên Địch Tinh đi chậm lại.Diệp Linh Cẩm đưa mắt nhìn. Thì ra là cô bé quàng khăn đỏ gặp phải đại sói xám.Làm sao lại có thể trùng hợp như thế? Diệp Linh Cẩm nhìn gáy Địch Tinh. Chẳng lẽ là do cô bé quàng khăn đỏ cố ý?Bên cạnh đại sói xám Nhan Nhiễm Y còn có một cô nương xinh đẹp? Diệp Linh Cẩm nhìn Địch Tinh một cách kỳ quái, chẳng lẽ cả ngày cô bé quàng khăn đỏ bị đại sói xám hành hạ, tự nhiên đối với đại sói xám nảy sinh tình cảm không đúng nào đó?Quả nhiên là trạng thái thích bị ngược M nha…….Nhan Nhiễm Y và cô nương xinh đẹp cùng đi vào một cửa hàng.Địch Tinh nghiêng đầu, biểu lộ gương mặt giống như Nhan đại sói xám cười nói: “Có nhìn thấy không, mẹ kế của ngươi đang ở nơi nào, đi tìm hắn đi, hắn có thể cho ngươi nhiều đồ ăn ngon hơn.” Dĩ nhiên, công lực của cô bé quàng khăn đỏ chỉ có thể lừa gạt một “kẻ ngốc” như Diệp Linh Cẩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương