“Cái đó. . . . . . Công tử. . . . . . Người trước tiên đi đổi một bộ y phục thôi. . . . . .” Lỗ tai Diệp Linh Cẩm lúc này càng thêm bén nhạy, có thể nghe được đối thoại của bọn họ.”Thế nào. . . . . .”Nhan Nhiễm Y im bặt, sau đó là một loạt tiếng bước chân.Mặt của Diệp Linh Cẩm càng thêm đỏ rồi, về sau làm sao mà đi gặp người. Hơn nữa nam nhân cổ đại đối với thứ kia của nữ nhân vô cùng kiêng kỵ, cảm thấy đó rất bẩn thỉu.Không biết Nhan Nhiễm Y khi nhìn thấy trên thân thanh y của hắn có dính một vệt đỏ, trên mặt sẽ biểu tình như thế nào.Sau đó Vi Đăng tới bưng thuốc, uống vào khiến bụng ấm áp, không có khó chịu nữa, sau đó lại đem vải bông tới, cùng vài thảo mộc hôi gì đó.Diệp Linh Cẩm thấy những thứ đó, mặt vừa đỏ.Vi Đăng bật cười: “Diệp tiểu thư cũng biết xấu hổ a. . . . . . Biểu tình của công tử mới vừa rồi thật rất đặc sắc.””Đăng Đăng. . . . . .” Diệp Linh Cẩm cắt đứt lời Vi Đăng, cầm lấy những thứ đó, sau rối rắm nhìn nàng.”Diệp tiểu thư muốn ta đi ra ngoài sao?” Vi Đăng nhìn nàng dò hỏi.Diệp Linh Cẩm ngơ ngác gật đầu một cái.Chờ Vi Đăng rời khỏi, Diệp Linh Cẩm lập tức đổi sang trạng thái phát điên. Mất mặt quá mức rồi, về sau làm sao mà đi gặp người. . . . . . Vừa tự nói với mình, nàng là ngốc tử, không cần phải để ý nhiều như vậy.Diệp Linh Cẩm giả bộ làm ngốc tử hơn một năm cũng không có phát hiện, nhưng là nàng không xác định chính mình lần nữa có thể lại ngây ngô đối mặt Nhan Nhiễm Y hay không.Đã thay váy dính huyết sắc, nằm lại trên giường. Dù sao cũng mất khá nhiều máu, một lát, nàng vẫn chưa có thể thoải mái lắm.Vốn tưởng rằng Nhan Nhiễm Y sẽ làm đại phu tới xem nàng một chút, nhưng cuối cùng, cũng là Vi Đăng mang đến vài chén thuốc.Lại uống thuốc, Diệp Linh Cẩm nhìn chén thuốc kia nhíu nhíu mày. Ngay cả đại phu cũng không đến nhìn, liền đưa tới thuốc đắng như vậy, không biết nên có đáng tin cậy không.Nhìn Vi Đăng bưng thuốc, Diệp Linh Cẩm lắc đầu một cái, ý bảo không cần. Mỗi lần nàng đều mạnh mẽ từ chối, nhưng không có lần nào là thành công. Bởi vì Nhan Nhiễm Y kế mẫu này nói một câu”Nàng không uống liền chuốc” .Nhìn động tác muốn chuốc của Vi Đăng, Diệp Linh Cẩm ngoan ngoãn nhận bát thuốc, hai mắt vô hồn, mặt không chút thay đổi nói: “Cẩm nhi ngoan, Kế mẫu không cần hung. . . . . .”Mấy ngày sau, Diệp Linh Cẩm dần dần đã khá nhiều. Vết thương trên cổ tay cũng bắt đầu dần dần khép lại, Diệp Linh Cẩm một mình nằm ở trên giường, nhìn cổ tay, nghĩ tới sự kiện kia về sau như thế nào, những người đó bị bắt a, mấy cái thiếu nữ kia chắc cũng được cứu ra.”Ken két” cửa bị đẩy ra rồi.