Nghịch Thủy Hàn

Chương 16: Tức Hồng Lệ



Tức đại nương cười hỏi: “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Mục Cưu Bình hơi sững người: “Gì cơ?”

Tức đại nương nói: “Đi gặp mấy người đó.”

Mục Cưu Bình vẫn trợn mắt nhìn nàng, sững sờ không nhìn sang chỗ khác được, lẩm bẩm: “Khó trách, khó trách…”

Tức đại nương thản nhiên cười hỏi: “Khó trách cái gì?”

Mục Cưu Bình nói: “Khó trách Thích đại ca sẽ…”

Tức đại nương lại cười: “Ngươi vì hắn mà bất bình?”

Mục Cưu Bình còn chưa kịp trả lời, Tức đại nương đã thấp giọng thì thầm: “Còn ta thì sao? Ai sẽ vì ta mà bất bình?”

Mục Cưu Bình nghe không rõ, hỏi lại một tiếng: “Hả?”

Thoáng u sầu trong mắt Tức đại nương nhanh chóng tiêu tan, nói: “Đi thôi!”

Hai ngươi đi vào một gian phòng lớn, bên trong có một người mập mạp mặc áo lam, bụng béo phề phệ, cười tươi như hoa, hai mắt him híp, giống như tên chủ cửa hiệu cầm đồ, chỉ cần đá mắt với hắn, lập tức có thể nhặt lấy ngân lượng.

Tức đại nương vừa bước vào, tên béo áo lam liền thuỗn dài mặt ra, nụ cười không còn thấy đâu, trách: “Đại nương, nàng đến muộn rồi, ta từ xa đến đây, còn có rất nhiều chuyện làm ăn đang đợi ta thương thảo, ta không thể lưu lại lâu.” Nói xong muốn đứng dậy bỏ đi.

Tức đại nương thong thả ngồi xuống, hờ hững nói: “Tốt, ngươi rất bận rộn, ta không giữ khách, xin mời!”

Tên béo áo lam kinh ngạc: “Ngươi ba lần bốn lượt thỉnh cầu ta tới mà không lưu ta lại à?”

Tức đại nương nói: “Cao lão bản, ngươi phải hiểu rõ ba điều: Thứ nhất, ta là thành chủ Hủy Nặc thành, ở đây trên dưới đều làm theo lệnh ta nhưng lúc chấp sự thì mỗi người mỗi việc. Khi mời ngươi tới, vị tất đã là chủ ý của ta; Thứ hai, việc làm ăn này ngươi chưa chắc đã là nhân tuyển tốt nhất, ngươi không làm, phía dưới còn có mấy người đợi làm; Thứ ba, loại làm ăn đơn giản này ai làm cũng kiếm được lợi, ta căn bản nhìn ngươi không thuận mắt, chỉ mong ngươi đừng làm.”

Nói xong nàng phẩy tay: “Tái kiến, Cao lão bản.”

Cao Kê Huyết bỗng rặn ra một nụ cười, mặt bành bạnh không thấy biểu tình nào khác: “A, thế này đi, ta cũng không vội lắm. Thử nghe chuyện làm ăn như thế nào cũng chẳng hại gì,?”

Tức đại nương đáp: “Ta khi nói chuyện làm ăn từ trước đến nay không hề để cho người chẳng liên quan gì hay biết. Cao lão bản, quý nhân bận rộn, xin cứ tự nhiên!”

Cao Kê Huyết có chút cấp bách, vội nói: “Đại nương, đây là sinh ý gì thế, mọi người cùng bàn bạc cũng không trở ngại mà. Nói không chừng, kẻ đã làm ăn buôn bán mấy chục năm nay như ta có thể giúp được một tay.”

Tức đại nương cười lạnh nhạt: “Sinh ý này của ta, mục đích không phải là ở lợi nhuận, chỉ để hả cơn giận, ta chẳng lo không ai làm, Thịnh tình mỹ ý của Cao lão bản e là không có chỗ dùng rồi.”

Cao Kê Huyết dùng đầu lưỡi liếm mấy giọt mồ hôi trên chóp mũi — lưỡi của hắn nhỏ dài, đỏ như máu có thể với lên tận sống mũi — chỉ nghe hắn đột nhiên cười nói: “Đại nương, bất kể là nàng nói gì đi nữa, nàng đã mời ta tới thì chuyện này không có ta là không được rồi. Giờ nàng lại đuổi ta đi. Phải biết rằng, có một số chuyện làm ăn chỉ có Cao mỗ ta làm được, Cao mỗ ta nếu làm không được…” Hắn ha hả cười: “Cao Kê Huyết chỉ có một, chỉ đến một lần, không có phân hiệu khác, tới rồi mà chuyện làm ăn không thành, sẽ không tới nữa… Huống chi, muốn ta tới nữa, ta cũng tới không được.” Hắn một lời hai ý, cảm thấy rất chi là đắc ý, cười rất tà ác.

Tức đại nương đợi hắn nói xong, liền nói tiếp một loạt cac danh tự: ” Còn Vưu Tri Vị? Hách Liên Xuân Thủy, Bao Tiên Định? Trung Nguyên Loan Nguyệt đao Tẩy Thủy Thanh?” Mỗi lần nói tới một danh tự, thớ mỡ trên mặt Cao Kê Huyết lại khẽ giật giật, sau khi nàng nói xong một loạt bốn tên người, mặt Cao Kê Huyết đã không còn rặn nổi một nụ cười. Tức đại nương lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng chỉ có Cao lão bản ngươi mới có thể buôn nổi chuyến hàng này sao?”

Cao Kê Huyết lại dùng đầu lưỡi liếm mấy giọt mồ hôi trên chóp mũi, nghẹn giọng: “Bọn họ… cũng tới?”

Tức đại nương nói: “Cao lão bản, mời ngươi lui bước.”

Cao Kê Huyết vội vàng nói: “Ta đối với chuyện làm ăn này… cũng rất… rất có hứng thú, nàng có thể cho ta hay…?

Tức đại nương lãnh đạm: “Chuyện làm ăn này tuyệt đối cơ mật, nói ra rồi nếu ngươi không làm, chẳng phải có một nhân chứng sống sao?”

Cao kê Huyết đáp nhanh: “Nàng an tâm, ta quyết không tiết lộ nửa điểm.”

Tức đại nương tiếp: “Người sống chẳng phải là có thể mở miệng nói năng sao?”

Trên mặt Cao Kê Huyết dùng dằng không định, hồi lâu mới mở miệng thốt: “Tốt, vụ này ta làm, bà nói ra nghe đi.”

Tức đại nương quay mặt đi: “Bây giờ ta không nhất định buộc ngươi phải làm mà.”

Cao Kê Huyết gượng cười: “Đại nương, hà tất phải bức người như thế… nàng muốn ta phải như thế nào mới chịu đây.”

Tức đại nương liền nói: “Quỳ xuống, phát thệ với vong hồn mẹ ngươi, phải đồng sinh cộng tử, cùng tiến cùng lui với việc này.”

Sắc mặc Cao Kê Huyết đại biến: “Nàng biết rõ… hắc, nàng đang tính toán cái gì?!”

Tức đại nương sắc mặt trầm xuống, hét lên: “Tiễn khách!” Lập tức có hai tì nữ xinh đẹp bước ra, một trái một phải, bộ dạng như muốn ép Cao Kê Huyết rời đi, mặt hắn không còn chút tươi cười, dậm chân nói: “Nàng…”

Tức đại nương rút chiếc khăn tay màu tím gài bên vạt áo ra, Mục Cưu Bình thấy thế bèn hét lên một tiếng kinh thiên động địa.

Cao Kê Huyết toàn thân run bần bật, thất thanh: “Trận Tiền Phong? Nàng đã liên thủ cùng với Thích Thiếu Thương?”

Tức đại nương chẳng để ý đến hắn, đứng dậy muốn đi, Cao Kê Huyết giậm chân thở dài: “Thôi rồi, sinh ý này ta nhận. Có lời có lỗ, dám làm dám chịu. Lần này ta phát thệ với vong linh mẹ ta, bất quá, đại nương cũng phải cho ta biết sanh ý làm có tốt hay không!”

Tức đại nương lúc này mới cười nói: “Ngươi yên tâm đi Cao lão bản, triều định không phái quân đói ra trận, không làm ngươi hụt vốn đâu.”

Cao Kê Huyết nhìn Tức đại nương cười tươi rạng rỡ như hoa, ôn nhu khả ái, không khỏi hít sâu một hơi, nói: “Đại nương, nếu không phải vì tên tiểu yêu cuồng si Hách Liên quấn lấy nàng bao năm nay thì để đươc nụ cười này ta dù phải đổi cả gia tài cũng cam tâm tình nguyện.”

Tức đại nương nghiêm mặt lại: “Cao lão bản, chuyện này nếu ngươi giúp trọn vẹn ta sẽ đưa cho ngươi hai mươi vạn lượng, không thiếu một phân.”

Cao Kê Huyết ngớ người, cười khổ thốt: “Nghe khẩu khí là biết việc này của nàng không dễ làm. Hủy Nặc thành từ trước tới nay chi tiêu rất dè sẻn, chi phí một năm dĩ nhiên không quá mười vạn. Đại nương vung tay một cái hơn mức chi tiêu của cả hai năm, đủ thấy chuyện này ghê gớm như thế nào.”

Tức đại nương nói: “Cũng không khó lắm.”

Cao Kê Huyết tiếp lời: “Xin được nghe chi tiết.”

Tức đại nương hỏi: “Ngươi biết Thích Thiếu Thương không?”

Cao Kê Huyết cười khổ: “Quả nhiên là nhân vật khó dây vào.”

Tức đại nương hỏi tiếp: “Ngươi đương nhiên biết Lưu Độc Phong?”

Cao Kê Huyết cười thảm: “Lại một nhân vật cũng không dễ đụng vào.”

Tức đại nương giải thích: “Lưu Độc Phong hiện tại muốn truy nã Thích Thiếu Thương, ta muốn ngươi ra sức cản trở không cho lão bắt được y.”

Cao Kê Huyết ngẩng đầu hồi lâu, đột nhiên đứng dậy nói: “Cám ơn, tái kiến.”

Tức đại nương ngạc nhiên: “Ngươi như vậy là có ý gì?”

Cao Kê Huyết đáp: “Cám ơn tức là không làm, tái kiến tức là ta muốn đi.”

Tức Đại nương thong thả, chậm rãi nhấn từng chữ: “Vậy lời thề với người mẹ đã mất của ngươi cũng coi như không đáng kể rồi!”

Sắc mặt Cao Kê Huyết đột nhiên phát đỏ, trong mắt bắn ra một tia nhìn như thiêu như đốt, thốt: “Tức Hồng Lệ, ngươi quả thật rất hiểu ta.”

Tức đại nương cười khúc khích: “Ta đương nhiên biết rõ. Trong vòng năm trăm dặm đây, muốn bắt người thả người, trừ phi không nhờ vả chứ nếu muốn, nhất định phải có cái gật đầu của ngươi mới được. Ta không tìm ngươi thì tìm ai?”

Cao Kê Huyết cười lạnh: “Còn có Vưu Tri Vị nữa.”

Tức đại nương đáp: “Hắn ta ư? Hắn đã đáp ứng rồi.”

Cao Kê Huyết trên mặt có nét ngần ngừ, giậm giậm chân, nói: “Tốt, chả trách ta nhìn thấy hắn trong Hủy Nặc thành… Hắn đã ưng thuận rồi thì ta cũng chen một chân. Như vậy chẳng tính là không chịu nể mặt Lưu bộ thần.”

Tức đại nương cất tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, ôn nhu như nước hồ mùa xuân nhưng lại tinh nghịch như mèo con: “Như thế là xong nhé.”

Cao Kê Huyết ngắm nhìn nàng, nhãn thần không còn sắc bén nữa, ngược lại dần dần mềm mỏng, hỏi một câu: “Trên giang hồ có tin đốn nàng với Thích Thiếu Thương chẳng phải không đội trời chung sao?”

Tức đại nương vẫn cười, nụ cười giống như đóa hoa đầu cành giữa ngày xuân đang đùa vui trong gió. Cao Kê Huyết ngắm nhìn một hồi, hít một hơi dài, trên mặt xuất hiện thần tình như cười mà chẳng phải cười, lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi.” Sau đó cười khan hai tiếng: “Hách Liên tiểu yêu là một tên vô lại, đúng là một tên khốn kiếp không có tương lai!” Nói xong liền đi thẳng ra ngoài.

Tức đại nương nói với theo bóng hắn: “Cao lão bản, chuyện đó trông cả vào ngươi đấy.”

Thanh âm của Cao Kê Huyết nghe hết sức bất đắc dĩ kèm theo một chút mất mát hoang mang: “Họ Cao ta tuy ăn thịt người không nhả xương, nhưng khi đã phát thệ trước vong mẫu thì chưa bao giờ không giữ lời.”

Tức đại nương đưa mắt nhìn theo thấy Cao Kê Huyết đã rời đi mới thở hắt ra, làm cho Mục Cưu Bình cảm thấy thân thể vốn đã gầy gò của Tức Đại nương lại càng nhẹ hẫng đi.

Tức đại nương hạ giọng nhưng thanh âm vẫn trong trẻo tự nhủ: “Cuối cùng cũng giải quyết xong một vụ…”

Mục Cưu Bình nhịn không được bật thốt: “Ta… ta vừa rồi ở đây gào một tiếng hét một tiếng, mà chẳng giúp được gì, ta…”

Tức đại nương quay đầu vén tóc, vành tai ngọc bạch lộ ra khiến người ta phải ngắm nhìn, giọng nàng lại tràn ngập ôn nhu: “Ngươi? Đã giúp ta rồi mà! Không nhờ tiếng hét của ngươi, làm sao khiến tên già tham lam đó rối loạn đến mức chưa nói điều kiện đã đáp ứng ôm chuyện này vào người rồi.”

Mục Cưu Bình lắp bắp: “Vậy… tiếp theo…”

Tức đại nương khẽ nhíu đôi mày thanh tú, vẻ oán sầu không che giấu nổi hiện lên nơi đuôi mày, chỉ nói: “Kế tiếp? Vẫn theo cách cũ, xem xem vận khí thế nào!” Nàng cao giọng gọi: “Mời Vưu đại sư vào.” Tỳ nữ khom người đáp: “Dạ,” rồi lui ra ngoài.

Mục Cưu Bình phát giác Tức đại nương có chút khẩn trương, gãi gãi đầu. Tức đại nương chợt hỏi: “Ngươi có lời muốn nói?”

Mục Cưu bình ngớ người: “Sao đại nương biết?”

Nàng mỉm cười: “Ngươi có lời thì cứ nói ra, đừng ngại.”

Mục Cưu Bình thắc mắc: “Vì sao phải nhất định tìm những người này giúp đỡ? Không có họ thì không làm được việc sao?”

Tức đại nương đáp: “Muốn đối phó với sự truy bắt của Lưu Độc Phong, trừ phi là tứ đại danh bộ, không thì chẳng ai thoát khỏi. Thiếu Thương bị thương rất nặng, mà Cố Tích Triều cứ rình mò chỗ sơ hở, muốn chạy thoát tất phải dựa vào Vưu Tri Vị, Cao Kê Huyết và Hách Liên Xuân Thủy. Bằng không, ba người này mà bị Lưu Độc Phòng mua chuộc thì đúng là vô vọng…”

Mục Cưu Bình nói: “Nhưng ta thấy Cao Kê Huyết đó… chưa chắc đã lợi dụng được.”

“Đúng!” Tức đại nương nói dứt khoát: “Ta đúng là đang cùng lão hổ bàn mưu lột da lão hổ!”

Lúc này, rèm châu soạt một tiếng, một người cúi đầu tiến vào. Tức đại nương niềm nở chào đón: “Vưu đại sư.”

Mục Cưu Bình chỉ thấy người này thân hình ốm nhắt trông chẳng ra gì, không ngờ chính là Vưu Tri Vị danh chấn thiên hạ. Người biết được võ công của Vưu Tri Vị cao thấp thế nào thật ra không nhiều lắm, nhưng hắn từng là ba lần đảm nhiệm ngự trù tổng quản của Hoàng đế, đầu bếp trong thiên hạ đều nghe lệnh hắn, quả thật không thể xem thường được.

Vưu Tri Vị dáng người tuy thấp bé, nhưng sau khi bước vào, chẳng thèm nhìn ai đã tự ý ngồi phịch xuống ghế. Nhìn bộ dạng của hắn giống như tự phong hoàng xưng đế. Tức đại nương cũng không để ý, cười nói: “Vưu đại sư, xin được thỉnh giáo một chuyện.”

Vưu Tri Vị đầu cũng không thèm gật: “Nói.”

Tức đại nương nói: “Một tấc đuôi của Tuyết Ngọc Điêu, cạo lông ướp lạnh, lại hầm long nhãn phượng trảo quế khương hoa, nấu cái nào trước, nấu cái nào sau?”

Vưu Tri Vị nói ngay không cần suy nghĩ: “Tuyết Ngọc Điêu quỷ quyệt nhanh nhạy, gần như đã tuyệt chủng, hơn nữa thường không đuôi hoặc là đuôi dài. Đuôi dài thì thịt thô khó ăn, duy chỉ có cái đuôi ngắn một thốn là của quý hiếm trong thiên hạ; Nước trước tiên dùng long nhãn để đun sôi, phượng trảo cùng điêu vĩ nấu chung, không được chậm một phân, không thể sớm một phân. Quá chín thì cứng, quá sống thì tanh, đó mới là cách trộn ngon; Quế khương hoa thì phải tẩy nước trước khi cho canh vào bát; Quế hương hoa quyết không thể chọn loại màu vàng hoặc màu đỏ thẫm, cần phải chọn loại cánh màu đỏ tươi, trên nhị hoa có ba hạt mầu xanh, như vậy mới là cực phẩm thuần vị; loại hoa quế hương này chỉ có trong Ẩm Mã Xuyên Lưu Hoa cốc

Tức đại nương nói: “Bọn ta đã tìm ra rồi.”

Vưu Tri Vị lắc lắc đầu, nói: “Một tấc đuôi của Tuyết Ngọc Điêu, quế khương hoa của Lưu Hoa Cốc, khó tìm, khó tìm.”

Tức đại nương đáp: “Đa tạ Vưu đại sư đã chỉ điểm phương pháp bào chế số một.”

Vưu Tri Vị yên lặng một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Tốt, còn việc thứ hai.”

Tức đại nương cười nói: “Không có việc thứ hai.”

Vưu Tri Vị bỗng ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, hai tia nhìn cực kỳ lăng lệ từ hai mắt hắn lóe lên, hắn lập tức cúi đầu lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào.”

Tức đại nương rất hứng thú nhìn hắn: “Cái gì không thể được?”

Ngón tay của Vưu Tri Vị nhẹ nhàng gõ nhịp trên tay vịn chiếc ghế tử đàn: “Nàng nhọc công mời mọc ta, năm bước thì mời, mười bước thì nghênh, lại chỉ hỏi có chuyện này!”

“Sao mà không được?” Tức đại nương cười nói: “Về cách nấu nướng vừa rồi, trong thiên hạ chỉ có lời của Vưu đại sư mới là chuẩn xác.”

Mí mắt Vưu Tri Vị giật giật mấy cái, chỉ nói: “Tức đại nương không còn phân phó chuyện khác nữa sao?”

Tức đại nương nói: “Không có, cám ơn Vưu đại sư, ngài là quý nhân bận rộn, ta sẽ dặn người hết lòng hộ tống chăm sóc.”

“Nói thế mà cũng nói!” Vưu Tri Vị đập thành ghế, tức giận kêu lên: “Ngươi mời ta tới chỉ vì chuyện nhỏ xíu này ư!”

Tức đại nương hỏi ngược lại: “Nếu không, còn có chuyện gì?”

Vưu Tri Vị nói: “Ngươi thà tin Cao Kê Huyết cái đám tiểu thương tôi tớ đó, mà chẳng chịu để ta nhúng tay vào vụ này!”

Tức đại nương ra vẻ giật mình: “Thì ra Vưu đại sư đã thấy Cao lão bản rồi!”

Vưu Tri Vị bực bội: “Hắn từ trong này lấm la lấm lét đi ra, đừng hòng giấu được ta!”

Tức đại nương phân bua: “Không phải như vậy đâu. Đại sư ăn nói nên thận trọng, Tức Hồng Lệ ta đầu óc chưa mê muội, sao lại không biết đại sư là bậc nghĩa liệt hán tử hào hùng và đáng tin chứ, nhưng…” Nàng khẽ thở dài: “Chuyện này quan hệ quá lớn, hơn nữa lại rất hung hiểm!”

Vưu Vị Tri nói: “Vưu Tri Vị ta có bao giờ sợ nguy ngại hiểm đâu!”

Tức đại nương tiếp: “Đối thủ rất khó chơi.”

Vưu Tri Vị ha ha cười giận dữ: “Cao thủ nào mà không bằng xương bằng thịt chứ!”

Tức đại nương nói: “Hắn là người, đương nhiên cũng ăn cơm uống nước, nhưng cơm mà hắn ăn hết sức khó nhá, người khác một miếng cũng nhai không nổi!”

Vưu Tri Vị cười lạnh: “Hừ, cũng chẳng qua là ăn cơm công môn thôi!”

Tức đại nương lại nói: “Chỉ bất quá chén cơm sắt của người này có là răng sắt cũng không dễ nhai.”

Vưu Tri Vị thắc mắc: “Sao? Chẳng lẽ là Thiết Thủ Vô Tình, Lãnh Huyết Truy Mệnh ư?”

Tức đại nương đáp: “Cũng không đến mức như vậy, người này là Bộ thần.”

Vưu Tri Vị ngẩng đầu lên trời cười lớn: “Lưu Độc Phong? Hắn thì có ra gì, ta…” Đột nhiên hắn ngậm miệng lại, cúi đầu đi ra.

Tức đại nương vội vàng kêu giật: “Ngài sợ ư?”

“Ta chẳng phải là sợ.” Vưu Tri Vị mặt lạnh lùng nói: “Ta đã thăm dò được kết quả, lại chưa đáp ứng làm giúp cho bà. Đã có kết quả còn không bỏ đi thì ngu ngốc quá.”

Tức đại nương mặt trắng bệch, cắn môi nói: “Ngài không làm thì Cao Kê Huyết vẫn đảm nhận được. Việc này một khi thành công, hắn sẽ nổi danh như ngài…”

Vưu Tri Vị chợt dừng bước, tức giận cướp lời: “Nàng đừng hòng kích động ta! Ta thật sự mạnh hơn hơn hắn nhiều.”

Tức đại nương thấy lão dừng bước, ánh mắt sáng lên như tia nắng ban mai chiếu trên biển xanh, nói: “Cho dù là hư danh, thanh danh của hắn vẫn vang dội hơn ngài, chẳng lẽ ngài không biết ư?”

Nàng nói tiếp: “Cao lão bản, thông thường còn chịu làm vài chuyện tốt đẹp cho người khác!”

Vưu Tri Vị hừ một tiếng: “Chuyện tốt? Hắn làm chuyện tốt!”

Tức đại nương nói: “Không phải sao?”

Vưu Tri Vị hậm hực: “Nàng nói xem, ta muốn bắt Bộ thần Lưu Độc Phong thì thế nào?”

Tức đại nương nói: “Cũng không có gì, ngăn cản Lưu bộ thần truy bắt Thích Thiếu Thương.”

“Thích Thiếu Thương?” Vưu Tri Vị hỏi: “Tên khâm phạm triều đình à?”

Tức đại nương sắc mặt trầm xuống: “Làm hay không làm, tùy ngài thôi!” Nói xong liền giậm giậm chân, Mục Cưu Bình vội vàng vận đủ nhãn lực trừng trừng nhìn Vưu Tri Vị. Họ Vưu đột nhiên quay người lại, đang dùng nhãn thần bén như dao xạ vào Tức đại nương thì vừa vặn lúc đó chuyển nhìn vào đôi mắt cọp to như chuông đồng của Mục Cưu Bình. Gã cảm thấy hai mắt nhói đau như bị kim châm thì Vưu Tri Vị đã vội vàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

“Muốn ta làm cũng không khó;” Vưu Tri Vị nói: “Ta có điều kiện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương