Nàng gia sư siêu ngầu

Chương 34 FULL



Chương cuối – 34.
Ông Khải vẫn giữ vẻ mặt đau khổ quỳ sụp trước bao người mà van xin Thùy Dung tha thứ, năn nỉ hết lời khiến cho bao người xung quanh chứng kiến bắt đầu nhốn nháo. Có bao nhiêu chiếc điện thoại đang quay về phía Thùy Dung, có bao người không hiểu chuyện bắt đầu lên tiếng an ủi ông Khải và chỉ trích cô thậm tệ, đến nước này cô cũng chỉ còn cách quay lại đối diện với ông ta, xấu hổ hay tủi nhục giờ cũng không cần giữ nữa.
Thùy Dung mặt không cảm xúc, cô cũng quỳ xuống trước mặt ông Khải một cách thành khẩn:
– Tôi cũng xin ông tha cho mẹ con tôi được không?
– Con gái…
– Tôi đúng là rất thèm nghe hai từ tình cảm này nhưng hơn hai mươi năm qua ông chưa bao giờ làm đúng với vai trò của người thốt ra hai từ đó. Từ lúc tôi sinh ra cho đến lúc tôi biết nhận thức rồi đến khi tôi trưởng thành thì trong tâm trí tôi luôn là những ngày mẹ tôi bị ông sỉ vả, không có tiền đưa cho ông ném vào những trò đỏ đen thì ông đánh đập, hành hạ mẹ tôi. Không biết bao lần ông hứa sẽ thay đổi nhưng hết đến lần này tới lần khác lời hứa đó chưa bao giờ được thực hiện. Ông khiến một gia đình căn bản trở thành hộ nghèo nhất của thôn xóm. Những tưởng sự ra đời của em tôi khiến ông thay đổi nhưng không, ông còn tệ hơn cả chữ tệ, khiến mẹ con tôi có nhà mà không được ở, đi tá túc họ hàng cũng bị lũ đòi nợ làm phiền, chúng tôi có quê nhưng phải dắt díu nhau đi tha phương cầu thực. Mẹ con tôi đói rét, bị người đời bắt nạt thì lúc đó ông ở đâu? Ông có biết nỗi nhục, nỗi khổ mà mẹ con tôi phải hứng chịu không? Chính tay ông hắt hủi, xô đẩy mẹ con tôi ra đường với bàn tay trắng thử hỏi ông còn tư cách gì để hôm nay ông đứng đây ăn vạ, kể khổ? Ông thích đổ vấy cho mẹ con tôi tiếng xấu bất nghĩa, bất hiếu thì tôi đây cũng không sợ cho người đời thấy sự vô tâm, vô trách nhiệm và sống ác của ông đối với vợ con mình. Số tiền chúng tôi trả nợ thay ông từ trước đến nay mẹ tôi vẫn còn giữ giấy tờ đấy, nếu ông thích để tôi đưa ra cho mọi người xem luôn.
– Bố…
Thùy Dung chẳng còn nước mắt để khóc với người bố như này, cô chỉ cảm thấy mình giờ đây rất bất lực và mệt mỏi. Đôi mắt vô hồn nhìn vào đám đông trước mặt nhưng Thùy Dung cảm giác như nhìn vào ảo ảnh sương mờ và sau đó cô không còn nghe được những tiếng nói xung quanh nữa mà lúc bản thân nhận biết được thì đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện và bên cạnh là Kiên với vẻ mặt hết sức lo lắng…
– Em… Em tỉnh rồi…May quá…
– Sao… Sao em lại nằm ở đây vậy?
– Em… Em không nhớ chút gì ư?
– Em…
Thùy Dung xoa xoa thái dương thì mấy chuyện cũ lần lượt hiện ra, cô mệt mỏi dựa vào người Kiên hỏi chuyện dở dang ở công ty:
– Ông ta sau đó thì sao ạ?
Kiên sợ kể lại sự vô tâm của người bố như ông Khải sẽ khiến cô đau lòng nên chỉ nói qua loa:
– Ông ta sau đó bỏ đi, không biết là đi đâu nhưng chắc tạm thời không đến gây phiền nên em đừng để tâm chuyện này mà thêm mệt.
– Vâng.
– Em thấy trong người sao rồi?
– Em vẫn còn hơi choáng đầu.
– Vậy em cố gắng ngủ một giấc dài đi cho khỏe. Anh ở đây với em!
– Vâng.
Ông Khải gây chuyện khiến con gái phải nhập viện nhưng không được một lời hỏi han mà chạy trốn khỏi công ty nhưng ông ta đúng là kẻ quá khốn nạn, nhằm lúc con gái đang nằm viện, còn con trai bận đi học liền tìm đến chỗ trọ để hăm dọa bà Hương đòi chút tiền.
Bước vào nhà của người khác mà cứ như nhà mình, ông ta tự nhiên rót nước uống trước vẻ bất ngờ của bà Hương, mặc cho bà đứng ngây ra đó thì vẫn thản nhiên cười khẩy nói thánh tướng:
– Nhìn gì mà nhìn! Đưa tiền thì tôi đi!
– Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con nhưng ông xem, ông đang gi.ết chết tương lai của các con ông đấy!
– Im mồm đi! Tao đ.éo thích nghe mấy thứ đạo đức đâu, mau đưa tiền ra đây!
– Con trai ông thì đang đi học, còn tôi ốm ở nhà, một mình con Dung đi làm nuôi ba mẹ con, sống vất vả, may ra đủ ăn lấy đâu dư thừa mà có tiền cho ông chứ! Ông còn chút tình người thì tránh xa cuộc sống của mẹ con tôi đi! Tôi xin ông đấy!
Bà Hương biết sức mình không đấu nổi tên chồng bất nhân, bất nghĩa này nên cố kiên trì mềm mỏng nhưng ông ta chẳng đoái hoài mà còn ác khẩu hơn:
– Câm mồm, nôn tiền ra cho ông không ông đập cho mày một nhát bây giờ. Cỡ mày ông đấm một cái thì về chầu ông bà luôn đấy!
– Ông có giỏi cứ gi.ết tôi đi! Tôi ch.ết rồi thì con tôi nó chẳng còn liên quan tới ông, mà chúng nó chỉ có thể hận ông thêm thôi.
– Mày thích thách thức tao hả?
Ông ta lần này nhanh hơn bà Hương, vớ được con dao liền uy hiếp bà lấy tiền đưa cho mình thì bà Hương không kháng cự nữa mà chỉ bảo:
– Được! Thả tôi ra, tôi lấy tiền cho ông nhưng ông ký vào đơn ly hôn cho tôi!
– Sao bảo nộp đơn lên tòa rồi cơ mà?
– Muốn lấy tiền thì ký vào đây nếu không tôi thà ch.ết cũng không cho ông một xu!
– Gớm! Tưởng tao báu lắm ấy, ký thì ký!
Miệng ông ta cười nham nhở ra vẻ ta đây, đẩy bà Hương sang bên cạnh rồi ký cái roẹt vào góc cuối tờ đơn ly hôn thì bà Hương cầm vội cất vào tủ rồi, sau đó cũng lấy ra một bọc tiền cho ông ta thì ông ta hất hàm hỏi:
– Bao nhiêu đây?
– Mẹ con tôi chỉ có từng này, ông không lấy thì thôi.
Ông Khải mở ra đếm đếm thì mặt lườm lườm gắt lên:
– Mẹ kiếp! Có bốn mươi triệu thì đủ tao chơi được bao lâu? Mày không biết dạy con gái moi tiền của thằng giàu có kia mà sống sung sướng à?
– Giàu có là chuyện nhà người ta chứ mẹ con tôi không có năng khiếu.
– Đúng là một lũ ngu. Mỏ vàng như thế lại không biết đào.
– Vâng. Tôi ngu nên mẹ con tôi mới khổ thế này!
– Toàn lũ ngu ngốc…
Ông ta bực mình mắng nhiếc mấy câu nữa nhưng bà Hương không cãi cũng chẳng nói thêm mà đứng thu lu một góc thì ông ta nhổ bãi nước bọt xuống đất hằm hè:
– Lần sau tao đến mà có ít như này thì tao đánh ch.ết mẹ mày đấy! Lo dạy bảo con gái khôn ra mà kiếm khi còn có giá đi!
Bà Hương không thèm trả lời ông ta nhưng trong đôi mắt bà lúc này tràn đầy sự cương quyết. Nếu đã không còn xót thương cho con cái như vậy thì đừng có trách bà. Đợi ông ta đi khỏi thì bà Hương cũng với cái áo chống nắng ra ngoài bắt chiếc xe ôm quen thuộc theo sát ông ta phía sau…
Đến chiều tối bà Hương quay về nhà mà chỉ thấy có trai đang nấu cơm trong bếp lại chưa thấy Dung đi làm về thì sốt ruột. Cảm giác không yên tâm nên bà Hương lấy máy gọi cho con gái thì người nghe điện thoại là Kiên:
– Dạ, cháu nghe ạ!
– Ơ… Thế bé Dung đâu cháu?
Không muốn bà Hương lo sợ nên Kiên nói sự thật Dung đang nằm viện và bảo bà đợi rồi cho tài xế về đón bà vào.
Mặc dù nghe Kiên thông báo con gái không sao nhưng bà Hương vẫn lo lắng, chỉ đến khi tận mắt nhìn con gái ngủ say trên giường bệnh thì bà mới thở phào. Nhưng Kiên thì vẫn nhận lỗi về phía mình, anh kể chuyện xảy ra ở công ty, anh cũng trách bản thân không đến kịp để giúp cô, lại thêm công việc đợt này quá nhiều khiến Dung càng bị căng thẳng, mệt mỏi…
Bà Hương nghe rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng không trách Kiên mà còn tỏ ra thông cảm cho anh, có trách là trách người làm bố tệ bạc kia làm hại chính con gái mình.
– Là lỗi của ông ta chứ không phải lỗi ở cháu. Hai đứa chỉ là cố gắng hoàn thành công việc của mình thôi, còn chuyện khiến con bé phải nhập viện là do ông ta không còn tính người, là bố nhưng lại ép con đến bước đường cùng chỉ để thỏa mãn có tiền là trên hết. Đúng là không cả bằng loại cầm thú…
– Cô à! Cô cho phép cháu làm căng với ông ấy được không?
– Cảm ơn ý tốt của cháu nhưng chuyện này cô tự giải quyết rồi.
– Sao ạ?
– Đừng lo! Cô còn muốn bế cháu ngoại nên không dại gì mà hủy hoại phần đời của mình vì con người ấy đâu nhưng cô có cách của riêng mình mà không phiền lụy đến con cái.
Thấy Kiên vẫn vẻ mặt đầy lo lắng thì bà Hương vỗ vai anh nói:
– Cháu cứ yên tâm về nhà xem bọn trẻ thế nào đi! Rất nhanh sẽ có tin tức của ông ta thôi!
– Cô à…
– Được rồi! Cô không có gi.ết người cũng không thuê ai ám hại ông ta, là cô chủ động báo công an đến chỗ ông ta chơi bạc tóm hết bọn người đó thôi. Không giữ được ông ta hết đời ở trong tù nhưng chắc chắn cũng tránh được một thời gian. Chưa xóa được án tích mà vi phạm thì coi như tội cũ chồng tội mới lại thêm không có tiền nộp phạt thì ít nhất cũng bị vài năm giam giữ.
– Cô đã coi cháu như con cái vậy mà chuyện nguy hiểm này cô lại làm một mình, cũng may là cô không sao, nếu không cháu không biết phải nói với Dung thế nào.
– Được rồi! Mọi chuyện cũng đã qua, cháu cũng đừng bận tâm nhiều. Thực ra cũng tại cô trước đấy nhu nhược mới khiến hai em nó khổ nhưng mà bây giờ Thùy Dung có cháu bên cạnh thì cô cũng an tâm rồi.
– Nếu cô đã an tâm giao Thùy Dung cho cháu thì từ giờ có chuyện gì cô cũng để cháu làm được không?
– Ừ. Thôi, không còn sớm nữa, mau về qua nhà xem bọn trẻ đi, Thùy Dung để cô trông được rồi!
– Cô sức khỏe không tốt mà ở lại qua đêm sẽ mệt hơn đấy, mà lúc Dung tỉnh lại thấy cô ở đây thì em ấy cũng không yên tâm.
Bà Hương biết người trẻ yêu nhau thì những lúc như này càng không muốn xa nhưng vấn đề là các con Kiên cũng không dễ gì mà thông cảm nên bà Hương nghiêm túc nói:
– Nếu thật sự yêu nhau thì còn nhiều dịp, vấn đề của bọn trẻ vẫn là nên quan tâm trước.
– Vậy cô ở lại chăm Dung giúp cháu, có gì cháu qua sau ạ!
– Ừ. Yên tâm về đi!
– Dạ.
Kiên gật đầu đồng ý với bà Hương để cho bà yên tâm chứ anh tính về qua nhà xem con cái một chút rồi quay lại bệnh viện sau nhưng anh còn chưa kịp về tới nhà thì Thành gọi điện đến thông báo xảy ra chuyện lớn. Nghe thông tin bất ngờ Kiên liền tấp vội xe vào lề đường hỏi lại để xác nhận:
– Thông tin cậu nói có chính xác không?
– Anh lên mạng xem đi! Video hai bố con Thùy Dung nói chuyện sáng nay đã được ai đó tung lên rồi, họ nói Thùy Dung là đứa con bất hiếu với bố, không những không phụng dưỡng ông mà còn xúi mẹ làm đơn ly hôn với bố mình. Rồi còn thêm cả cái video Thùy Dung dạy dám học sinh hư từ ngày nào cũng thấy bị up lên đó với lời dẫn là lôi kéo con của chủ nhà đi đánh bạn học. Video dạy mấy học sinh hư chỉ có hình mà không có tiếng, thật sự rất gây bất lợi cho Thùy Dung lúc này.
Bài đăng của một tài khoản lạ nhưng lại thu hút rất nhiều người xem và những anh hùng bàn phím không biết đầu đuôi câu chuyện đã nhảy vào bình luận với những lời lẽ rất khó nghe. Xem đi xem lại cái video giữa hai bố con Dung nói chuyện thì chỉ thấy mặt hại cho cô bởi lối diễn xuất không để lộ của ông ta quá ư là chuyên nghiệp. Từ đầu tới cuối mặc cho cô lạnh nhạt cự tuyệt thì ông ta chỉ mỗi thái độ khổ sở kể lể và khúm lúm trước con gái mình. Lại xem thêm cái video cô dạy bảo lũ trẻ hư đó mà Kiên chưa biết phải xử lý ra sao thì đúng lúc Hiếu gọi tới. Nhìn thấy số của em trai thì Kiên sực tỉnh liền, ít nhất sự việc này đối với Hiếu sẽ giải quyết nhanh hơn anh rất nhiều nên không một giây chậm trễ Kiên bắt máy luôn:
– Anh…
Nhưng Kiên chưa kịp nói hết câu thì Hiếu đã vội hỏi trước:
– Anh! Có chuyện gì xảy ra với Thùy Dung vậy?
– Nếu em đã xem được bài đăng chỉ trích cô ấy thì mau giúp anh gỡ nó xuống đi! Cô ấy bị người ta hại đấy. Chuyện dài lắm. Anh kể cho em sau.
– Chuyện gỡ bài em đã cho quản lý lo rồi và cũng lo liên hệ luật sư giỏi để phòng chuyện kiện cáo rồi nên giờ anh chỉ việc kể lại đầu đuôi câu chuyện cho em nghe thôi.
Kiên nghe vậy thì thở phào rồi kể với em trai toàn bộ sự việc thì Hiếu gắt lên hỏi:
– Sao lúc ấy anh không cho người gô cổ ông ta lại?
– Anh đến công ty đúng lúc Thùy Dung bị ngất nên anh không có tâm trí để ý tới việc khác, với chuyện này về mặt pháp luật mình không có cớ bắt ông ta, chuyện tranh cãi ở gia đình nào cũng có chỉ là mình hận tại sao lại có người bố lại nhẫn tâm với con gái ruột của mình như vậy. Thực ra anh tính lo cho Dung ổn định sẽ cho người tìm ông ta đe dọa nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì đã xảy ra chuyện rùm beng này rồi. Có điều anh nghĩ chuyện đăng bài lên mạng này không phải do ông ta làm mà có người thừa nước đục thả câu thôi.
– Anh nghi bà Thu với tên Hậu làm vì hôm trước bị anh dọa đuổi việc à?
– Không phải họ mà là cô ta!
– Kiều?
– Ừ.
Nghe anh trai xác nhận vậy thì Hiếu gằn giọng:
– Cũng phải nhỉ? Cô ta còn chưa thôi ý định với anh mà! Không nói nhiều, anh xem mà xử lý chuyện này đến cùng đi!
– Anh biết rồi! Nhưng giờ làm sao để Dung không xem được bài đăng đó nếu không cô ấy sẽ rất đau lòng.
– Anh yên tâm! Việc này vốn là sở trường của em, em giúp anh xử lý ngay lập tức nhưng còn hai kẻ kia anh không được phép chần chừ cũng như nhân nhượng, nếu không em cho người san bằng cái công ty của anh!
Hiếu tắt máy thì Kiên cũng quay xe lại tới bệnh viện thì vừa lúc Thùy Dung thức giấc, bà Hương thấy Kiên mới đi mà đã trở lại thì cũng không nói gì, nghĩ người trẻ đang yêu nên không xa nhau lâu được nên chủ động kéo con trai ra ngoài để nhường lại chỗ cho con gái và Kiên trò chuyện.
Thấy Thùy Dung muốn ngồi dậy thì Kiên nhanh nhẹn đỡ cô dựa vào đầu giường, để cho cô tựa thoải mái rồi mới hỏi han:
– Em thấy đỡ mệt hơn chưa?
– Dạ, ngủ được giấc dài nên cũng khỏe hơn rồi ạ!
– Anh lấy ít cháo em ăn nhé!
– Vâng.
Không muốn Thùy Dung nghĩ tới chuyện mới xảy ra nên vừa đút cháo cho cô, Kiên vừa kể chuyện của con gái Bảo An:
– Lúc chiều em chưa tỉnh dậy con bé gọi cho anh hỏi em suốt đấy!
– Cả ngày nay chưa nói chuyện được với con bé, không biết tối nó có chịu ăn không?
– Muốn biết con có ăn nhiều không thì mẹ Dung cũng chịu khó ăn hết chỗ này đi!
– Nói gì vậy? Ai nghe được lại cười cho!
– Thế em không định làm mẹ của các con anh à?
– …
Kiên đang cười cười ngóng đợi câu trả lời của Thùy Dung thì đúng lúc có điện thoại của cô Lành gọi tới hỏi anh có về dùng bữa tối không thì Dung nhân tiện hỏi thăm Bảo An ở nhà thế nào thì cô Lành cũng thật thà khoe con bé đang mè nheo với hai anh chị. Lo lắng hai anh chị lớn không cho em ăn no bụng nên Thùy Dung giục Kiên về qua nhà với bọn trẻ xem như nào thì anh lại phớt lờ câu nhắc nhở của cô mà chỉ dặn cô Lành cứ để mặc cho ba đứa tự bảo ban nhau rồi anh tắt máy.
Thấy Kiên hôm nay là lạ nên Dung dừng lại không ăn tiếp thì Kiên tủm tỉm nói:
– Chăm em là nhiệm vụ của anh, còn xử lý hai anh chị lớn là việc của Bảo An.
– Xử lý gì chứ, con nó không chịu ăn kia kìa! Anh mau về đi!
– Em mới hôm nào nhắc anh là phải tin vào con bé, mà việc này cũng là do em bày ra mà không tin khả năng diễn xuất của con à?
– Nhưng…
– Yên tâm, kiểu gì bảo bối của em cũng khiến hai đứa lớn đầu hàng mà vẫn no bụng!
– Hay…
– Không hay với nhưng gì nữa, em tập trung ăn cho mau khỏe rồi còn về với bố con anh chứ!
– …
Lúc này ở bên nhà Kiên:
Hai bác giúp việc nhìn cảnh ba anh em Bảo An ngồi im lặng trước bàn ăn thì não hết ruột gan. Từ hôm Thùy Dung rời đi Bảo An chỉ buồn thôi chứ không bỏ ăn nhưng tối nay nó không những không ăn cơm mà nói cũng không buồn nói thì Ngọc Anh không nhịn được liền hỏi em:
– Sao thế? Hôm nay thức ăn không hợp khẩu vị của em à?
– …!!!
Bảo An lắc đầu thì Ngọc Anh càng sốt ruột:
– Em mệt ở đâu hay là em đau ở đâu nói chị nghe!
– …
Nhìn Bảo An chuẩn bị mếu máo thì Ngọc Anh vứt vội đôi đũa xuống bàn rồi ôm em lại:
– Được rồi! Chị không hỏi nữa! Chị thương…
Hic…hic…
– Ngoan! Ngoan nào…
– Em…Em nhớ cô Dung…
– …!!!
Lại cô Dung, suốt ngày cô Dung… Nhưng Ngọc Anh chỉ lẩm bẩm trong miệng chứ không dám nói thành tiếng vì sợ em gái khóc to, Ngọc Anh vẫn kiên trì dỗ dành em thì con bé lại thút thít hỏi:
– Chị ơi? Cô Dung đi lâu thế rồi mà chưa xong việc ạ?
– Ờ… Chị cũng không rõ lắm nhưng chắc là sắp xong rồi!
Hu hu…
Con bé lại khóc òa lên thì Ngọc Anh hết cách, bố chưa thấy về nên chỉ đành cầu cứu anh trai nhưng Tuấn Anh lại chỉ đáp trả bằng cách lắc đầu bất lực thì Ngọc Anh bực bội liếc Tuấn Anh một cái sắc lẹm:
– Bình thường anh giỏi dỗ nó lắm mà!
– Giờ chỉ có chị Dung mới dỗ được nó!
– Em mặc kệ em gái anh đấy nhé! Cho nó khóc khàn tiếng thì thôi, để nó nhịn đói luôn cho anh biết mặt.
Hai đứa lớn gầm gừ nhau thì Bảo An lại khóc òa lên thảm thiết khiến cho cả hai đứa không còn muốn cãi nhau nữa. Ngọc Anh xót em nên bế lên cưng nựng, thì thầm dỗ dành thì nó lại nghẹn ngào đưa ra yêu cầu:
– Chị gọi điện cho em gặp cô Dung đi!
– Giờ cô ấy đang ăn cơm, để lát bố về bố gọi cho em!
– Không. Chị gọi ngay cơ!
Gọi cái gì mà gọi, ai thèm gọi cho chị ta làm gì, Ngọc Anh lại lẩm nhẩm trong miệng nhưng Bảo An cứ nước mắt ngắn dài nhìn làm cho người chị cứng miệng như Ngọc Anh cũng không trụ được bao lâu mà tặc lưỡi lấy máy đưa cho con bé:
– Đây. Em tự gọi đi!
– Em không biết gọi… hic…hic…
– Mọi ngày em thông thạo lắm mà! Bấm nhoay nhoáy ra. Điện thoại, máy tính nào em chả sử dụng thành thạo như game thủ mà nay lại…
Hu…hu…
– Được rồi! Không khóc nữa! Đây… số đây… chị bấm cho em…
– Chị mắng em… Hic… Chị không thương em…
– Chị có mắng đâu, chị chỉ nhắc…
Hu hu…
Ngọc Anh vẫn chưa kịp nói hết câu thì con bé lại khóc òa lên, nó nức nở nói lên những lời ngây ngô nhưng lại khiến người khác phải đau lòng theo…
– Mẹ Hòa bỏ em đi lên thiên đàng chữa bệnh mãi không về, còn cô Dung cũng không thương em nữa rồi…Hic…hic…
– …
Ngọc Anh mắt đỏ hoe khi nghe Bảo An nhắc tới mẹ nhưng cô bé ngay sau đấy cũng ổn định tâm trạng mà dỗ dành em gái:
– Được rồi! Mẹ Hòa chỉ là tạm thời chưa về được cũng như cô Dung bận công việc đấy. Khi nào cô ấy hết bận sẽ về thăm em.
– Nhưng cô đi lâu thế mà chưa về…Hic… Có phải cô hết thương em rồi không chị…Hu … Hu…
– Không phải… Không phải đâu. Cô Dung thương em nhất.
Để dỗ dành cho Bảo An hết khóc và chịu ăn cơm thì cuối cùng Ngọc Anh bỏ qua cái tôi, bấm số zalo gọi cho Thùy Dung thì lúc sau cô cũng bắt máy:
– Chị đây! Em gọi có việc gì sao?
Màn hình vừa mở ra thì giọng của Thùy Dung nhẹ nhàng vang lên hỏi nhưng Ngọc Anh có chút ngượng nghịu, cũng bởi trước đó cô bé có thái độ rất quá đáng với Thùy Dung nên lúc này lắp bắp mãi mới nói được:
– À… Là… Là Bảo An nói nhớ chị…
Thùy Dung cũng tính gọi về nói chuyện với con bé nhưng không ngờ là Ngọc Anh lại gọi cho cô trước, xem ra thái độ của cô bé cũng đã dịu đi đôi phần rồi. Thùy Dung mỉm cười gật đầu rồi nhẹ lời hỏi tiếp:
– Em An không chịu ăn à?
– Con bé không chịu ăn mà cứ khóc mãi… Chị… Chị có thể nói chuyện với nó không?
– Ừ. Em đưa máy qua cho An đi!
Bảo An ngồi bên cạnh chỉ chờ có thế là lại òa lên khóc thì Dung vội lên tiếng dỗ dành nó:
– Mới hôm trước cô giáo còn khoe con ở lớp ngoan lắm mà sao giờ lại bắt nạt chị Ngọc Anh rồi?
– Hic… Con… Con nhớ cô…
– Cô cũng nhớ con nhiều lắm nhưng vì hiện tại cô bận nên cô chưa về với con được.
– Thế bao giờ cô mới về ạ?
– Ờ… Cô …
Thực sự thì Thùy Dung đã có câu trả lời nhưng cô cố tình ra vẻ ngập ngừng thì con bé lại òa khóc lên. Tuấn Anh đứng bên cạnh không nhịn được cảnh em gái khóc mếu, tủi thân nên cậu bế nó lên ân cần dỗ dành nhưng lời nói ra lúc này lại mang thêm hàm ý khác nữa:
– Bảo An đừng khóc nữa. Cô Dung chắc là hết tuần này về với em thôi! Đúng không chị Dung?
– À…Ừ…
– Đấy! Em nghe cô Dung của em hứa rồi thì mau nín đi rồi ăn cơm nhiều vào nhé!
– Vâng.
Được như ý nguyện thì Bảo An mới chịu tắt máy nhưng vẫn chưa thôi câu chuyện mè nheo, con bé vừa ăn vừa nỉ non với Ngọc Anh:
– Chị ơi? Hết tuần này là còn mấy ngày nữa hả chị?
– Là ba ngày nữa.
– Vậy là ba ngày nữa em có thể ôm cô Dung đi ngủ rồi! Hihi… Thích quá!
– Là em chỉ được gặp cô một lúc thôi, cô ấy…
Bảo An nghe đúng trọng tâm nhưng không phải như ý của nó thì lại giãy nảy lên…
– Sao lại chỉ một lúc hả chị? Cô về thì phải ở với em lâu chứ?
– Ờ…Thì …
– Chị ơi? Sao cô không ở với em lâu hả chị? Tại sao ạ?
Nhìn cái mặt méo xẹo chuẩn bị khóc lóc của Bảo An thì Ngọc Anh vò đầu, bứt tai, lại thêm cái lườm muốn cháy má của Tuấn Anh mà cuối cùng Ngọc Anh phải chịu xuống giọng và nhượng bộ trước em gái…
– Ăn cơm đi! Chị nói đùa thôi chứ cô Dung về với em rồi sẽ không đi nữa đâu!
– …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương