Hàn Phi hơi do dự một chút, cánh cửa phòng càng vang lên tiếng đập mạnh, hiển nhiên là Carol đã nóng nảy rồi.
-Carol đạo sư, ta không sao!
Hàn Phi vừa hô lên, vừa nhanh chóng chạy từ trên giường xuống, cũng không kịp đi giầy đã nhảy ra mở cửa phòng, lập tức nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của Carol.
Nếu như động tác của hắn chậm một chút, phỏng chừng đối phương rất có thể phá cửa mà vào.
-Thực xin lỗi đạo sư!
Nhìn Carol đang mặc áo ngủ, Hàn Phi rất xin lỗi nói rằng:
-Ta có lẽ rơi vào ác mộng thì phải?
Những tiếng bước chân gấp gáp từ trên cầu thang đi xuống, Hàn Mộc Thiên cùng hai người di nương của Hàn Phi cũng nghe thấy tiếng động liền đi xuống dưới kiểm tra. Tiếng huýt sáo dài của Hàn Phi cũng là tạo ra động tĩnh không nhỏ chút nào.
Nghe thấy Hàn Phi bảo gặp ác mộng, tất cả mọi người mới thở dài một hơi, Carlene ngáp một cái nói rằng:
-Nếu không có việc gì, mọi người tiếp tục đi ngủ đi, ngày mai ta còn phải dậy sớm!
Hàn Mộc Thiên còn do dự một chút nói rằng:
-Phi nhi, hay là tối nay cha ngủ với con nhé!
Carlene nhất thời có chút bất mãn trừng mắt liếc nhìn hắn, Hàn Phi nhanh lên tiếng trả lời:
-Không cần, phụ thân, con không có chuyện gì đâu, mọi người đều đi ngủ cả đi!
Thấy Hàn Phi kiên trì, Hàn Mộc Thiên cũng chỉ còn cách bỏ ý niệm trong đầu, dù sao Hàn Phi hiện giờ cũng không phải là tiểu hài tử nữa rồi.
Đuổi mọi người đi, Hàn Phi đang chuẩn bị đóng cửa phòng lại trở về giường thử lại cảm giác kinh mạch đả thông một chút, thì chỉ nghe thấy một tiếng “Hắt xì”. Cửa phòng đối diện của hắn lộ ra một cái đầu nhỏ tròn tròn, chính là đệ đệ Hàn Lập mới được mười tuổi của hắn. Truyện “Linh Vũ Cửu Thiên ”
-Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?
Hàn Lập xoa xoa mắt buồn ngủ, có chút mờ mịt hỏi thăm.
Đệ đệ này của Hàn Phi chính là nhi tử duy nhất của Carlene, vóc người không cao, tướng mạo cũng phổ thông, đôi mắt màu xanh cùng mái tóc màu nâu xẫm, trên khuôn mặt mập mạp lộ ra vài phần hàm hậu. Những ưu điểm của mẫu thân và phụ thân nó cơ bản không kế thừa được nhiều.
Tại Hàn gia, Carlene cùng Deniliya đều là bình thê của Hàn Mộc Thiên, mẫu thân của Hàn Phi mới là chính thê nguyên phối.
Bởi vậy địa vị của Hàn Lập ở Hàn gia đương nhiên không bằng Hàn Phi, hơn nữa năm hắn năm tuổi thông qua trắc thí cũng không có thiên phú trở thành võ sĩ cùng linh pháp sư. Carlene cho dù có tâm chiếu cố cho nhi tử của mình, cũng khó mà thu được địa vị giống như của Hàn Phi.
Nhưng mà quan hệ huynh đệ của Hàn Phi cùng Hàn Lập cũng không tồi. Hàn Lập kế thừa thiên phú làm thương nhân của gia tộc mẫu thân, từ nhỏ đã thích những con số cùng kinh doanh. Hàn Mộc Thiên cũng có ý chờ hắn trưởng thành, tương lại sẽ giao hai cửa hàng trong thành cho Hàn Lập kế thừa.
-Không có chuyện gì đâu, đệ cứ tiếp tục ngủ đi.
Hàn Phi vừa cười vừa nói:
-Đại di nương không phải nói ngày mai mang đệ đi ra ngoại ô thu mua hàng hóa sao, cẩn thận không dậy được.
-Ngồi xe ngựa mệt chết đi, đệ lười đi!
Hàn Lập hơi cúi đầu một chút, nhìn Hàn Phi có chút kinh ngạc nói rằng:
-Di! Đại ca thế nào mà vẫn mặc y phục thế? Lẽ nào ca còn chưa có lên giường?
Hàn Phi trong lòng rùng mình, một kẽ hở nho nhỏ như vậy, Carol cùng mấy người Hàn Mộc Thiên còn không có phát hiện ra, vậy mà lại bị Hàn Lập nhìn thấy.
Sau này phải thay áo ngủ rồi mới luyện công! Hàn Phi trừng mặt liếc nhìn Hàn Lập một cái rằng:
-Cái này đệ không cần quản, nếu không đi ngủ, ca nói cho di nương đó!
Uy hiếp này đối với Hàn Lập hiển nhiên phi thường hiệu quả, hắn lập tức lùi đầu lại, chăm chú đóng cửa phòng vào.
Hàn Phi lắc đầu, cũng đóng cửa phòng, sau đó lên giường tiếp tục vận công.
Chì là lúc này hắn cũng không phải tu tập tâm pháp rèn luyện chân khí nội kình, lúc kinh mạch cùng khiếu huyệt được đả thông, hắn đã có năng lực nội thị, có thể rất rõ ràng cảm giác được tình huống vận chuyển chân khí qua kinh mạch trong cơ thể.
Theo chân khí lưu chuyển bên trong thân thể, một hình ảnh kinh mạch thân thể thật lớn chậm rãi hiện ra trong thức hải của Hàn Phi. Những đường nét với màu sắc khác nhau, phảng phất như những kinh mạch này được hiện ra một cách rất rõ ràng.
Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, Hàn Phi thật giống như thần linh cao cao tại thượng phía trên, từ trên cao nhìn xuống thế giới trong cơ thể mình. Những dịch thể màu ngân bạch đang lưu động trong kinh mạch chính là tiên thiên chân khí được nguyên khí cô đọng mà thành trong đan điền.
Hiện giờ huyền công của hắn mới sơ thành, màu sắc của tiên thiên chân khí còn tương đối nhạt, tương lại công lực không ngừng tăng cường thâm hậu, màu ngân bạch sẽ từ từ biến thành màu vàng.
Trong thời gian ngắn không được một tháng, có thể tu luyện “huyền môn sinh tử quyết” tới như bây giờ, Hàn Phi đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Hắn không chút nóng nảy mà lập tức dẫn động thiên địa nguyên khí bên ngoài tẩy tủy dịch cân của mình, bởi vì còn cần thời gian củng cố vững chắc kinh mạch tới trình độ có thể chịu được thiên địa nguyên khí tẩy rửa kinh mạch.
Dục tốc bất đạt, làm người mấy kiếp Hàn Phi đã minh bạch thật sâu điều này, mà hắn lúc này không thiếu khuyết nhất chính là thời gian.
Trong mấy ngày tiếp theo, Hàn Phi vẫn theo một quy luật sinh hoạt, sáng sớm làm nghề nguội, buổi chiều luyện võ.
Do chân khí đã lưu chuyển khắp các kinh mạch toàn thân, lực lượng thân thể hắn được tăng cường rất nhiều, không ngờ đã thành công rèn ra bách đoán thiết, tuy rằng cùng với Man Ngưu vẫn còn chênh lệch không ít, nhưng đủ làm cho mọi người kinh hô là thiên tài rồi.
Theo nhiệt độ không khí từ từ tăng lên, càng ngày có càng nhiều người mạo hiểm tới Tập Thủy Thành. Đồng thời cũng làm cho trị an trong thành gặp phải nhiều áp lực, nhưng lại mang càng nhiều lợi nhuận tới cho xưởng vũ khí Thác Hải.
Thời gian Đằng Thác Hải đứng ở trong xưởng tăng lên, đối với tiến bộ kinh người của Hàn Phi, hắn chỉ từ chối không cho ý kiến rồi lầm bầm nói vài tiếng gì đó. Ngược lại yêu cầu Hàn Phi cần phải gia tăng thêm thời gian luyện tập, sớm ngày chân chính tạo thành được bách đoán thiết( sắt rèn trăm lần).
Cho nên Hàn Phi chỉ có thể vội vã rời giường khi người khác còn đang say ngủ, hừng đông đã chạy tới xưởng vũ khí, sau đó kiên trì rèn đập sắt thép, so với đám thợ rèn học đồ trong xưởng còn chăm chỉ hơn nhiều.
…
Bầu trời u ám đầy sao trên cao còn chưa có biến mất, phía chân trời nơi hừng đông có một chút tia sáng ló lên, Tập Thủy Thành còn chưa có tỉnh giậy sau giấc ngủ say tạo lên sự yên tĩnh vô cùng. Truyện “Linh Vũ Cửu Thiên ”
Nhưng mà ở giữa một hẻm nhỏ hẻo lánh, những tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe nghiền xuống phiến đá mặt đường kêu lên rộn rã đánh vỡ sự yên lặng này.
Một xe ngựa nhỏ nhẹ nhàng từ trong ngõ vội vã chạy qua, mã phu lôi dây cương trong tay, để cho xe ngựa thả chậm tốc độ.
Bởi vì phía trước là một ngã tư đường, vạn nhất đột nhiên va phải người buôn bán đang đi trên đường thì không phải là chuyện nhỏ.
Hàn Phi ngồi trong thùng xe không nhịn được mà ngáp to một tiếng, nỗ lực tỉnh ngủ, trong lòng lầm bầm mắng Đằng Thác Hải mấy tiếng.
Hắn không phải là thần, chỉ là một thiếu niên mới mười ba tuổi, suốt cả ngày làm nghề nguội với tập luyện võ công, tối tới lại phải tu luyện nội công tâm pháp. Mỗi ngày rời giường từ sớm như vậy đã có chút không kiên trì được rồi. Truyện “Linh Vũ Cửu Thiên ”
-Thiếu gia, sắp tới nơi rồi!
Mã phu ở đằng trước nghe thấy tiếng ngáp của Hàn Phi, cũng dùng ngữ khí oán giận mà nói rằng:
-Thác Hải đại nhân cũng thật là, để cho thiếu gia ngủ cũng không được ngon giấc!
Hàn Phi cười nói:
-Hơn nữa ngươi cũng không được ngủ ngon, nhưng cũng không có biện pháp gì, phụ thân nói chuyện gì cũng phải nghe hắn!
Đang lúc nói chuyện xe ngựa đã tiếp cận tới cửa ngỏ, nhưng mà sau đó dị biến nổi lên!