Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 31: Tôi Chỉ Đang Ghen Thôi!



Thượng Dương giả vờ câm điếc, từ chối đối mặt với loại vấn đề này.
Mà mỗi lần Kim Húc nói như vậy, cũng không phải là vì muốn ép buộc Thượng Dương nhanh chóng đáp lại hắn.

Chỉ là sau khi nói xong thì hắn sẽ quan sát những phản ứng rất nhỏ của Thượng Dương, thật sự giống như chỉ cần có vậy thôi là đã đạt được mục đích của mình rồi.
Căn nhà mà Diêm Hàng và bạn gái thuê cách trường học của bọn họ quả thật rất gần, nên Kim Húc liền đề nghị với Thượng Dương ghé vào trường học xem sao, thuận tiện hỏi thăm giáo sư và bạn học của Diêm Hàng một chút, có lẽ sẽ thu hoạch được thông tin gì đó cũng chưa biết chừng.
Thượng Dương nói: “Hôm nay là chủ nhật, các giáo sư có lẽ cũng không đi làm, đến đó đại khái chỉ có thể gặp được bạn học của cậu ta thôi.

Nhưng tôi cảm thấy trực tiếp đi tìm bạn học của cậu ta hỏi chuyện có hơi không thích hợp.

Công an đến điều tra, lỡ như bị hãm hại truyền ra tin đồn nhảm nhí gì đó, đối với hai người trẻ tuổi kia cũng không tốt cho lắm.”
Kim Húc gật đầu nói: “Cho nên đừng nói rõ thân phận, lặng lẽ thăm dò, điều này cũng không khó, không phải là nghề cũ của cậu sao?”
Thượng Dương tức giận nói: “Cục phó Kim, sao cậu đến Bắc Kinh rồi mà vẫn còn muốn móc mỉa tôi thế? Báo cáo điều tra nghiên cứu lần trước tôi cũng đâu có viết xấu về công an Bạch Nguyên các cậu đâu.”
“Đừng hiểu lầm, thật sự là đang khen năng lực nghiệp vụ của cậu mạnh a.” Biểu tình của Kim Húc cẩn thận, nhìn mặt Thượng Dương, nói, “Với khuôn mặt non nớt của cậu, nếu giả dạng làm sinh viên năm nhất, sau đó tìm đại một học trưởng năm ba nào đó bán manh, đảm bảo với cậu, tuyệt đối sẽ không bị nhìn thấu đâu nha.”
Thượng Dương lễ phép hỏi lại: “Có phải cậu muốn ăn đập không nha?”
Ở một trường đại học trọng điểm nào đó, khoa của Diêm Hàng đang theo học là tầng dưới trong tòa nhà giáo vụ.
Kim Húc đứng ở vành đai xanh ven đường chờ đến nhàm chán, rốt cuộc cũng nhìn thấy Thượng Dương từ hàng hiên ra tới, hắn nhìn Thượng Dương vẫy tay, trêu chọc mà kêu anh: “Học đệ, sao lâu quá vậy?”
Sắc mặt của Thượng Dương thật vi diệu lại có phần lúng túng, bước chân bay nhanh lại đây, cũng không ngừng lại mà đi ngang qua Kim Húc, nói nhỏ: “Đi mau.”
Kim Húc: “?”
Hắn đi phía sau theo Thượng Dương được hai bước thì quay đầu lại nhìn về khu giáo vụ.
Một nam sinh có khuôn mặt đào hoa đang đuổi đến, khi nhìn thấy Thượng Dương đi cùng với Kim Húc thì lại lộ ra vẻ chần chờ, tựa như là đang buồn bực, cái người đi bên cạnh đột nhiên xuất hiện này lại là ai a.
Kim Húc lại nhìn Thượng Dương không thèm quay đầu lại mà trốn chạy, trong nháy mắt hắn đã hiểu là tình huống gì, hắn kéo khẩu trang đến cằm, từ xa làm ra biểu tình uy hiếp đối với nam sinh kia.
Lúc sắp ra khỏi cổng trường, Thượng Dương mới từ từ thả chậm bước chân, nhẹ nhàng thở ra.
“Học đệ, chỉ nói chuyện có nửa tiếng,” Kim Húc trêu ghẹo nói, “Mà đã được học trưởng coi trọng vậy rồi à?”
Thượng Dương nói: “Chỉ nói chuyện nửa tiếng? Vừa rồi là ai nói, sao đi lâu như vậy hả?”
Kim Húc thật sự là âm dương quái khí tới cực điểm, nói: “Tại sao trong cả đống sinh viên cậu lại chọn trúng tên học trưởng đó? Lại là xem mặt sao? Ngoại hình của tên học trưởng này cũng không tệ lắm nhỉ.”
“Cậu đủ rồi đó.” Thượng Dương lạnh mặt, nói, “Không có nhiều người đến tự học, tôi vào đại một phòng học nào đó, khi đó chỉ có mình cậu ta là đang xem tài liệu của năm ba mà thôi.”
Bọn họ đang đứng ở tuyến đường chính bên trong cổng trường, buổi chiều cuối tuần thời tiết lạnh lẽo, sinh viên đi ra cũng không quá nhiều, lúc này có vài sinh viên đi ngang qua đang nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái.
Thượng Dương trong giây lát liền nhận ra được, dáng vẻ hiện tại của anh và Kim Húc thật giống một đôi tình nhân là sinh viên đang nhàm chán cãi nhau, nguyên nhân là vì bắt gió bắt bóng “Kẻ thứ ba”.

Kim Húc vừa rồi kéo khẩu trang xuống còn chưa kéo lên lại, chỉ che cằm một chút, trên mặt hắn lúc này cũng hiện lên một tia ảo não lướt qua trong giây lát.
“Không phải tức giận rồi chứ?” Hắn dè dặt hỏi.
“Đương nhiên là không có.” Đôi tay Thượng Dương đút vào túi áo, né tránh ánh mắt của hắn, nói, “Vào xe lại nói, lạnh quá.”
Máy sưởi trong xe khiến cho người ta thoải mái không ít đâu.
Kim Húc lại nói: “Vừa rồi tôi cũng không có ý gì khác.”
Thượng Dương nghĩ thầm ai thèm chấp nhặt với cậu, nói: “Tôi biết.”
“Tôi chỉ là đang ghen thôi,” Kim Húc nói, “Ý của tôi chỉ đơn giản như vậy.”
Thượng Dương: “……………………”
Anh một câu cũng không nói nên lời, chỉ muốn phun một ngụm máu ngay tại chỗ mà thôi.
Kim Húc kéo khẩu trang lại, không biết là muốn che giấu cái gì, dù sao thì lỗ tai cũng đã đỏ bừng lên rồi.

Hắn dùng giọng điệu đứng đắn nói: “Nói xong rồi.

Bây giờ nói chính sự thôi, có nghe ngóng được gì không?”
Thượng Dương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tim đập loạn nhịp một trận, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Nam sinh vừa rồi học cùng lớp chuyên ngành với Diêm Hàng, hai người quen biết nhau, cũng không quá thân.

Theo như cậu ta nói thì thành tích của Diêm Hàng rất tốt, lại có bạn gái trong khoa, rất có tiếng trong giới sinh viên của trường này……”
Anh dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới Kim Húc thời sinh viên, mỗi học kỳ đều lấy được học bổng, còn có một cô bạn gái xinh đẹp, luôn bị các nam sinh khác nửa thật nửa giả mà ghen ghét.
“Vậy thôi? Hết rồi à?” Kim Húc nói.
“Còn nói……” Thượng Dương nói tiếp, “Chuyện Diêm Hàng là fan não tàn(*) của Bách Đồ, không ít người trong khoa đều biết, cậu ta là thành viên chủ chốt của câu lạc bộ điện ảnh của trường, mỗi khi Bách Đồ có phim mới được công chiếu, cậu ta liền thông qua xã đoàn thay Bách Đồ tuyên truyền phim mới ở trong khuôn viên trường học.

Hơn nữa mỗi lần đều sẽ viết một bình luận về phim rất dài, ngoại trừ đăng lên Douban cùng Mtime.com, còn sẽ chia sẻ đến tài khoản công khai của xã đoàn, cậu ta còn tự bỏ tiền túi ra tổ chức rút thăm tặng vé xem phim của Bách Đồ diễn vai chính.

Ngày thường xã đoàn điện ảnh tổ chức hoạt động, chiếu phim ở trong khán phòng, chỉ cần đến lượt cậu ta phụ trách, lựa chọn đầu tiên đều là tác phẩm trước kia của Bách Đồ.”
(*)Là fan không mang theo đầu óc, ảo tưởng sức mạnh, khi cùng người khác tranh luận thường dùng từ ngữ cực đoan, dễ mang lại tiếng xấu cho idol và fandom.
Kim Húc nói: “Như vậy xem ra, trước kia Diêm Hàng xác thật là fan chân chính của Bách Đồ rồi.”
Thượng Dương cũng nói: “Càng là như vậy, cảm xúc khi hắc hóa sẽ càng kịch liệt.

Cậu ta gửi cho Bách Đồ kiểu tin nhắn này đã là kỳ quái, nhưng bạn gái của cậu ta cũng biết, tôi suy đoán…… có khi nào là fan chân chính thì sẽ tương đối hiểu biết về thần tượng hơn, ít nhất cũng hiểu biết hơn những người qua đường như chúng ta.

Diêm Hàng có thể đã biết được xu hướng giới tính của Bách Đồ cách đây khá lâu, nên mới gửi loại tin nhắn đó cho anh ấy.”
“Hình như cũng hợp lý.” Kim Húc nghĩ nghĩ, nói, “Tôi không biết nhiều về tộc truy tinh, thông thường bọn họ sẽ hiểu rõ sinh hoạt cá nhân của thần tượng hơn những người khác sao?”
Thượng Dương không khỏi cười nói: “Tộc truy tinh là từ cổ gì thế? Hiện tại các cô bé cậu bé fan đều gọi chung là giới fan.

Các fan hoạt động thời gian dài trong giới fan, ít nhiều đều biết được nhiều hơn những người không lăn lộn trong vòng, các minh tinh đều có lượng fan lớn của riêng mình.

Tuy rằng Bách Đồ không phải là minh tinh lưu lượng, nhưng anh ấy đã làm nghề này gần hai mươi năm rồi, xu hướng giới tính bị một bộ phận fan biết cũng là chuyện rất bình thường, huống chi còn có một loại fan gọi là fan cuồng, đam mê theo dõi dáng vẻ của minh tinh trong lúc ở một mình.”
Kim Húc cũng cười nói: “Cậu còn nói Khúc Liệu Nguyên? Cậu cũng bớt chú ý đến mấy thứ này đi.”
“Mới không phải, là hai ngày nay tôi tạm thời ôm chân Phật để học đấy.” Lúc này, di động của Thượng Dương rung lên, sau khi lấy ra xem thì mỉm cười nói, “Cậu biết trên thế giới này, người nhanh nhất là ai không?”
Kim Húc nghe đến đây thì cười nhạt, nói Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên liền đến, hắn nói: “Lớp trưởng mà nghe thấy câu hỏi này, cậu ta sẽ tức giận đến mức đánh bộ quyền anh thể chất quân sự tại chỗ luôn đấy.”
Cùng Khúc Liệu Nguyên hẹn nơi gặp mặt, thuận tiện cũng đến giờ ăn cơm rồi.
Hai người bọn họ vừa ngồi xuống, Khúc Liệu Nguyên liền như một cơn gió ùa tới.
Thầy Khúc cuối tuần còn phải về trường bận rộn cả một buổi sáng, nửa ngày không uống được một ngụm nước, vừa ngồi xuống đã uống một hơi đến nửa ly, thấm giọng xong, không đợi hai vị khác đặt câu hỏi, liền tự mình nói: “Kết quả xét nghiệm có rồi! Dấu vết màu vàng xanh trên mặt sau của bức thư nặc danh đe dọa là wasabi.”
Kim Húc dấu chấm hỏi đầy đầu: “Thứ gì?”
Thượng Dương cũng không quá chắc chắn ý tứ của Khúc Liệu Nguyên, hỏi: “Cậu nói là mù tạc sao?”
Bản thân Khúc Liệu Nguyên cũng không quá hiểu biết, thuật lại lời của nhân viên giám định nói: “Là mù tạc, nhưng không phải mù tạc vàng của Trung Quốc, cũng không phải loại mù tạc tương xanh ăn sushi thường thấy, mà là wasabi, chỉ trong nhà hàng Nhật cao cấp mới có thể dùng loại mù tạc này.”
Kim Húc nhíu mày nói: “Dù sao cũng là một loại gia vị, nhưng lại không thường thấy? Là ý này sao?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Tôi cũng chưa từng ăn, nhà chúng tôi không thích ăn đồ sống, nên rất ít khi đi ăn món Nhật, cái gọi là nhà hàng cao cấp đắt đỏ như vậy lại càng không đi qua.”
Thượng Dương thành người có mặt duy nhất am hiểu mấy thứ này, nói: “Nói như vậy, wasabi chính là thứ chỉ có ở nhà hàng Nhật cao cấp đắt đỏ sử dụng, còn loại cửa hàng sushi giá rẻ và những quán ăn kiểu Nhật đều sử dụng nguyên liệu làm tương mù tạc là củ cải ngựa hòa cùng sắc tố màu xanh lục.

Wasabi chính tông là dùng sơn quỳ mài ra, vừa mài vừa ăn tại chỗ.

Cũng không thể nói là rất hiếm thấy, người Bắc Kinh đều tiêu không ít, từ mấy trăm đến hơn một ngàn vào nhà hàng Nhật có loại gia vị này, với điều kiện nhất định là phải dùng loại mù tạc sơn quỳ này.”
“Chữ cắt trên thư đe dọa, sao lại dính thứ này lên?” Kim Húc nói, “Ngoại trừ cái này ra, còn có dấu vết gì khác không?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Không có.

Không phải các cậu đi tra anti-fan sao, tra thế nào rồi?”
Thượng Dương đơn giản nói ra manh mối liên quan đến Diêm Hàng một lần.
Khúc Liệu Nguyên nói: “Nghe vậy, hiềm nghi của cậu sinh viên này hình như cũng không phải quá lớn.

Vậy Trang Văn Lý thì sao?”
“Đi Thượng Hải rồi, buổi tối sẽ trở về Bắc Kinh.” Thượng Dương nói.
“Người bị tình nghi hằng ngày có thể tiếp xúc với mù tạc sơn quỳ, rất có thể loại gia vị là thứ thường thấy trong sinh hoạt của gã, bằng không với tính cách cẩn thận chặt chẽ đến mức không lưu lại manh mối nào, sẽ không thể không cẩn thận đến mức làm dính cái này vào.” Kim Húc nói.
“Diêm Hàng là một sinh viên bình thường, không đủ khả năng ăn những món ăn Nhật Bản đắt tiền như vậy.

Nhưng Trang Văn Lý là phú nhị đại, khi gã đi nhà hàng Nhật đắt tiền này, có khi lại yêu cầu đóng gói mang về hoặc là có nguyên nhân gì khác dẫn tới wasabi dính trên bàn, khi cắt chữ làm thư đe dọa, gã không chú ý nên mới làm dính vết ố vào phía sau mặt chữ, logic này có hợp lý không?” Khúc Liệu Nguyên suy đoán nói.
“Hợp lý thì hợp lý, nhưng kết quả không thể suy ra quá trình, giả thiết cho rằng Trang Văn Lý là thủ phạm, vì để chứng minh logic này cậu sẽ khiến phán đoán mất đi tính khách quan.” Thượng Dương nói, “Trước khi có chứng cứ xác thực, mức độ hiềm nghi của người bị tình nghi hẳn là nên giống nhau.”
Kim Húc: “……”
Khúc Liệu Nguyên thật bội phục, nói: “Chủ nhiệm Thượng, lời này của cậu thật là chuyên nghiệp quá đi!”
Thượng Dương nói: “Cũng không phải là tôi nói.”
Khúc Liệu Nguyên: “Vậy ai nói nha?”
Kim Húc nghiền ngẫm mà nhìn Thượng Dương.
Thượng Dương vốn dĩ muốn tùy tiện khen người này một hai câu, thấy hắn nhìn mình thế nên không cần suy nghĩ, nói tào lào: “Không phải Lỗ Tấn thì chính là Einstein, không nhớ rõ nữa.”
Ba người đơn giản ăn xong cơm trưa, lại bàn bạc sắp xếp việc từ buổi chiều đến buổi tối.
Kim Húc đề nghị đến phòng làm việc của Bách Đồ thêm lần nữa, thư đe dọa cùng quà tặng đều được trực tiếp gửi đến hoặc là trực tiếp đặt ở nơi đó, camera an ninh lại cố tình không quay được nghi phạm.

Ngày hôm qua hắn đã đi một lần, cảm thấy nhân viên trong phòng làm việc cũng không có gì bất thường.
Chính là nếu nghi phạm có một mức độ quen thuộc nhất định với phòng làm việc, thì không thể hoàn toàn loại trừ khả năng gây án là những nhân viên này.
Khúc Liệu Nguyên nhịn không được bát quái: “Cậu cũng chỉ gặp người đại diện của nam thần thôi sao? Chưa gặp được bên phía đối tác à?”
Kim Húc nói: “Phía đối tác không ở đó.

Người đại diện cô Phạm nói, anh ta không thường đến phòng làm việc, còn không đến nhiều bằng Bách Đồ nữa.”
Thượng Dương nghi hoặc nói: “Như bình thường mà nói, không phải nên là Bách Đồ đứng trước máy quay, còn bên phía đối tác sẽ phụ trách kinh doanh sau màn sao? Hoạt động của phòng làm việc có hơn phân nửa là bên phía đối tác phụ trách mới đúng.”
“Trái lại, cũng không phải không thấy anh ta đến nghĩa là anh ta sẽ mặc kệ chuyện của phòng làm việc,” Kim Húc nói, “Cô Phạm có nói một hai câu, nói vị Lương tổng kia ngoại trừ là ông chủ của phòng làm việc cùng với Bách Đồ, còn có những sản nghiệp đầu tư khác, cho nên ngày thường rất bận.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Đêm qua khi trở về, tôi lên mạng điều tra thì mới phát hiện phía đối tác của phòng làm việc vậy mà lại là Lương Tỉ, các cậu biết Lương Tỉ không? Này, các cậu xem ảnh chụp của anh ta thì sẽ nhớ ra ngay……”
Khúc Liệu Nguyên mở di động ra tìm ảnh chụp, nói: “Trước kia Lương Tỉ cũng là nghệ sĩ, nhưng không có nổi như nam thần Bách Đồ, năng lực nghiệp vụ cũng vậy, ca hát đều là nhép môi, diễn xuất cũng diễn đến nát nhừ, thường xuyên xuất hiện trong các gameshow.

Năm sáu năm trước thì chuyển thành người chế tác, còn là nhà sản xuất phim.

Dù sao Lương Tỉ cũng không quá thích hợp để làm nghệ sĩ nga.”
Khúc Liệu Nguyên đưa ảnh chụp cho Thượng Dương và Kim Húc xem.
Kim Húc lại nói: “Ngày hôm qua tôi cũng tìm hiểu qua, bất quá tôi không biết thật, cũng chưa từng xem tiết mục của anh ta.”
Thượng Dương ngược lại có một chút ấn tượng, còn nói gameshow đó đã ngừng phát sóng từ lâu rồi: “Khi đó mẹ tôi còn rất thích anh ta nha.”
“Anh ta thật sự có quan hệ loại đó với Bách Đồ sao?” Khúc Liệu Nguyên vừa buôn chuyện vừa chia sẻ những phát hiện của mình, “Tôi xem bạo liêu(*) trên Duoban, trên đó có rất nhiều người đều nói, Bách Đồ là bị Lương Tỉ gài bẫy, công ty quản lý trước kia của nam thần là một công ty lớn, Lương Tỉ lại lừa anh ấy hủy hợp đồng rồi tạo ra cái phòng làm việc này, nói là đối tác nhưng thật ra chính là Bách Đồ làm việc kiếm tiền cho Lương Tỉ.

Mấy năm nay doanh thu phòng vé của mấy bộ phim sau này đều không ổn, có người tung tin nói quan hệ của nam thần và Lương Tỉ cũng càng ngày càng không tốt, chẳng qua là vì tiền đều bị Lương Tỉ nắm chặt, cho nên anh ấy không còn cách nào, chỉ có thể cố chịu đựng mà diễn xuất như vậy.”
(*)Bạo liêu “爆料”: Đây cũng là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ hành động phát tán tin tức về một vấn đề khả nghi nào đó trước công chúng, không có giá trị pháp lý, không có đủ chứng cứ, có thể là sự thật hoặc không.
Thượng Dương cảm thấy không quá đáng tin, nói: “Bạo liêu giả trên Douban cũng có rất nhiều nga.”
Kim Húc nói: “Nếu tôi đoán không sai, hai người bọn họ là loại quan hệ kia, vậy thì việc này cũng có thể giải thích khác —— Bách Đồ và đối tượng cùng nhau mở công ty, đối tượng quản lý tiền, anh ấy chỉ lo đóng phim, cho dù có lời hay lỗ thì cũng là người một nhà, không cần phân chia rõ ràng đến như vậy.”
Thượng Dương tỏ vẻ đồng ý, nói: “Rất có khả năng này.

Bạo liêu vừa nãy nói Bách Đồ giống như một con chim hoàng yến ngốc bạch ngọt, nhưng chúng ta đều đã gặp qua Bách Đồ, năng lực tự khống chế cảm xúc của anh ấy rất mạnh, kinh nghiệm sống cũng phong phú hơn những người đồng trang lứa, khả năng bị Lương Tỉ lừa còn giúp đếm tiền sẽ không lớn.”
“Bầu không khí trong phòng làm việc của Bách Đồ rất tốt, giữa tổ đội có sự tín nhiệm lẫn nhau, trạng thái làm việc vô cùng tích cực hướng về phía trước.

Nếu giữa các ông chủ không hòa thuận, thì công ty sẽ không có khả năng có môi trường như vậy.” Kim Húc tổng kết nói, “Cho nên ngày hôm qua sau khi đi đến phòng làm việc một chuyến, tôi đã loại trừ khả năng nghi ngờ về phía đối tác của anh ấy.

Quan hệ của hai người kia khá tốt, ít nhất không có tranh cãi về lợi ích, Lương Tỉ không cần thiết phải chỉnh Bách Đồ như vậy.”
Khúc Liệu Nguyên lại nói: “Nếu là tình cảm giữa hai người xảy ra vấn đề thì sao? Hai người họ cãi nhau, Lương Tỉ tức giận nên muốn dọa Bách Đồ một cái.”
Kim Húc nói: “Bách Đồ hẳn là rất thích động vật nhỏ, chỉ vì hù dọa anh ấy mà gửi đến con dao có dính máu mèo, vậy thì hơi quá mức rồi.

Lại còn đem cả chuột chết gửi đến phòng làm việc mà bản thân mình cũng bỏ vốn đồng sở hữu, trừ khi người này có bệnh thôi.”
“Chúng ta vẫn là nên đến phòng làm việc thêm một chuyến đi, nhìn thêm một lần.” Thượng Dương nói, “Dù sao thì đến buổi tối Trang Văn Lý mới trở về, trước khi cậu ta trở về, chúng ta cũng không có manh mối khác để tra.”
Anh đi trả tiền, tiểu đội ba người xuất phát lần thứ hai đến phòng làm việc của Bách Đồ mà ngày hôm qua một mình Kim Húc đã đến một lần.
Nửa đường, Thượng Dương nhận được điện thoại từ một dãy số lạ.
Sau khi bắt máy, không ngờ bên kia vang lên lại là giọng của Bách Đồ: “Công an Thượng, xin hỏi bây giờ anh có tiện không?”
Thượng Dương nhạy bén nhận ra giọng nói của nam thần có chút khác thường, hỏi: “Có phải lần này anh lại nhận được thứ gì không? Giữ nguyên hiện trạng đừng đụng đến nó.

Chúng tôi đang chạy đến phòng làm việc của anh đây.”
“Không phải,” Bách Đồ nói, “Lần này là đặt ở trước cửa nhà tôi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương