Buổi tối mùa hè ở Mạc Hà rất ngắn ngủi, về cơ bản là sau 3 giờ sáng trời đã bắt đầu lờ mờ chuyển xanh, cho nên một khi có cảnh buổi tối diễn viên đều phải quay thâu đêm, sáng lại ngủ bù.
Hứa Kinh Trập lặng lẽ ngồi bên ngoài set quay, bên cạnh đạo diễn Lâm Chước Dữ. Họ cũng hiếm khi trao đổi. Trạng thái khi quay phim của Lâm Chước Dữ y chang lão tăng nhập định, thậm chí còn lẩm bẩm với vị trí máy quay trước mặt.
Nhân vật “lão Châu” không nói giọng địa phương, từ cốt truyện dần dần hé mở về ông có thể nhìn ra “lão Châu” không phải là người địa phương, mà là một cán bộ miền Nam có văn hóa có tín ngưỡng, tốt nghiệp đại học. Để bảo vệ hệ sinh thái của ngọn núi, ông đã đến đây từ trẻ, trở thành người gác núi cùng vợ mình.
Diễn xuất của Châu Cửu Lâm rất tốt, chân thành, tự nhiên. Ông không biết Lương Ngư sẽ phản hồi thế nào, nhưng mỗi lần đều ứng đối rất tốt.
Hai người nói chuyện phiếm với một số thanh niên địa phương khác trong vọng gác. Lâm Chước Dữ chia làm hai góc quay, một quay bên ngoài, một quay bên trong, đối diện với người.
Lương Ngư tiếp tục đọc thoại bằng giọng địa phương. Y là đàn em “Lão Châu” mới nhận, vừa được tuyển tới nên không hiểu quy củ gì, cũng chẳng có hứng bảo vệ núi lớn gì đó. “Trần Lương Sinh” chỉ đơn thuần là vì tuổi tác đã lớn, ở quê chơi bời quá lâu nên mới bị ép đến đây, tìm một công việc để làm.
“Lương Sinh,” đoạn thoại này của Châu Cửu Lâm rất dài, phải nói liền một mạch. “Không thể hút thuốc trong núi, cũng không thể uống rượu. Cậu không thể mang mấy thứ lung tung này vào đây được. Ban ngày cũng đừng chạy loạn lên, tối nay chị dâu cậu nấu cơm, sao không đến ăn? Cuốn sách hôm qua tôi đưa cậu đã đọc chưa?”
“Trần Lương Sinh” vốn đang cúi đầu nghịch chiếc áo bông của mình, nghe “lão Châu” giáo huấn xong y mới ngẩng đầu lên. Y là một người đàn ông chất phác, không nuôi chí lớn gì, như thể chuyện gì cũng lười suy nghĩ nhiều vậy. Khuôn mặt Lương Ngư dưới ống kính có một loại ngây thơ và mờ mịt không phù hợp với tuổi tác, y gật đầu nói: “Hiểu rồi ạ.”
“Lão Châu” thoáng ngẩn ra, Hứa Kinh Trập không chắc đây có phải là phản ứng viết trong kịch bản hay không, nhưng Lâm Chước Dữ không hô “cut”.
Ánh mắt “Trần Lương Sinh” nhìn “lão Châu” khá ngoan ngoãn, nhưng cũng rất ngốc.
Lão Châu bật cười bất đắc dĩ, mắng y: “Cậu thì hiểu cái gì mà hiểu hả thằng nhóc này!”
Lâm Chước Dữ hô lên: “Tốt lắm!” Có thể nhìn ra anh ta cực kỳ phấn khởi, cố ý trêu chọc Châu Cửu Lâm: “Anh cũng bị cậu ta dẫn dắt rồi nhé!”
Châu Cửu Lâm đỡ trán lắc đầu, ông cũng không biết nói sao. Phản ứng vừa rồi nếu là bình thường chắc chắn ông sẽ không chịu thua đòi quay lại, nhưng nhìn ý của đạo diễn rõ ràng đây chính là điều anh ta muốn. Hơn nữa Châu Cửu Lâm cũng không cảm thấy nếu quay thêm nhiều lần nữa, ông có thể diễn tốt và tự nhiên hơn vừa rồi.
Lương Ngư đã thoát vai, y cũng không giao lưu với người khác chỉ ngồi xuống bên cạnh Hứa Kinh Trập, hí hoáy nghịch ngón tay anh.
“Anh làm tốt thật đấy.” Hứa Kinh Trập không nhịn được thở dài, anh nói rất chân thành: “Muốn đóng chung với anh ghê.”
Lương Ngư: “Vậy để Lâm Chước Dữ thêm một nhân vật cho em.”
Hứa Kinh Trập cũng ngại, anh không phải là loại người không có chừng mực, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho mọi người. Đang lúc rối rắm thì Lâm Chước Dữ lại gọi Lương Ngư qua đó, nói với y về những thứ phải quay tiếp theo.
Hứa Kinh Trập nhìn lướt qua điện thoại di động, phát hiện đã hơn 1 giờ sáng. Tính ra đây là lần thứ hai anh thức khuya như vậy rồi, thế nhưng lại chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào. Chẳng qua để đề phòng vạn nhất, giữa chừng anh vẫn về dán mặt nạ mắt lên, tiện thể đem ít lương khô và nước ép việt quất tới.
Lương khô là bánh bao và sủi cảo do nhà em gái tự làm, nói có nhân thịt lợn hành tây và nhân thịt dê, cô còn hỏi Hứa Kinh có lấy thìa dính lửa* không.
(*) Thìa dính lửa (粘火勺): Làđặc sản của vùng Đông Bắc Trung Quốc, có nguyên liệu chính là gạo nếp, gạo cao lương dính, gạo đại hoàng hoặc tiểu hoàng, với nhân đậu. Bánh được áp chảo, có vị ngọt, không dính răng. Mình cũng không rành lắm, nên chỉ tạm thời để tên bánh word by word.
“Thìa dính lửa nhà chúng em ngon cực kỳ, vừa ngọt vừa mềm.” Nàng tự khen.
Hứa Kinh Trập dứt khoát lấy thật nhiều, anh hỏi cô: “Sao em còn chưa ngủ vậy?”
Em gái nói: “Em thấy các anh chưa về, chắc là phải làm việc nên buổi tối kiểu gì cũng đói.”
Hứa Kinh Trập cười cảm ơn, bảo cô đi ngủ sớm đi, đừng chờ nữa.
Anh xách một cái chậu lớn quay lại trường quay, Châu Cửu Lâm đang học lời thoại, nhìn thấy anh trước tiên.
“Thầy Châu.” Hứa Kinh Trập chào hỏi ông, Châu Cửu Lâm khịt mũi, quả thực ông cũng đói rồi bèn hỏi: “Có món gì vậy?”
Hứa Kinh Trập lấy bánh bao và sủi cảo ra, Châu Cửu Lâm rất muốn ăn bánh bao nhân thịt lợn hành tây, nhưng lại sợ có mùi.
“Thầy ăn chút đi ạ.” Hứa Kinh Trập bật cười, “Lúc nói chuyện đừng ghé sát lại là được.”
Châu Cửu Lâm ngẫm lại thấy có lý, liền cầm một chén lên.
Nhân viên ngửi thấy mùi lần lượt đi đến, có rất nhiều sủi cảo. Hứa Kinh Trập chia được hơn một nửa mới thấy Lâm Chước Dữ và Lương Ngư mới nói chuyện xong đi đến. Lâm Chước Dữ lấy bánh bao, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã chạm mặt Hứa Kinh Mặt Trập đã ngẩn người.
“Dán mắt?” Anh ta hỏi, dường như đang cảm thấy nó rất thần kỳ: “Tinh tế vậy luôn hả?”
Hứa Kinh Trập nói: “Tôi quen rồi, sợ trạng thái sau khi thức khuya không được tốt.”
Lâm Chước Dữ đăm chiêu gật đầu, anh ta lại liếc nhìn Hứa Kinh Trập, càng nhìn càng cảm thấy không tồi chút nào: “Cậu đỉnh lắm đó nha. Thật ra cậu rất nổi tiếng trong giới chúng tôi, ba lần Thị đế lận, không phải nam diễn viên sở hữu gương mặt đẹp nào cũng có thể tùy tiện giành giải được đâu. Tôi từng xem phim của cậu rồi, cậu thật sự rất có kỹ năng diễn xuất, rất phù hợp với những những ekip chuyên nghiệp.” Lâm Chước Dữ ngừng lại một lát, lại nói thêm: “Tôi nghe Lương Ngư nói cậu ta đưa cậu đến Kiều Chân Kiều, ổng không cần cậu à?”
Hứa Kinh Trập không ngờ Lâm Chước Dữ lại thẳng thắn như vậy, anh cũng ngại nói người ta không coi trọng anh, đành uyển chuyển nói: “Đạo diễn Kiều nói ông ấy không có kịch bản phù hợp với tôi.”
Lâm Chước Dữ “xì” một tiếng, như thể anh ta rất hiểu Kiều Chân Kiều, nói bằng giọng khinh thường: “Cái tầm nhìn nát bét đấy của ổng, mới đầu còn chướng mắt Lương Ngư nữa cơ mà, tính khắm kinh.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Lâm Chước Dữ lấy mấy cái bánh bao nhân thịt lợn hành tây, anh ta thích bẻ ra ăn, bánh bao thịt lợn dầu mỡ, mở ra bên trong còn có thể nhìn thấy nước súp béo ngậy, kèm theo đó là mùi hành tây phả vào mặt.
“Wow.” Anh ta suýt thì bỏng lưỡi, ngoảnh đầu lại kêu Lương Ngư: “Cậu mau đến ăn chút đi.”
Dường như Lương Ngư đang chờ hai người họ trò chuyện xong mới đi qua, Hứa Kinh mỉm cười hỏi y muốn ăn nhân gì.
“Mỗi cái một ít.” Lương Ngư nói, có điều y nghe có hành tây lại không lấy nữa: “Chỉ lấy thịt dê thôi.”
Lâm Chước Dữ: “Hành tây thì làm sao, cậu ghét bỏ nó à!”
Lương Ngư liếc sang anh ta, thản nhiên nói: “Có mùi.”
“Cậu ỏn ẻn chết đi được.” Lâm Chước Dữ nói kháy y: “Người lớn cả rồi còn ai ghét bỏ gì nhau nữa đâu.”
Hứa Kinh Trập bưng cho y một đĩa sủi cảo thịt dê, lại lấy thêm một bát thìa dính lửa chưa ai đụng tới, mở ra đặt cạnh tay y.
Lương Ngư nhíu mày, đưa mắt hỏi anh đó là cái gì.
“Ngọt lắm.” Hứa Kinh Trập cười tủm tỉm: “Phần anh đó.”
Trong thìa dính lửa cũng có nhân, vừng hoặc đậu đỏ, bên ngoài dính một lớp bột gạo đại hoàng, nó không giống bánh chiên, mà là nướng, vỏ bên ngoài vàng giòn.
Lương Ngư ăn liền tù tì bốn năm cái nhưng sủi cảo thịt dê đưa y lại chẳng ăn mấy, còn nấc lên, làu bàu bảo: “Không ăn được nữa rồi.”
Hứa Kinh Trập đợi y ăn xong mới thu dọn bát đĩa, đến lúc dọn dẹp xong xuôi cả rồi, Lương Ngư vẫn ở bên cạnh chờ anh.
“Cứ mặc em.” Hứa Kinh Trập nói: “Anh đi quay tiếp đi.”
Lương Ngư khẽ gật đầu, y nhìn ra phía sau thấy Lâm Chước Dữ vẫn đang bàn về nội dung tiếp theo với Châu Cửu Lâm, những người khác đang dọn hiện trường, camera đang chỉnh ánh sáng và ống kính.
Hai người họ ở khá gần nhau, trong núi ánh sáng lù mù, không nhìn kỹ cũng chẳng biết hai người đang làm gì. Hứa Kinh Trập ngắm nhìn khuôn mặt Lương Ngư một lát rồi chủ động ghé đến hôn y.
Lương Ngư hôn anh xong, mới hỏi: “Có mùi không?”
Hứa Kinh Trập nhịn cười, nói: “Anh đâu có ăn hành tây.”
Tất cả mọi người phía sau lại về vọng gác để quay cảnh tiếp theo. Châu Cửu Lâm lại có một đoạn thoại như giảng dạy rất dài, nhưng mới nói được một nửa do tâm trạng quá kích động, ông nấc lên một cái.
Tất cả mọi người: “……”
Lâm Chước Dữ vừa định trêu ông thì chính anh ta cũng không nhịn được nấc một cái. Lần này xong đời rồi, cả vọng gác bé tẹo teo giờ tràn ngập mùi hành tây.
Lương Ngư ở bên cạnh bịt mũi, lạnh lùng nhìn đám người cuống cuồng mở cửa sổ tản gió như cháy nhà, mặt mày quái gở: “Không phải anh bảo người lớn cả rồi ai ghét bỏ nhau nữa à, giờ ghét bỏ rồi hả?”
Lâm Chước Dữ: “……”