Trời đã tối, nhưng trong phòng của Cố Như Nguyệt vẫn còn sáng. Tô Tử Lăng đứng trước cửa, nàng hơi lưỡng lự có nên gõ cửa hay không thì bỗng nhiên cánh cửa mở ra. Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau. Tô Tử Lăng nhìn Cố Như Nguyệt liền chua sót, mới chỉ có vài ngày Cố Như Nguyệt đã gầy đi không ít, còn với Cố Như Nguyệt nàng không ngờ Tô Tử Lăng đã tỉnh dậy và đứng trước mặt của mình, nếu là ngày trước có lẽ Cố Như Nguyệt sẽ chạy tới ôm đối phương, nhưng hiện giờ lại có cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
-Ta…ta có thể vào trong được không -Đứng im khá lâu, Tô Tử Lăng liền lên tiếng trước.
Cố Như Nguyệt không nói gì, nàng tự để cửa mở tự vào bàn trà ngồi. Tô Tử Lăng coi như Cố Như Nguyệt ngầm đồng ý nên nàng đóng cửa lại rồi đi vào chỗ ngồi đối diện với đối phương. Tô Tử Lăng hít 1 hơi sâu lấy can đảm nói.
-Ngươi có muốn hỏi gì không?
-Ngươi thử giải thích xem! -Cố Như Nguyêt lạnh lùng nói. Nhiều ngày qua tưởng chừng đều là ác mộng, nàng không thể tưởng tượng được người mà bản thân mình yêu bao lâu nay, phu quân nằm bên cạnh của mình suốt thời gian qua đã biến thành 1 nữ nhân.
Tô Tử Lăng lấy hơi thuật lại mọi chuyện đã xảy ra, lý do tại sao nàng lại trở thành Tô Mặc Sinh. Tô Tử Lăng kể vô cùng chi tiết.
-Đủ rồi đừng kể nữa! Ta không muốn nghe ngươi nói thêm nữa! -Cố Như Nguyệt biết được bí mật động trời, nàng đứng bật dậy cố bịt lấy tai hét lên.
-Như nguyệt, ta xin lỗi! -Tô Tử Lăng bước lại gần muốn ôm lấy Cố Như Nguyệt, nàng biết việc bản thân không chỉ là nữ nhân mà còn giả dạng thân phận của Tô Mặc Sinh chính là đả kích lớn cho Cố Như Nguyệt.
-Đừng có đụng vào ta! Tô Tử Lăng! Ta hận ngươi! Hoá ra bao lâu nay ngươi đều chỉ coi ta như con rối, ngươi trêu đùa ta, lừa dối ta. Từ nay ta sẽ không tin ngươi bất cứ điều gì nữa.
-Như Nguyệt ta…
-Câm miệng! Tên của ta không phải để cho loại người như ngươi gọi! Tô Tử Lăng! Ngươi thật khiến ta ghê tởm đến phát điên!
3
Nàng ấy nói ” loại người”, Cố Như Nguyệt nói nàng thật ” ghê tởm”, Tô Tử Lăng cười như không, Tô Tử Lăng cũng thật sự hận bản thân quá ghê tởm. Từ bên hông, Tô Tử Lăng rút ra thanh đoản kiếm đưa tới trước mặt Cố Như Nguyệt.
-Nếu nàng ghê tởm ta, hận ta đến vậy thì cầm nó giết ta đi.
-Ngươi nghĩ ta không dám gi3t chết ngươi sao!
Cố Như Nguyệt giật lấy đoản kiếm, vun vút hướng mũi kiếm đặt trước họng Tô Tử Lăng, thế nhưng Tô Tử Lăng lại không 1 chút tránh đi, khuôn mặt ngược lại rất vui vẻ.
-Tại sao ngươi không tránh? Ngươi không sợ ta gi3t chết ngươi sao hay ngươi không tin ta sẽ gi3t chết ngươi?
-Không, chết trên tay của nàng ta liền không còn gì hối hận, chỉ c ần sau khi giết ta khiến nàng không còn hận ta thì có gì phải sợ đây.
Ngay cả lúc sắp bị giết, ánh mắt của Tô Tử Lăng vẫn luôn nhìn thẳng vào Cố Như Nguyệt. Ánh mắt đó nụ cười đó quá mức chân thành, chân thành như đang nói với Cố Như Nguyệt “Chết dưới tay nàng chính là vinh hạnh của ta”
*Leng keng* Cố Như Nguyệt tựa như lý trí muốn gi3t chết Tô Tử Lăng cho hả cơn giận nhưng kiếm càng đến gần cổ thì trái tim nàng giống như bị ai đó bóp nghẹt, rất khó thở lại vô cùng đau đớn. Cố Như Nguyệt vứt thanh kiếm sang 1 bên phẫn hận nhìn Tô Tư Lăng nói.
-Ngươi đã từng cứu mẫu thân của ta, ta sẽ không giết ngươi cũng sẽ không nói chuyện này cho ai khác, coi như ta đã tận tình tận nghĩa.
.
.
.
Ngày hôm sau—
-Tiểu Lăng, quận chúa đã đi rồi. –Tô Mặc Sinh sau khi tiễn nhóm người Cố Như Nguyệt rời đi cũng liền sau đó đi tới phòng Tô Tử Lăng.
-Ân, đi cũng tốt… –Tô Tử Lăng nằm xoay lưng hướng về phía Tô Mặc Sinh âm thanh yếu ớt mà đáp trả
-Muội có sao không?
-Muội ổn, bây giờ muội thấy rất yên tĩnh, rất nhẹ nhõm. Ca ca muội thấy rất buồn ngủ, nói mọi người đừng làm phiền muội.
Tô Mặc Sinh nhìn Tô Tử Lăng vẫn luôn giữ nguyên tư thế nằm quay lưng hướng về hắn đành chỉ lắc đầu, cũng chỉ đành phân phó người hầu chú ý tới Tô Tử Lăng rồi sau đó rời khỏi căn phòng. Tô Tử Lăng nằm trong chăn hồi lâu cuối cùng cũng ngồi dậy, đầu tóc của nàng lúc này vô cùng hỗn loạn, khuôn mặt thì vô hồn thế nhưng đôi mắt của nàng dần dần đỏ hoe. Lách tách lách tách từng giọt nước trên khóe mắt của Tô Tử Lăng chảy xuống như viên pha lê rồi hòa tan lên tấm chăn, có lẽ bởi không thể biết nên biểu lộ cảm xúc này như thế nào Tô Tử Lăng cười như 1 kẻ điên sau đó liền gục đầu vào giữa 2 tay, cơ thể nàng cũng co tròn lại như quả cầu, Tô Tử Lăng đang run rẩy và nước mắt của nàng không ngừng chảy ra ngoài….
2