Hồng Trần Ái Tình

Chương 4: C4: Chương 4



-Vương phi, quận chúa cùng quận mã đến bái kiến.

Người hầu thấy Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt đến trước cửa liền nhanh chóng cách cửa thông báo, nhưng phải mất một hồi mới nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ trong phòng vọng ra.

-Khụ..khụ..cho vào…

Bước vào căn phòng, Tô Tử Lăng nhăn mặt bịt mũi, mùi thuốc đông y quá nồng đậm, có thể bị bệnh nặng tới mức nào đây, vị vương phi đó liệu chịu đựng nổi.

-Mẫu phi, nhi thần tới thăm người đây.

-Hiền tế Tô Mặc Sinh lần đầu ra mắt mẫu phi.

-Hảo…cả hai cùng đứng cả lên đi khụ..khụ…-Dương Vân Hi nằm dựa trên giường khó khăn trả lời.

-Mẫu phi người không khỏe sao? –Cố Như Nguyệt trông thấy mấy ngày không liền phát hiện mẫu thân nàng tiều tụy đến mức da bọc xương, hốc mắt cũng hơi lộ.

-Nguyệt nhi ta không sao. –Dương Vân Hi vuốt nhẹ lên mặt Cố Như Nguyệt nở nụ cười hiền hòa nhưng nụ cười đó giờ thật yếu ớt như chính bản thân của nàng, tâm Cố Như Nguyệt chỉ cảm thấy một trận đau xót, khóe mắt dần đọng nước. Tô Tử Lăng trông vậy cũng cảm thương theo.

-Mẫu phi không biết bệnh tình thế nào, đã có chút tiến triển chưa? –Tô Tử Lăng hỏi thăm.

-Hảo mảnh hiếu tâm của quận mã, ta mấy tháng nay đã quen. –Dương Vân Hi một phen đánh giá vị quận mã của Cố Như Nguyệt, gật đầu cảm thán, quả nhiên đệ nhất mỹ nam, dung mạo có thể nói là so với nữ tử còn đẹp hơn, đặc biệt ánh mắt câu hồn đoạt phách sợ rằng sau này ong bướm vì nàng mà nguyện lao vào, nhưng phẩm vị không tệ, cung kính có lễ nghĩa.
2

-Không biết mẫu phi là bệnh gì, ta giúp người tìm thuốc bồi.

-Hảo không cần, ta biết bệnh mình thế nào, thuốc cũng không chữa nổi, các thái y trong cung đều đã vô phương khụ…khụ…

-Mẫu phi, người đừng bi quan thế, người đợi thêm mấy ngày nữa ta ra ngoài tìm danh y xem bệnh cho người. –Cố Như Nguyệt nhìn mẫu thân nàng đang phó thác số mệnh lòng đau xót khôn nguôi.

-Hảo được rồi, ngươi cũng đừng vì ta mà đau lòng, ta hiện giờ rất vui, cuối cùng cũng được trông thấy Nguyệt nhi thành thân, coi như hoàn thành tâm nguyện, ngươi cùng quận mã sau này phải hạnh phúc nghe không. –Tâm nguyện được thấy nữ nhi thành thân, lòng Dương Vân Hi cũng thanh thản, nếu là trước kia, nàng rất sợ chưa thấy nữ nhi thành thân thì bản thân không thể trụ vững nhưng giờ đã khác, dù nàng có ra đi cũng mãn nguyện.

-*Lắc đầu* Mẫu phi chớ nói vậy người phải để Nguyệt nhi bồi người tới già mới được, không cho mẫu phi nói vậy. –Cố Như Nguyệt vừa buồn vừa giận lời Dương Vân Hi nói.

-Không biết mẫu phi có thể cho ta xem mạch tượng của người được không, ta trước đây có bái một vị y sư, tuy không dám chắc chuẩn được bệnh nhưng ít nhất có một tia hi vọng. –Tô Tử Lăng nhìn cảnh mẫu tử khóc lóc tâm không khỏi xót xa, nàng cũng cảm thấy tò mò căn bệnh của Dương Vân Hi.

-Ngươi biết y thuật. –Cố Như Nguyệt lúc này mới chịu quay đầu nhìn Tô Tử Lăng một cái, ánh mắt cũng không thấy chán ghét mà ngược lại rất ngạc nhiên, có chút chờ mong. Tô Tử Lăng không đáp bởi nàng hiện đang phải cố nhịn cười trước biểu cảm mới của Cố Như Nguyệt “nguyên lai lão hổ này cũng có chút khả ái”.

-Ân, không nghĩ quận mã cũng biết y thuật, nếu vậy có thể xem giúp ta bệnh. –Dương Vân Hi cũng không có thêm hi vọng gì lớn, nàng coi như để quận mã xem theo lễ.

Tô Tử Lăng cũng tiến đến xem bệnh trạng, im lặng nửa ngày, chỉ thấy đôi mày liễu khẽ nhíu lại, sau đó nhìn Dương Vân Hi hỏi.

-Mẫu phi lần đầu tiên phát bệnh là 3 tháng trước phải không.

Dương Vân Hi chỉ gật đầu đồng ý.

-Có phải cứ cách 10 ngày , mẫu phi sẽ có cảm giác toàn thân đau nhức như kim đâm vào xương phải không?

-Đúng là có chuyện đó. -Lần này Dương Vân Hi cùng Cố Như Nguyệt đều ngạc nhiên, chỉ mới bắt mạch một hồi đã đoán bệnh tình ra sao, trong lòng Cố Như Nguyệt dần thấp thỏm trông ngóng.

-Ân, được rồi, mẫu phi cũng mệt rồi, ta có đem từ thừa tướng phủ ít dược vật quý, lát nữa để người hầu lấy ra điều chế làm đồ bồi bổ cho người. –Tô Tử Lăng bắt xong mạch cũng từ từ nói.

-Vậy quận mã, bệnh của mẫu phi… –Cố Như Nguyệt sốt sắng muốn biết kết quả, Dương Vân Hi lòng cũng có chút ngóng trông.

-Không sao, bệnh của mẫu phi tuy qua 3 tháng nhưng không nguy hiểm, chỉ có điều thân thể quá suy yếu, cần phải bồi bổ lại, dược vật ta mang tới có thể giúp người bồi bổ, còn thuốc để trị bệnh này thì để ta trở về điều chế sẽ mang tới phủ cho người.

-Ngươi nói có thật không! –Cố Như Nguyệt một trận kinh hỉ, còn sợ bản thân đang nằm mơ, liền một lần nữa túm lấy tay Tô Tử Lăng hỏi lại thêm lần nữa.

-Ngươi không tin. –Tô Tử Lăng cảm thấy nữ nhân trước mắt nàng lúc này vẻ mặt kinh hỉ, nét ưu thương cũng không còn, nhìn thế nào cũng thấy càng ngày càng khả ái.

-Quận mã, thái y viện còn không chuẩn được bệnh ta, lời quận mã nói là thật? –Dương Vân Hi nghe như vậy, lòng nàng cũng liền có tia hi vọng, ai mà chẳng mong sống lâu thêm chứ, nàng cũng vậy, nhất là nhìn phu quân với nữ nhi vì nàng mà đau khổ thì nàng sao nỡ ra đi chứ.

-Ân bệnh mẫu phi không quá nguy hiểm, người chỉ cần cố gắng theo lời ta, mỗi ngày dùng dược vật ta chuẩn bị bồi bổ, sau đó mấy ngày nữa theo chỉ dẫn uống theo thuốc ta điều chế hơn nữa cố gắng mỗi sáng ra ngoài phơi nắng khoảng nửa canh giờ, cũng cần xuống giường đi lại nhiều, trong phòng cũng phải mở cửa sổ cho ánh sáng cùng không khí được thông, sau một tháng người sẽ khỏi bệnh. –Tô Tử Lăng đọc một mạch.

Lúc này trong căn phòng biệt viện phía đông u ám ngày đó dần biến mất thay đó là ánh sáng tươi mới, ánh sáng của hi vọng, không chỉ là của Cố Như Nguyệt cùng Dương Vân Hi mà còn là của toàn gia người hầu bên trong. Nhìn người nào người đó đều như mới thay da đổi thịt, vừa nghe Tô Tử Lăng sắp xếp không ai tự bảo ai tất cả đều ùa ra chia nhau công việc cần làm, tin tức về bệnh của Dương Vân Hi cũng lan đến khắp phủ, Cố Kì Minh sau khi thấy tin mặt mày đều tươi sáng hơn, chạy thẳng tới tìm Tô Tử Lăng hỏi rõ. Có thể nói sau đại hỉ của Cố Như Nguyệt thì ngày hôm nay chính là ngày vui nhất của bọn họ. Còn Tô Tử Lăng thì được coi như vị cứu tinh, nguyên cả ngày bị Cố Kì Minh giữ lại uống rượu mãi đến tối muộn mới cùng Cố Như Nguyệt trở về thừa tướng phủ.

.

.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương