“Đăng đồ tử! Ta nhớ ngươi! Tô Tử Lăng! Ta rất nhớ ngươi!…”
-Qu…quận..c.ch..chúa…
-Tô công tử! Tô công tử mau tỉnh lại!
-A!! H..Hân Tuyền cô nương? Khụ…khụ…sao cô nương ở đây? –Tô Tử Lăng từ trong mơ liền bật dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên giường mà bên cạnh lại là Cố Hân Tuyền.
-Tiểu nữ nghe Tô công tử thổ huyết ngất tại đại điện nên lo lắng muốn tới thăm công tử.
Sự việc cụ thể , Tô Tử Lăng được đưa trở về phòng nghỉ ngơi, Cố Hân Tuyền lại nghe tin nàng bị thổ huyết liền hốt hoảng chạy đến, nhìn Tô Tử Lăng nằm im trong phòng, tâm Cố Hân Tuyền như ngồi trên đống lửa, dù được nghe Tô Tử Lăng không có nguy hiểm nào nhưng người chưa tỉnh lại thì Cố Hân Tuyền lại càng không yên lòng, kết quả cả đêm thức trắng chăm sóc Tô Tử Lăng, tới gần sáng bởi quá mệt mà ngủ thiếp.
-Tại hạ khiến cô nương phiền lòng rồi, bây giờ tại hạ cũng đã tỉnh lại, cũng không có vết thương nghiêm trọng gì cô nương cũng nên trở về nghỉ ngơi. -Dù cảm động nhưng Tô Tử Lăng vẫn trục khách.
-A…vậy Tô Công Tử nghỉ ngơi, ta đi dặn người sắc thuốc bổ mang tới cho công tử. -Cố Hân Tuyền hiểu ý tứ nên cũng chẳng mặt dày mà ngồi thêm.
-Làm phiền cô nương.
-Đệ tử ngốc! ngươi làm gì cô nương nhà người ta vậy?–Lâm Viễn Trình đi gần đến cửa thì gặp Cố Hân Tuyền mặt ủ rũ bỏ đi, hắn liền nhảy vào chất vấn đệ tử giúp Cố Hân Tuyền một lời công đạo.
-Không làm gì, chỉ bảo nàng ta trở về phòng nghỉ ngơi thôi.
-Đệ tử ngốc! Là nàng ta vì ngươi mới ở lại chăm sóc cả đêm đấy! -Lâm Viễn Trình thấy cái mặt không đổi sắc của Tô Tử Lăng có chút giận.
-Sau này cảm ơn nàng là được, sư phụ đừng có làm loạn, người ta không giống như chúng ta, chưa kể thân phận đệ tử lại càng không thể loạn lên, người hiểu chứ? -Tô Tử Lăng liếc xéo Lâm Viễn Trình.
-Ân, ta biết rồi. -Lâm Viễn Trình cụp đuôi, hắn chính vừa đuối lý lại sợ đệ tử đang bệnh mà giận.
-Đúng rồi, Vô Không đại sư đã tỉnh lại chưa?
-Hắn không sao, chỉ là yếu hơn so ngày xưa mà thôi! ha ha như vậy sau này ta có thể tới đây “mượn” đồ rồi hắc hắc… –Mới một hồi còn vì người ngoài giận hờn thế mà một khắc sau liền đổi tính. Nàng thật khinh bỉ chính sư phụ nàng.
-Sư phụ đừng tưởng bở, các hòa thượng ở đây đều là cao thủ đấy, lúc đó đừng hướng tới đệ tử xin xỏ.
-Ặc, ta chỉ đùa thôi mà hì hì –Lâm Viễn Trình cười cười, sau liền nhớ ra một chuyện.
-Đúng rồi, lão hòa thượng thúi nói khi nào ngươi tỉnh liền tới tìm hắn.
-Vậy chúng ta đi ngay thôi! –Tô Tử Lăng vội vàng xuống giường.
-Ngươi mới tỉnh lại đã định đi rồi! –Lâm Viễn Trình lo lắng.
-Ta không sao, sư phụ yên tâm, đã ngủ một đêm ta thấy tốt lên nhiều rồi. –Chuyện hôm qua làm cho nàng một dấu hỏi lớn, nếu không giải đáp ngay bây giờ sao chịu nổi.
-Vậy ngươi tự đi đi, ta đi tìm Vân Phi Vũ Hoán báo cho chúng ngươi đã tỉnh. –Lâm Viễn Trình cũng đi ra cửa
-Ân.
…